• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Nặc cùng Đại Tráng đến tiệm, phát hiện không có ai, hỏi hàng xóm mới biết đã xảy ra chuyện. Hai người lập tức thay đổi sắc mặt, để Hồ phụ Hồ mẫu ở cửa tiệm chờ, liền muốn chạy đến nha môn. Nhưng chưa đi được hai bước đã đụng phải Đường Viễn và Hổ Tử trở lại.

"Viễn ca, Hổ Tử ca, các huynh không có việc gì chứ?" Tô Nặc lo lắng tiến lại gần, nhìn Đường Viễn trái phải.

"Không có việc gì!" Đường Viễn nắm tay Tô Nặc, nhìn về phía Đại Tráng: "Đi thôi, chúng ta về trước đã."

Hồ phụ Hồ mẫu cũng rất lo lắng, thấy Đường Viễn và Hổ Tử trở về, vội hỏi thăm. Khi thấy hai người không sao, họ mới yên lòng.

Chỗ lều tranh bị cháy vẫn chưa dọn dẹp, Tô Nặc nhíu mày, cắn môi mắng: "Thật là kẻ không ra gì!"

Hổ Tử cũng mắng: "Đúng vậy! Cái tên Trương Đông kia thật là một thằng chó chết! Bị sa thải còn ghi hận lên chúng ta!"

Tô Nặc trong mắt hiện lên tia hối hận: "Sớm biết đệ nên ở lại, có lẽ có thể phát hiện sớm hơn."

"Không sau đâu" Đường Viễn vỗ nhẹ đầu Tô Nặc, dịu dàng nói: "Ngoài cái lều tranh ra, không có gì khác bị cháy. Cái lều này cũng không đáng giá, lại làm một cái khác là được."

Con lừa đứng bên cạnh đột nhiên kêu một tiếng, nghe như đang đồng tình với Đường Viễn.

Tô Nặc mày buông lỏng, duỗi tay sờ đầu lừa, giọng nhẹ nhàng hơn: "Vậy chúng ta lại làm một cái khác đi, làm tốt hơn cái cũ này luôn!"

Mọi người đều biết quán ăn Đường Ký gặp kẻ trộm phóng hoat, nên Đường Viễn quyết định đóng cửa hôm nay, và lên kế hoạch cho những bước tiếp theo. Triệu thiếu gia và Vương lão bản đều đến thăm, nhìn một hồi rồi an ủi Đường Viễn vài câu.

"Thật tiếc, cũng trách ta, lúc trước ngươi mời hắn, ta không thăm dò kỹ về hắn" Vương lão bản vỗ vai Đường Viễn.

"Vương đại ca, ngươi nói quá lời rồi" Đường Viễn lắc đầu: "Trương Đông chỉ làm ở Bách Thiện Lâu vài tháng, những người ở đó đều không biết nhiều về hắn."

Triệu thiếu gia nhìn Đường Viễn: "Vậy ngươi tính làm sao tiếp theo? Nghe nói Trương Đông còn nói Tôn lão gia của Bách Thiện Lâu kêu hắn đến nơi này, mục đích là để hắn trộm công thức của ngươi."

"Tôn lão gia nhìn thì hiền từ, nhưng trong lòng rất xảo quyệt. Nếu lần này lão ta không đạt được mục đích, chắc chắn sẽ không bỏ qua, khẳng định vẫn còn nhớ thương đến mấy công thức của ngươi đó."

Đường Viễn cũng cẩn thận nghĩ lại, hiện tại hắn và Tôn lão gia chênh lệch quá lớn. Dù hắn có thể dùng sản phẩm mới để giành lấy khách hàng của Bách Thiện Lâu, nhưng nếu chọc giận Tôn lão gia, e rằng sẽ rất khó để bảo toàn.

Dù Đường Viễn có mối quan hệ tốt với Triệu thiếu gia và Vương đại ca, nhưng nếu Tôn lão gia dùng những thủ đoạn bỉ ổi để đối phó, thì sự giúp đỡ của hai người cũng khó mà đủ. Đây là điều mà Đường Viễn có thể hiểu.

Đường Viễn ngẩng đầu nhìn Triệu thiếu gia, hơi mỉm cười: "Tôi nghe nói Triệu thiếu gia cũng có một tửu lầu?"

Triệu thiếu gia không rõ lý do Đường Viễn đột nhiên đề cập đến điều này, gật đầu: "Đúng vậy, nhưng cái đó chỉ là bình thường, lợi nhuận cũng không cao, kém xa so với Bách Thiện Lâu."

Hắn đùa: "Nếu Đường lão bản muốn làm đầu bếp thì không có vấn đề gì. Nếu ngươi chịu đến tửu lầu của ta, không quá hai ngày là có thể đoạt lại khách của Bách Thiện Lâu!"

"Triệu thiếu gia đừng đùa!" Đường Viễn cười, sau đó nhẹ nhàng cong khóe miệng. "Nhưng tôi thật sự có cách giúp thiếu gia cùng Bách Thiện Lâu cạnh tranh."

Hiện tại, mặc dù Đường Viễn chưa thể đối đầu với Tôn lão gia, nhưng điều đó không có nghĩa là Triệu gia yếu hơn. Hắn và Triệu thiếu gia có mối quan hệ tốt, lại có thể hợp tác để đối phó với Tôn lão gia. Đường Viễn không ngại lợi dụng điểm này, tóm lại, hắn quyết tâm không để Tôn lão gia dễ dàng thoát khỏi sau khi tính kế hắn đâu.

"Nghe cũng thú vị đấy!"

Triệu thiếu gia ánh mắt sáng lên, hứng thú bừng bừng nhìn Đường Viễn: "Có biện pháp gì? Đường lão bản mau nói cho ta nghe một chút đi!"

Tửu lầu nhà hắn đã nửa chết nửa sống lâu rồi, nếu có thể sống lại và cạnh tranh với Bách Thiện Lâu, cha hắn chắc chắn sẽ rất vui mừng! Hắn rất muốn biết sau này cha hắn còn có thể mắng hắn là bại gia tử nữa không đây!!.

Đường Viễn mời Triệu thiếu gia ngồi xuống, rót cho hắn một ly trà. Triệu thiếu gia không để ý đến trà, thúc giục: "Đừng có chậm trễ, mau nói đi!"

Đường Viễn tự rót cho mình một ly, uống một ngụm rồi mới chậm rãi nói: "Bách Thiện Lâu chỉ dựa vào hai dạng đồ vật: một là rượu, hai là những món ăn do cái gọi là ngự trù làm ra. Nhưng chắc Triệu thiếu gia cũng biết, ngự trù của Bách Thiện Lâu không phải thật sự là ngự trù, những món ăn nổi tiếng hơn phân nửa chỉ là mánh lới."

"Cái này đương nhiên, chỉ là một tiểu địa phương như chúng ta, làm sao có ngự trù chứ? Chỉ là mấy người trong Bách Thiện Lâu nói phét mà thôi!!" Triệu thiếu gia nhăn nhó mũi, có chút ghét bỏ nói "Không nói chứ, mấy món ăn do ngự trù làm, bản thiếu gia đã thử hết rồi, nhưng chỉ được bề ngoài thôi, chứ hương vị cũng chỉ bình thường mà thôi. Đã vậy tiểu nhị còn kể một đống chuyện xưa, chưa biết có đúng không nữa kìa."

Triệu thiếu gia nói như vậy, hẳn là không phải ý kiến của người bình thường, vì nếu chỉ đơn giản như vậy thì không thể ai cũng ngốc cả. Nhưng nếu thật sự là ngự trù làm ra, thì sao Triệu thiếu gia lại đánh giá thấp như vậy, có lẽ là do hương vị thực sự không tốt.

Đường Viễn mỉm cười nói: "Nếu Bách Thiện Lâu chỉ dựa vào mánh lới, chúng ta cũng có thể áp dụng phương pháp đó. Ta có thể đảm bảo món ăn sẽ không kém đến mức đó."

"Về phần rượu, ta có thể ủ một chút rượu trái cây. Tuy nhiên, hiện tại quả trái không nhiều lắm, mà ủ thì ít nhất phải mất một tháng. Nhưng ta sẽ chuẩn bị sẵn mọi thứ trước."

"Rượu trái cây?! Ta đã nghe nói qua, nhưng chưa từng thử!" Triệu thiếu gia ánh mắt lấp lánh, nhìn chằm chằm Đường Viễn: "Đường lão bản thật sự muốn giúp ta sao?!"

Đường Viễn chưa bao giờ nói mạnh miệng, nếu thật sự sẵn lòng giúp đỡ, thì tửu lâu của bọn họ chắc chắn sẽ thắng lợi.

"Đó là đương nhiên!" Đường Viễn gật đầu: "Nhưng ta không thể giúp đỡ miễn phí được. Nếu muốn có món ăn ngon, ta có thể bán công thức cho thiếu gia, giá cả ta sẽ tuỳ theo từng món sẽ báo sau. Còn về rượu, chờ khi nào ủ xong sẽ tính tiếp."

Triệu thiếu gia vung tay: "Cái này không thành vấn đề!" Những công thức món ăn đều quý giá, người bình thường khó mà mua được. Việc mua các công thức món ăn đặc sắc cho tửu lầu của họ chính là để kiếm lời. Giá có cao một chút cũng không sao, dù sao thì Triệu thiếu gia cũng tin rằng Đường Viễn không phải người tham lam.

"Tốt!" Đường Viễn thấy Triệu thiếu gia hào phóng như vậy, liền hỏi: "Không biết trong phủ của thiếu gia sắp tới có mở tiệc chiêu đãi nào không?"

Triệu thiếu gia nhanh chóng hiểu ra, cười hắc hắc: "Có! Còn hai ngày nữa là sinh thần 48 tuổi của cha ta!"

Trước đây cha hắn định không tổ chức gì lớn, nhưng giờ thì khác, hắc hắc, không phải do hắn mà do Đường Viễn!

Đường Viễn chắp tay cười nói: "Ta thì không có gì đặc biệt, chỉ có chút tài nấu nướng, mong được làm đầu bếp cho Triệu lão gia như một món quà."

Triệu thiếu gia cười lớn: "Được! Vậy xin cảm ơn Đường tiểu ca!"

Sau khi tiễn Triệu thiếu gia và Vương lão bản, Đường Viễn liền bảo Hổ Tử và Đại Tráng đi mua nguyên liệu.

Lúc này trái cây không nhiều, Đường Viễn quyết định làm rượu quýt. Hắn bảo Hổ Tử và Đại Tráng mua hai sọt quýt, cùng với 30 cân đường và mười mấy bình sứ trắng có nắp kín.

Hổ Tử và Đại Tráng nghe xong liền đi mua, vì trái cây đang thời điểm quý giá, người bình thường cũng chỉ mua mấy quả ăn trong dịp Tết, chứ không thường xuyên. Một cân quýt có giá 30 văn, khiến hai người rất đau lòng, nhưng vì Đường Viễn kêu mua nên cũng đành chấp nhận.

Ngược lại, giá của bình sứ trắng lại dễ tiếp thu hơn, chỉ mất ba văn cho một cái, khiến hai người không khỏi vui mừng.

Khi bọn họ mang đồ về, Đường Viễn thấy Hổ Tử và Đại Tráng cứ nhìn chằm chằm vào mình, liền dở khóc dở cười: "Hai người đừng nhìn tôi như vậy, đi giúp Hồ bá phụ và Hồ bá mẫu dọn lều tranh đi."

"Tiểu Nặc! Lại đây!" Đường Viễn gọi Tô Nặc đang ở bên kia giúp dọn dẹp lều.

Đại Tráng cười cười, cố tình trêu chọc: "Đường đại ca, để Tô Nặc ca làm giúp huynh đi."

Đường Viễn không chút ngượng ngùng, thản nhiên nói: "Làm việc cẩn thận chút."

Khi Tô Nặc lại gần, Đường Viễn lập tức giúp cậu rửa tay, nhẹ nhàng dùng khăn lau khô cho cậu.

Đại Tráng thấy vậy không nhịn được, kéo Hổ Tử đi dọn lều.

Tô Nặc xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Đường đại ca, ta tự làm được."

Nhưng Đường Viễn không chịu buông tay, chỉ mỉm cười nói: "Đệ làm lâu, để huynh giúp đệ sẽ nhanh hơn."

Tô Nặc ửng đỏ mặt, cuối cùng chỉ nhẹ gật đầu.

Đường Viễn thả tay ra, rồi nói: "Tiểu Nặc, đệ giúp ta lột quýt nhé, nhớ bỏ phần xơ trắng nhé."

Tô Nặc lặng lẽ bắt đầu lột quýt, khuôn mặt vẫn đỏ bừng, trong khi Đường Viễn ngồi bên cạnh cầm một quả khác.

Đường Viễn làm rượu trái cây cần phải cẩn thận, không để quả quýt bị hỏng. Một chút không chú ý là dễ dàng làm quả bị nát. Hắn thở dài một tiếng, rồi nhẹ nhàng bóc vỏ, nước quýt chảy ra, hắn vô thức nhét vào miệng Tô Nặc.

Tô Nặc mở mắt, bất ngờ được ăn miếng quýt, vô tình chạm vào ngón tay Đường Viễn. Mặt cậu bỗng chốc đỏ bừng, cúi đầu xuống.

Đường Viễn thấy vậy, trong lòng chợt nặng nề, hắn phải co chân lại, đứng dậy, nhét quả quýt còn lại vào miệng, nước quýt lành lạnh làm hắn tỉnh táo hơn.

Hai người lột hơn một canh giờ mới xong. Đường Viễn cẩn thận bỏ quả quýt vào bình sứ trắng, một lớp quýt, một lớp đường. Mặc dù đường phèn sẽ ngon hơn, nhưng hắn không có thời gian để làm.

Khi bình đã đầy, Đường Viễn đổ rượu gạo vào, cho đến khi ngập quả quýt, rồi đậy nắp lại. Loại rượu trái cây này làm đơn giản hơn nhiều so với rượu truyền thống; chỉ cần để một tháng là có thể uống, muốn hương vị tốt hơn thì để ba tháng.

>>>>>>>>><<<

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK