Bà nhìn Đại Tráng đang thu thập bàn, cách bọn họ một khoảng, liền giữ chặt nói nhỏ với Tô Nặc: "Nặc ca nhi, con đừng trách ta lắm miệng, sao lúc nãy con có thể nói chuyện với Đường lão bản như vậy chứ, hắn chính là lão bản của con đấy!"
Tô Nặc ngừng tay động tác, có chút ngượng ngùng nói: "Con đã biết Hồ bá mẫu, về sau sẽ không như vậy nữa."
Lúc nãy là do cậu không tốt, trước giờ Đường đại ca luôn đối xử tử tế với cậu, cũng chưa bao giờ nặng lời câu nào. Chính vì những điều này đã làm cậu "Đắc ý vênh váo".
"Con hiểu là được" Hồ mẫu vỗ tay cậu, ngữ khí lại mang theo chút khó hiểu: "Ngày thường, con cũng thông minh hiểu chuyện vô cùng, sao lần này lại cố tình không hiểu ý Đường lão bản chứ."
Tô Nặc vừa nghe những lời này, không hiểu sao mặt lại đỏ lên, vội vàng nói với Hồ mẫu: "Lúc nãy cũng do con không đúng, cảm ơn ngài đã nhắc nhở. Giờ cũng không còn sớm, chúng ta mau chóng thu dọn thôi."
Nói xong, liền cúi đầu nhanh chóng lau lại mặt bàn một lần nữa, lộ ra vành tai vẫn còn hồng.
"Nặc ca nhi trước khoan hẳn lau tiếp, mọi thứ dọn dẹp cũng gần xong rồi" Ánh mắt Hồ mẫu dạo một vòng trên người Tô Nặc, duỗi tay ngăn lại Tô Nặc, kéo cậu đến một góc, nói nhỏ:
"Nặc ca nhi, con nói nhỏ cho bá mẫu biết, rốt cuộc con có ý gì với Đường lão bản không?"
Tô Nặc đỏ bừng cả mặt: "Hồ bá mẫu!"
"Ai! này có cái gì xấu hổ, con cũng tới tuổi bàn chuyện thành thân rồi" Hồ mẫu không để bụng mà cười cười, lôi kéo tay Tô Nặc nói: "Đường lão bản lớn lên anh tuấn, nhân phẩm cũng tốt, đối với con cũng rất tốt nha!"
Tô Nặc khẽ nhếch khóe miệng, cố gắng kiềm chế cảm xúc đang dâng trào, rồi nhìn về phía Hồ mẫu: "Đường đại ca đối xử với mọi người đều như nhau, Hồ bá mẫu ngài đã hiểu lầm rồi."
"Con không tin bá mẫu đúng không?!" Hồ mẫu oán trách trừng mắt nhìn Tô Nặc: "Bá mẫu là người từng trải, vừa nhìn là biết. Đường lão bản a! Đối với con chính là không bình thường!"
"Con thử nhớ lại xem" Bà lại ghé sát lại, nhỏ giọng:"So với những người khác, có phải thường ngày Đường lão bản chú ý đến con hơn không? Thường xuyên hỏi con có khát không, có mệt không, và mỗi khi làm ra món ăn mới, người đầu tiên được nếm thử luôn là con. Người khác đâu có được đãi ngộ như vậy."
Tô Nặc xoắn ngón tay, gục đầu xuống, ngữ khí thẹn thùng: "Đó là Đường đại ca thấy con là ca nhi, cho nên mới chiếu cố con nhiều hơn một ít."
"Con đừng tự gạt mình nữa!" Hồ bá mẫu trợn mắt, rồi đưa tay chỉ về phía Đại Tráng "Đại Tráng vẫn là một thằng nhóc choai choai đấy thôi, sao không thấy Đường lão bản quan tâm ân cần với nó như vậy?"
"Ngươi nghe bá mẫu chắc chắn không sai!" Hồ mẫu thấp giọng: "Nặc ca nhi! Nếu con cũng có ý với Đường lão bản, liền sớm một chút nói cho nương của con biết đi. Nếu con ngại nói, ta sẽ nói giúp cho con! Bằng không ta sợ nương của con sẽ gả con cho người khác đấy."
"Cái gì?! Bá mẫu, ngài đã nghe mẹ con nói cái gì sao?" Tô Nặc vừa nghe lời này, lập tức nóng nảy, vội hỏi "Nương của con muốn gả con cho ai cơ chứ?"
Hồ mẫu bắt lấy tay cậu, giúp cậu bình tĩnh lại: "Đứa nhỏ ngốc! Ta có nghe nương con nói gì đâu, sắp tới là sinh nhật 17 tuổi của con rồi! Nương con sao có thể không lo lắng cho con, nhưng cũng phải tìm cho con một nơi tốt, bằng không sẽ lãng phí tuổi xuân của con!"
Việc hôn nhân của ca nhi vốn gian nan rất nhiều so với những cô nương, nếu lại trì hoãn, sẽ càng không xong.
"Bá mẫu, ngài đừng cùng nương của con nói gì cả, lòng con tự hiểu rõ" Tô Nặc nhíu mày, giương mắt nhìn về phía Hồ mẫu, cắn môi nhẹ giọng nói "Ngài nói, Đường đại ca huynh ấy...... con, liệu có được không?"
Lời nói của cậu có phần mơ hồ, trong lòng chợt nghĩ đến mấy chữ đó liền không khỏi cảm thấy thẹn thùng.
Hồ mẫu: "Đương nhiên!"
Nói xong, còn muốn kéo Tô Nặc nói thêm gì đó, thì bỗng Đường Viễn đi vào.
Hồ mẫu giật mình, không biết làm sao, nhìn Đường Viễn mà không biết phải làm gì, cuối cùng ấp úng nói: "Ta... ta đi làm việc đây." Rồi vội vã rời đi.
Đường Viễn mắt nhìn bóng dáng của Hồ mẫu, quay đầu hỏi Tô Nặc: "Hai người vừa rồi đang nói gì vậy?"
"Nói...... Nói" Tô Nặc nhìn Đường Viễn, trong nháy mắt nhớ tới những lời Hồ mẫu nói lúc nãy, tim nhảy loại xạ trong ngực. Cậu nỗ lực duy trì bình tĩnh, nói với Đường Viễn "Nói sắp tới sinh nhật của đệ."
"Như vậy sao!" Đường Viễn gật đầu, quay đầu nói với Đại Tráng "Đại Tráng! Đệ thu thập xong rồi thì cùng Nặc ca nhi và Hồ bá Hồ mẫu trở về trước đi. Nhớ trên đường cẩn thận một chút."
Tô Nặc nguyên bản còn cảm thấy có chút mất mát vì Đường Viễn không phản ứng gì với câu nói của cậu. Nhưng sau khi nghe Đường Viễn nói câu này, liền vội hỏi: "Đường đại ca, huynh không về cùng với bọn đệ sao?"
Đường Viễn lướt qua ánh mắt của Tô Nặc, nhấp môi rồi nói: "Ta vừa mới cùng Hổ Tử mua một cối xay nhỏ, chuẩn bị nguyên liệu để làm kéo da. Đêm nay ta sẽ không về."
Tô Nặc: "Hay là để bọn ta ngồi xe bò trở về đi, để lừa lại đi, bằng không các huynh dùng tay để kéo cối xay sẽ rất mệt mỏi." Chiều nay Hổ Tử ca mua một trăm cân đậu xanh trở về, nếu dùng tay nghiền chỉ sợ phải trên vài canh giờ mới xong được!
"Không cần, ngày mai các đệ còn phải chở đồ ăn trong thôn tới, dùng xe lừa sẽ tiện hơn." Đường Viễn nhìn Tô Nặc một cái, rồi sau đó đi vội ra phía sau.
Hắn đương nhiên biết nhiều đậu như vậy mà dùng tay nghiền sẽ mệt không nhẹ. Nhưng từ lúc Triệu thiếu gia nói với hắn những lời kia, đầu óc của hắn liền loạn hết cả lên. Vừa vặn trong lúc làm việc có thể suy nghĩ rõ ràng, hoặc là......có thể mệt đến nổi không thèm nghĩ.
*
Sáng hôm sau, Hổ Tử mở cửa rồi duỗi người, ngáp một cái. Sau đó liền thấy bên cạnh giếng bày năm sáu cái bồn lớn, cùng những cái túi đựng đậu xanh đã trống không đang vứt trên mặt đất.
"Tối hôm qua Tam nhi đã làm nguyên một buổi tối luôn sao?!" Hổ Tử trừng to hai mắt, trong miệng thì lẩm bẩm.
"Hổ Tử ca, ta đi vào nằm một lát" Đường Viễn vừa đi vừa ngáp từ trong sảnh đi ra tới, hai mắt đều có quầng thâm xanh lè: "Phiền toái huynh lát nữa ăn sáng thì gọi ta một tiếng."
Hổ Tử vội tránh người ra: "Được được được, ngươi mau vào trong nằm đi!"
Tối hôm qua, Tam nhi sao cũng không cho hắn hỗ trợ, tất cả đều muốn tự mình làm, khẳng định là mệt muốn chết rồi!
Đường Viễn vào phòng, nằm lên giường liền ngủ.
Thẳng cho đến khi bị ánh mặt trời chiếu đến mắt, mới nhíu mày không kiên nhẫn mà mở mắt ra. Trong cơn mơ hồ, bên tai còn nghe được có ai đó đang gọi hắn.
"Đường đại ca, tỉnh tỉnh."
Đường Viễn chỉ cảm thấy âm thanh bên tai dễ nghe vô cùng, lại mềm mại lại ngọt ngào, một chút liền đánh tan đi sự khó chịu của hắn.
Chờ đến Đường Viễn mở mắt ra, nhìn đến khuôn mặt trước mắt, hô hấp nhin không được cứng lại.
Ánh mặt trời hiếm hoi chiếu vào khuôn mặt làm cho vẻ đẹp của thiếu niên thêm phần rạng rỡ. Đôi mắt trong trẻo của thiếu niên hơi cong lên, lệ chí đỏ bùng giữa trán tô điểm thêm cho vẻ đẹp càng thêm diễm lệ.
Đường Viễn đột nhiên lấy lại tinh thần, theo bản năng duỗi tay đẩy người trước mắt ra. Hoảng loạn mà đứng dậy, rồi có chút chật vật mà chạy nhanh ra cửa.
Tô Nặc bị đẩy một cái, lảo đảo chống lấy góc bàn mới đứng vững được, nhịn không được đỏ hốc mắt.
Hồ bá mẫu nói bậy! Đường đại ca mới không thích cậu! Nếu thích cậu, sao có thể không có phản ứng gì với sinh nhật của cậu, bây giờ còn dùng sức đẩy cậu như vậy nữa chứ!
Cậu giơ tay lau khóe mắt, cắn môi dưới, hít sâu một hơi rồi đi ra cửa.
Nếu Đường đại ca không thích cậu, vậy thì cậu cũng...... cậu cũng sẽ không thích Đường đại ca! (Edit: Cú đẩy xém mất vợ của anh Viễn!)
Tô Nặc đanh mặt đi ra phía trước, lúc đi ngang Đường Viễn đang rửa mặt, ánh mắt cũng chưa nhìn một chút.
Đường Viễn hoàn toàn không biết, dùng nước lạnh liên tiếp hướng lên mặt mà táp. Đến cả Hồ mẫu nhìn cũng cảm thấy lạnh đến hoảng, vội vào bếp múc cho hắn một thau nước ấm.
Mặt bị đông cứng lại hết thì Đường Viễn mới dừng tay, lấy khăn lau khô mặt. Rốt cuộc mới bình tĩnh lại, thở thật mạnh một hơi dài, ngay sau đó lại lộ ra một tia cười khổ.
Đường Viễn biết bản thân vừa rồi đối với Nặc ca nổi lên phản ứng không thích hợp. Nhưng từ trước tới giờ hắn chưa từng thích qua người nào, không biết cảm giác thích một người là cảm giác gì. Cũng không biết hắn đối với Nặc ca nhi như vậy có tính là thích hay không nữa......
Hắn đột nhiên nhớ lại, nghĩ vừa rồi bản thân dùng sức đẩy Tô Nặc một cái. Hắn liền chạy vội vào phòng, không thấy được người, lại chạy nhanh ra phía trước.
Thấy Tô Nặc đang cúi đầu ở tính sổ sách, Đường Viễn bước tới, khẩn trương nhìn Tô Nặc, hỏi: "Thực xin lỗi Nặc ca nhi! Vừa rồi ta không phải cố ý, đệ có bị ngã không?"
Tô Nặc trong lòng đau xót, nhưng ngay sau đó lập tức điều chỉnh tốt cảm xúc, ngẩng đầu nhìn về phía Đường Viễn: "Không sao! Ta không bị ngã." (Edit: Ẻm đang giận, đổi thành ta cho xa cách chút he!! ^^)
Dứt lời lại cúi đầu tiếp tục tính sổ.
Đường Viễn mấp máy môi, không biết có phải ảo giác của hắn hay không, cảm thấy hôm nay Nặc ca nhi lãnh đạm với hắn hơn trước.
Chẳng lẽ là nhận thấy hắn có tâm tư khác sao?
Đường Viễn cau mày, khóe miệng trầm xuống. Nếu thực sự Nặc ca nhi cảm nhận được tâm tư của hắn, giờ lại như vậy, chẳng phải là cự tuyệt hắn hay sao?
"Nặc ca nhi ——"
Đường Viễn vừa mở miệng kêu một tiếng, đã bị Tô Nặc đánh gãy.
"Đường đại ca, khách nhân sẽ lập tức đến đó! Hôm qua, tương vừng kéo da được hoan nghênh như vậy được, huynh mau đi chuẩn bị đi."
"Ta đã biết" Đường Viễn gật đầu, lại lần nữa nói "Nặc ca nhi, ta ——"
Tô Nặc nhanh chóng nói: "Đường đại ca còn có chuyện gì sao? Mau đi đi."
Vài lần bị Tô Nặc đánh gãy, Đường Viễn không cần nghĩ cũng biết Tô Nặc cố ý không muốn cùng hắn nói chuyện. Đường Viễn lại chau mày, đứng tại chỗ trầm mặc trong chốc lát, rốt cuộc vẫn đi ra sau chuẩn bị đồ.
Đậu xanh đã lắng tốt, thạch đậu xanh làm cũng nhanh, không đến một canh giờ Đường Viễn liền làm xong. Tương vừng tối qua hắn cũng đã pha xong, chỉ cần khách nhân đặt đồ ăn, vài ba bước là có thể làm xong, rất nhanh có thể dọn lên.
Dần dần, nhiệt độ trong bếp bắt đầu tăng lên, Đại Tráng và Hổ Tử không ngừng ra ra vào vào, tay của Hồ phụ cũng không hề dừng lại.
Gần đó không có trứng gà, dầu trong chảo đang nóng, Hồ phụ lau mồ hôi, muốn nhờ Đường Viễn hỗ trợ lấy một chút. Nhưng vừa chuyển đầu thì lại thấy Đường Viễn đứng một chỗ trầm ngâm không nhúc nhích. Ông đành phải dừng lại, buông sạn, tự mình đi lấy.
Tuy tâm tình của Đường Viễn không tốt, nhưng tay nghề vẫn ổn định. Mùi vị tương vừng kéo da hôm nay vẫn ngon giống như hôm qua. Trong một buổi sáng, 50 phần đều bán hết.
Trong lúc ăn cơm trưa, Đường Viễn cố ý làm làm cho Tô Nặc một chén canh gà hầm.
"Nặc ca nhi, đệ nếm thử đi." Đường Viễn múc một chén canh đưa đến trước mặt Tô Nặc, để trong tầm tay của cậu.
Tô Nặc khách khí nói cảm ơn: "Cảm ơn Đường đại ca."
Đường Viễn lập tức thấy ngực nghẹn lại. Hắn nhìn Tô Nặc muốn há miệng nói, nhưng lại không biết nói gì, rầu rĩ mà ngồi xuống.
Không khí giữa hai người bọn họ có chút không đúng, Hồ phụ và Hồ mẫu đều phát hiện. Nhưng cả hai người đều không nói lời nào, một phần do có chút kính sợ đối với Đường Viễn, nên không dám mở miệng. Hổ Tử thần kinh thô, căn bản không phát hiện, chỉ liên tục mà ăn.
Vẫn là Đại Tráng lanh lợi, đã quen thuộc với Đường Viễn và Tô Nặc, sau khi phát hiện không khí khác lạ, liền cười hì hì hướng hai người nói: "Đường đại ca, Tô Nặc ca, các huynh sao lại khách khí với nhau như vậy a?!"
Đường Viễn không nói chuyện, nhìn về phía Tô Nặc.
Tô Nặc cười một cái, không nhìn Đường Viễn, nói với Đại Tráng: "Cùng người khác ở chung đương nhiên phải khách khí lễ phép một chút."
Đại Tráng gãi gãi đầu, nói không nên lời, cuối cùng cũng chỉ đơn giản cúi đầu há miệng ăn cơm.
"Đường đại ca, chiều nay huynh có vận việc gì không?" Cơm nước xong, Tô Nặc gọi lại Đường Viễn "Nếu không bận việc gì, có thể thay vị trí của ta một chút hay không? Do hôm nay mợ cùng biểu ca của ta muốn tới nhà ta, nương muốn ta về sớm một chút."
Biểu ca?
Đường Viễn nhanh chóng bắt lấy trọng điểm, hơn nữa ở trong đầu nhanh chóng mà nghĩ tới một câu chuyện xưa. Cái gì mà "thanh mai trúc mã", biểu ca biểu đệ, thân càng thêm thân.
Lửa giận trong lòng bỗng bùng cháy, sự chiếm hữu mãnh liệt và ghen ghét hỗn loạn bên trong khiến hắn chợt nhận ra...
Đây là thích, chỉ có thích mới có ham muốn chiếm hữu, mới có thể ghen ghét.
Hắn ngẩng đầu nhìn Tô Nặc đối diện, chân thành nói: "Hôm nay chúng ta đóng cửa sớm một chút, ta và đệ cùng nhau trở về."
Tác giả có lời muốn nói: Đường Viễn: Họ hàng gần kết hôn không tốt.