• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Toan Mai Cao bán rất tốt, Đường Viễn muốn làm nhiều thêm một chút. vì thế lại đánh xe đến Bách Thảo Đường, mua mấy chục cân nguyên liệu để làm Toan Mai Cao.

"Ta nói này Đường tiểu ca! Trong tiệm ngươi không phải mỗi ngày đều sẽ có người lại đây mua mấy thứ này sao?! Hôm qua ngươi đã mua không ít rồi, sao hôm nay lại tới mua nữa rồi?" Trường Trụ nhìn hai túi lớn trên mặt đất, nói với Đường Viễn "Mùa đông này, mua nhiều dễ bị hư, ngươi vẫn nên mua ít lại sẽ tốt hơn, dùng xong rồi lại qua đây mua tiếp."

Trường Trụ cùng Đường Viễn cũng có vài phần giao tình, nói lời này cũng vì suy nghĩ cho Đường Viễn.

"Nguyên liệu ta mua hôm qua đều đã dùng hết " Đường Viễn cười cười, cảm tạ Trường Trụ đã quan tâm: "Ngươi yên tâm, ta đều đã tính sẵn số lượng cần mua, sở dĩ mua nhiều như vậy là do ta vừa làm ra một món ăn mới, Toan Mai Cao."

"Ồ, thật sao!" Trường Trụ nghe Đường Viễn nói vậy, tỏ vẻ hâm mộ mà nói: "Mới có bao lâu đâu, ngươi lại nghĩ ra món ăn mới rồi à? Ta thấy tiền trong túi người khác đều bị ngươi kiếm hết cả rồi!"

Đường Viễn khẽ cúi đầu trước Trường Trụ, cười nói: "Đa tạ khích lệ." Đối với một thương nhân, việc có thể khiến người khác mở hầu bao chính là lời khen ngợi tốt nhất.

"Lăn lăn lăn!" Trường Trụ cười mắng Đường Viễn, xua tay đuổi hắn đi: "Mau đi đi! Đừng có mà khoe khoang trước mặt ta nữa!"

Hiện tại ai không biết quán ăn Đường Ký chứ, phàm là trong tay có chút tiền, đều muốn đi chỗ đó nếm thử mới mẻ. Nếu ai có thể mời khách tại Đường Ký, thì cũng coi như là một việc rất có mặt mũi!

Chỗ ngồi trong tiệm rất khó giành, chỉ cần chậm một chút thôi là có khi không còn chỗ. Tuy rằng giá cả có cao hơn so với tiệm thông thường, nhưng không thể phủ nhận đồ ăn ở đây vừa ngon lại vừa mới lạ. Nhiều người thậm chí còn tích cóp tiền để đến đó ăn một bữa, không chỉ để thưởng thức món ăn, mà còn có thể khoe khoang với người khác.!

Trường trụ cũng có chút tiền, nhưng lại không thể tùy ý tiêu xài, nếu không hắn cũng đã đi ăn thường xuyên rồi!

Nghĩ lại trước đây Đường Viễn, với bộ quần áo rách rưới đến bán dược liệu, khuôn mặt gầy gò và vàng vọt. Rồi nhìn lại Đường lão bản hiện tại, với tiệm ăn phát đạt, trong lòng Trường Trụ có chút chua xót, nhưng nhiều hơn là vui mừng cho Đường Viễn. Đường Viễn trước đây đã chọn bán dược liệu cho hắn, giờ lại còn chiếu cố đến việc làm ăn của hắn, Trường Trụ chỉ mong Đường Viễn ngày càng tốt hơn.

Đường Viễn đem mấy túi nguyên liệu phóng lên xe, giương giọng nói với Trường Trụ: "Chờ làm xong, ta đưa qua một lọ cho ngươi nếm thử!"

Trường Trụ cười một chút, gật đầu nói: "Được đấy! Ta sẽ chờ!"

*

Đường Viễn đem về nhiều nguyên liệu như vậy, làm Tô Nặc kinh ngạc không thôi: "Viễn ca! Nhiêu đây nguyên liệu, huynh phải làm hết tất cả trong hôm nay sao?" Cậu mở to hai mắt, ngón tay chỉ vào hai túi to trên xe.

"Đúng rồi!!!" Đường Viễn tiếp nhận ly nước Đại Tráng đưa qua, uống ừng ực một phát hơn nửa ly, rồi mới nói tiếp: "Buổi sáng Toan Mai Cao bán rất tốt, còn rất nhiều người chưa mua được, ngày mai chắn chắn họ sẽ quay lại đây. Hơn nữa, mấy ngày trước Tiền thiếu gia nói muốn nhìn xem Toan Mai Cao, nếu vừa lòng sẽ mua một ít, cho nên ta muốn cố gắng làm nhiều một chút."

Hắn còn muốn kiếm tiền mua nhà, không nỗ lực không được a!

"Nhưng mà......" Tô Nặc nhìn hai túi phình to trên mặt đất, nhăn mày lại: "Nhiều như vậy, huynh phải làm đến bao lâu mới xong chứ."

Số lượng nhiều mà còn phải bắt buộc xong trong hôm nay, thì đêm nay Viễn ca cũng không có thời gian nghỉ ngơi. Ít nhất cũng phải vội đến sau nửa đêm, vậy thì quá vất vả.

"Viễn ca!" Tô Nặc nghĩ đi nghĩ lại trong lòng, cắn môi nhìn về phía Đường Viễn, "Hay là hôm nay đệ cũng ở lại giúp huynh nha!"

Đường Viễn kinh ngạc nhìn về phía Tô Nặc, cảm thấy trong lòng ấm áp như có một dòng nước nóng chảy qua.

Nặc ca nhi trước giờ đều rất dễ thẹn thùng, đặc biệt là trước mặt mọi người, sẽ không bao giờ chịu cùng hắn có ngôn ngữ hay hành động thân mật. Hiện tại cậu lại nói như vậy, có thể thấy được cậu đang rất để ý quan tâm hắn.

Tô Nặc đem lời nói ra hết, trong lòng càng thêm kiên định, chưa để Đường Viễn mở miệng nói, đã vội nói trước: "Liền quyết định như vậy đi!" Sau đó banh khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nhìn Đường Viễn đối diện.

Đường Viễn dở khóc dở cười, đành phải bất đắc dĩ nói: "Nhưng Tiểu Nặc này! Ở đây không có chỗ cho đệ nghỉ ngơi a."

Tô Nặc khẽ cắn môi dưới, nhìn nhìn xung quanh, sau đó chỉ tay gian phòng dùng để làm nhà kho cách vách chỗ Hổ Tử thường nghỉ ngơi: "Đệ sẽ ngủ chỗ đó! Dù sao chỗ Hổ Tử ca có dư chăn đệm mà!"

Đường Viễn nào dám để Tô Nặc ngủ chỗ đó, thấy thái độ kiên quyết của cậu, đành khẽ thở dài: "Được rồi! Đệ cứ ở lại đi. Bất quá đệ sẽ không ngủ trong nhà kho, mà để ta với Hổ Tử ca chắp vá một đêm ở đó, đệ cứ ngủ lại phòng nghỉ kia đi."

"Được chưa, Tiểu tổ tông!" Đường Viễn bất đắc dĩ sủng nịch mà dùng sức xoa đầu Tô Nặc.

Tô Nặc đỏ mặt ở khẽ cọ lại lòng bàn tay của hắn.

Hổ Tử: "......"

Sao không ai hỏi qua ý kiến của hắn hết vậy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK