Tuy sinh ý hiện tại trong tiệm còn rất tốt, nhưng Đường Viễn vẫn có ý thức nguy cơ, mỗi tháng sẽ đẩy ra một món ăn mới để hấp dẫn khách nhân. Chờ một đoạn thời gian sau, khi đã có danh tiếng cùng danh khí, thì có thể kéo dài thời gian ra món mới, nhưng cũng phí không ít tâm tư mới được.
Đường Viễn chậm rì rì mà đi dạo ở chợ, đây là cái chợ mà lần trước hắn mua sáp ong. Chợ rất lớn, rất nhiều thứ được bán ở đây.
Hắn vừa đi vừa nhìn, lúc đi ngang qua một sạp bán hoa cỏ thì bước chân dừng lại.
"Vị tiểu ca này, nơi đây của ta đều là những loại hoa cỏ quý giá nhất, việc chăm sóc chúng tốn của ta không ít công sức! Ngài xem thử có thích không? Ta sẽ cho ngài chút ưu đãi!" Chủ sạp là một hán tử trẻ, thấy Đường Viễn dừng lại trước sạp của mình, lập tức đứng dậy và giới thiệu.
Đường Viễn không hiểu gì về phẩm chất của hoa cỏ, chỉ có thể nhận ra những loại hoa cỏ này thật sự khá đẹp. Tuy nhiên, thứ hắn quan tâm không phải hoa cỏ, mà là một cây chanh.
Cây chanh tương đối lùn, chỉ tới đầu gối Đường Viễn, bên trên còn có mấy trái chanh nhỏ màu vàng to bằng nắm tay hài tử. Đường Viễn cũng phải nhìn kỹ lắm mới phân biệt được.
"Cái này bán thế nào?" Đường Viễn ngón tay chỉ vào cây chanh hỏi.
"A?" hán tử trẻ có chút sửng sốt, có vẻ không ngờ Đường Viễn lại muốn mua cây này. Hắn do dự một chút, rồi mở miệng nói: "Ta nói thật với ngài, cái này ta cũng không biết là gì. Khi ta mua hạt giống, thương nhân bán hạt giống đã trộn lẫn nó vào các loại hạt giống khác và bán cho ta. Ta tiếc không ném đi, nên mới trồng nó. Nếu ngài muốn, thì tám văn tiền là được."
"Được" Đường Viễn ở chỗ này lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy chanh, với giá cả này mà nói hắn vẫn có thể tiếp thu. Hắn móc tiền ra, đưa cho hán tử trẻ tuổi, lại hỏi: "Đây là cây chanh, ngươi còn có không?"
Chanh có thể dùng để làm nước chanh mật ong, hồng trà chanh. Đều là những đồ uống mà phần lớn mọi người đều thích. Nhưng cây chanh này trên cây chỉ có năm sáu trái chanh, nếu làm đồ uống bán đi chỉ sợ không đủ.
"Cây chanh, ngài nhận thức sao?" Hán tử trẻ kinh ngạc mà nhìn về phía Đường Viễn, nghe ý tứ trong lời nói của Đường Viễn như là còn muốn mua thêm, vội gật đầu nói "Có, có! Nhưng còn đang ở nhà ta, có tám cây."
Thương nhân bán hạt giống kia đã hố hắn thảm, hạt giống bán cho hắn trộn lẫn không ít hạt giống của cây chanh này. Cũng do hắn thấy bỏ thì tiếc, nên cũng chăm sóc nuôi dưỡng. Tổng cộng có mười mấy hạt giống, cũng nuôi sống được chín cây.
Bất quá hắn sợ không ai mua, cho nên mới chỉ mang theo một cây lại đây thử vận may xem sao.
Đường Viễn gật đầu: "Ta muốn hết, phiền toái ngày mai lão bản đưa đến quán ăn Đường Ký."
Tuy rằng có chút thiếu, nhưng có ít còn hơn không. Nếu hán tử này có thể trồng được cây chanh, Đường Viễn nghĩ cũng có thể cùng hắn giao dịch thêm.
"Quán ăn Đường Ký?" Hán tử trẻ nghe đến quán ăn Đường Ký, liền truy vấn: "Chính là quán ăn Lẩu xiên cay kia sao?"
"Đúng vậy!" Đường Viễn ôm cây chanh lên, rồi nói tiếp: "Chính là quán ăn đó, phiền toái lão bản ngày mai đưa lại sớm một chút"
Hán tử trẻ vốn tưởng rằng tám cây chanh kia sẽ mãi nằm lại trong tay mình, nay chỉ trong chốc lát đã bán hết, vui mừng không thôi, liền gật đầu liên tục nói: "Được! Sáng mai ta sẽ mang tới!" Việc này giúp hắn kiếm tiền bằng cả bảy, tám ngày bán hoa cỏ!
"Mà này!" Đường Viễn nhìn về phía hán tử trẻ "Chỗ lão bản còn có hạt giống của cây chanh này không? Với có sẵn quả chanh không? Ta muốn mua thêm một ít quả chanh này"
"Quả này nhìn thì đẹp nhưng ăn lại chua lắm" Hán tử trẻ hiển nhiên ăn qua, có chút ghét bỏ mà nhìn quả chanh. Lại thấy Đường Viễn vẫn kiên trì muốn mua, suy nghĩ một chút, mở miệng nói:
"Nhà ta không có sẵn hạt giống của cây chanh này, chỉ có thể đến tìm mua chỗ thương nhân bán hạt giống thôi. Đợi nuôi lớn kết trái luôn thì cũng phải mất 3 tháng. Nếu ngài chờ nổi, thì ta có thể trồng thêm một ít cho ngài."
Quán ăn Đường Ký phần lớn bán những món mà hắn chưa từng nghe qua. Quả chanh này hắn ăn chua đến mức chịu không nổi, nhưng biết đâu vào tay người khác lại có thể trở thành món ngon. Dù sao cũng là để kiếm tiền, hắn đã nhắc nhở rồi, đến lúc hối hận cũng không phải chuyện của hắn.
Tuy nhiên, nếu bảo hắn trồng mấy chục cây chanh, thì phải nói rõ ràng trước, đừng để đến lúc đó lại không nhận, hắn sẽ rất mệt.
Chanh có thể làm đồ uống và bán quanh năm, nên Đường Viễn trả lời: "Ta có thể chờ, ngươi trồng trước 30 cây đi. Nếu ngươi không yên tâm, ngày mai chúng ta có thể ký thêm một khế ước."
Nghe Đường Viễn nói vậy, hán tử trẻ tức khắc cao hứng, vỗ ngực bảo đảm nói: "Không thành vấn đề!"
Tay ôm cây chanh, Đường Viễn cũng không đi dạo tiếp được. Dù sao thì hôm nay hắn cũng nhìn được hơn phân nửa chợ rồi, liền dứt khoát trở về.
Tô Nặc đang tính tiền cho khách, thấy hắn ôm một cái cây đi vào, cười nói: "Đường đại ca! Huynh mua cái gì vậy, sao không có hoa mà lại có trái thế kia?"
"Đây là chanh" Đường Viễn có ý xấu dùng tay dính bùn trét lên mặt trắng nõn Tô Nặc một chút, rồi lấy cớ chạy trốn vào bếp "Ta đi làm đồ uống ngon cho đệ đây!"
"Đường đại ca!" Tô Nặc nâng tay áo lên lau mặt, cố làm ra vẻ giận dỗi liếc nhìn bóng dáng Đường Viễn. Quay đầu lại thì thấy vài vị khách đang nhìn về phía mình, cậu vội vàng hạ giọng, cúi đầu, ngón tay linh hoạt tính tiền.
*
Hũ mật ong kia Đường Viễn đã mang đến tiệm, hắn hái chanh xuống, muốn thử làm nước chanh mật ong đơn giản trước xem sao.
Hắn đổ nước vào bồn, lại cầm một vại muối đặt bên cạnh, dùng muối xoa lớp vỏ chanh. Làm như vậy có thể rửa sạch hết được bụi bẩn và tinh dầu có trên vỏ chanh, đỡ đắng hơn.
Rửa sạch xong, Đường Viễn dùng khăn sạch lau khô chanh, dùng dao cắt làm đôi, rồi cắt vài lát chanh mỏng bỏ một bên, lấy bỏ hột bên trong ra.
Lấy ra một cối đá nhỏ, cho phần chanh còn lại vào và nghiền để lấy nước cốt. Đổ nước cốt vào một vại sứ, rồi múc hai muỗng mật ong cho vào, thêm chút nước sôi để nguội. Cuối cùng, cho mấy lát chanh vào và khuấy đều là xong.
Đơn giản nhưng lại ngon, khác với vị chua ngọt của nước ô mai, nước chanh mật ong mang đến hương quả tươi mát và vị ngọt tinh tế của mật ong. Một ngụm uống vào như thể được trở về với bóng mát trong những ngày hè oi ả.
Đường Viễn hài lòng quơ quơ cái bình sứ trắng, cầm muỗng lên, chuẩn bị múc một ly ra để cho Tô Nặc nếm thử.
Nhưng hắn mới vừa đưa cái muỗng vào, đã thấy Đại Tráng hoảng loạn chạy vào.
"Đường đại ca, nương Tiểu Hoa, là người cùng thôn với chúng ta, đang khóc nháo trước cửa tiệm. Nói huynh oan uổng bà ta, vô duyên vô cớ đuổi việc bà, làm bà ta sống không nổi nữa! Hiện tại bên ngoài đang có một đống người bu lại nhìn đó!"
Đường Viễn nhấp chặt môi, buông đồ trong tay xuống, bước nhanh ra đằng trước.
"Nương Tiểu Hoa, ngài cũng coi như là một trưởng bối. Đã làm ra chuyện trộm cắp như vậy rồi, còn không biết xấu hổ mà đến đây làm loạn sao?!" Tô Nặc tức giận đến đỏ cả mặt, tối qua cậu đã nghe Tô mẫu kể về chuyện của nương Tiểu Hoa, không ngờ bà ta lại có mặt mũi đến đây gây chuyện.
"Phi! Đây không phải là do nương ngươi táng tận lương tâm mà oan uổng ta sao! Ta hôm nay tới chính là muốn cùng họ Đường kia nói chuyện rõ ràng đây!" Tiểu Hoa Nương ngồi xuống đất, vừa khóc vừa nói: "Đáng thương cho ta không có con trai, trượng phu thì bệnh tật không làm được gì, cả nhà chỉ có mình ta vất vả kiếm tiền! Vậy mà vẫn bị người oan uổng trộm đồ! Đây là muốn bức tử ta! Ta thà đã chết đi cho xong!!"
Người xung quanh người thấy nàng khóc đáng thương, sôi nổi nghị luận lên.
"Vị đại nương này khóc thật đáng thương! Ngày thường ta thấy Đường lão bản cũng khá tốt a, sao lại......"
"Ai ui! Tri nhân tri diện bất tri tâm, ai biết sau lưng hắn là cái dạng gì đâu!"
Tô Nặc hận không thể xông lên để lý luận với mọi người một phen, nhưng người quá đông, cậu không thể bịt miệng tất cả bọn họ lại, tức giận đến mức hốc mắt đều đỏ.
Nương Tiểu Hoa càng đắc ý, kêu khóc càng ngày càng lớn.
"Nhà ai có người chết mà khóc thương tâm vậy?" Đường Viễn tràm mặt đi ra, quay lại nói với Hổ Tử: "Hổ Tử ca, xem vị đại nương này có phải khóc sai chỗ rồi không?! Phiền huynh giúp đưa bà ta về đúng chỗ đi."
Hổ Tử đã sớm ở một bên xoa tay hầm hừ, nghe Đường Viễn nói xong, liền lập tức tiến tới xách nương Tiểu Hoa Nương lên.
"Phi! Nhà ngươi mới có chết người đấy!" Nương Tiểu Hoa không ngừng giãy giụa, trừng mắt hung ác mắng Đường Viễn: "Ngươi là kẻ lòng dạ đen tối! Sai sử nương của tiểu tiện nhân này oan uổng ta! Ngươi đây là muốn bức tử một nhà chúng ta a!"
Nói xong, lại khóc lớn lên, nước mắt nước mũi chảy một đống.
Đường Viễn chán ghét nhíu mày lại, đem Tô Nặc kéo đến phía sau, lạnh lùng nói: "Oan uổng ngươi? Khi ngươi làm công thì trộm đồ. Người làm chung với ngươi đều có thể làm chứng, nếu không tin thì có thể đi hỏi những người làm công khác để chứng minh!"
Nương Tiểu Hoa vẫn cứng đầu cãi lại: "Các nàng đều là người làm của ngươi, đương nhiên sẽ hướng về ngươi, ngươi nói cái gì thì chính là cái đó!"
Tròng mắt bà ta vừa chuyển, lại lớn tiếng khóc lên: "Ôi sao ta mệnh khổ thế nào! Sao lại gặp phải người có lòng dạ đen tối như vậy chứ!"
Đường Viễn mặt trầm xuống, định kêu Hổ Tử kéo người mang đi, liền thấy Chu đại nương nắm tóc một cái cô nương, hùng hổ mà đi tới. Chu đại nương ném cô nương hướng vào trong ngực của nương Tiểu Hoa Nương, tức giận nói: "Tiện nhân! Còn dám chạy đến nơi này nháo! Ngươi ăn trộm đồ trong nhà Đường tiểu ca, còn bắt chước làm ra mì sợi. Rồi kêu hán tử cùng nữ nhi nhà ngươi dựa vào tên tuổi của Đường tiểu ca để đem bán, còn dám ở đây nói bọn ta oan uổng ngươi?!"
Chu đại nương sợ nương Tiểu Hoa giở trò, cho nên hôm nay cố ý canh me nhà bọn họ! May mà lần này bà bắt được tận tay!
Chu đại nương cầm ra một bao giấy dầu, xé để lộ ra mì sợi xám trắng và cong queo bên trong, hướng về mọi người xung quanh: "Mọi người nhìn đi, chính bà ta đã trộm đồ trong nhà Đường tiểu ca rồi làm ra mì này. Tuy chất lượng không tốt bằng Đường tiểu ca, nhưng nhìn cũng thấy cùng một cách làm! Mọi người ở đây hẳn đã từng mua qua hàng chính phẩm, nhìn là phân biệt được thôi!"
Nói xong, Chu đại nương quay lại chỉ vào Tiểu Hoa nói: "Đây là nữ nhi của tiện nhân này! Vừa rồi chính nàng ta đã cùng cha nàng đã dựa vào tên tuổi Đường tiểu ca để bán mì sợi ven đường, vừa vặn bị ta bắt được. Nếu mọi người không tin, ta có thể mời người vừa rồi xém chút nữa bị lừa đến đây để làm chứng!"
Chu đại nương nói chuyện trật tự rõ ràng, còn có chứng cứ, mọi người nghe dong, trong lòng cũng dần dần tin.
"Không cần phải gọi người lại đây! Này còn có cái gì không rõ ràng nữa! Vừa nhìn là biết người này không cam lòng bị đuổi việc, cho nên mới tới đây gây sự!"
"Đúng vậy! Còn không phải là muốn lợi dụng lòng tốt của mọi người để bức Đường lão bản sao. Còn bại hoại thanh danh của nhân gia, ta phi!" Vừa rồi những người bị nương Tiểu Hoa lừa, cảm thấy rất tức giận.
Cha Tiểu Hoa lặng lẽ đứng phía sau, không dám lên tiếng. Nương Tiểu Hoa thấy tình hình không ổn, bèn kéo Tiểu Hoa muốn chạy.
"Gây chuyện xong rồi muốn đi?" Đường Viễn cười lạnh một tiếng, đứng trước mặt bà ta, nhìn Hổ Tử: "Hổ Tử ca, phiền huynh đi mời người trong nha môn đến đây một chuyến."
Nương Tiểu Hoa sắc mặt liền thay đổi, lắp bắp nói: "Ngươi...... Ngươi muốn làm cái gì?!"
Chu đại nương tiến lên kéo Đường Viễn một chút, nhỏ giọng nói: "Đường tiểu ca, chúng ta giáo huấn bà ta một trận là được rồi, nếu nháo đến nha môn.....không hay đâu"
Người bình thường gia đều không muốn dính dáng đến nha môn, mọi chuyện nếu có thể tự giải quyết đền lén tự giải quyết. Tuy rằng hán tử của Chu đại nương là bộ khoái, nhưng bà cũng có chung ý tưởng này.
Nhưng Đường Viễn vẫn quyết tâm muốn đưa nương Tiểu Hoa lên nha môn: "Bà ta trộm đồ của ta, còn mạo danh ta. Nhất định phải đi nha môn để đồi lại công đạo."
Chủ yếu là nương Tiểu Hoa cũng dám làm giả mì kiềm của hắn, nếu hắn không hạ thủ tàn nhẫn chút, chẳng phải sẽ có người tâm tư rục rịch sao.
Chu đại nương thấy khuyên không được hắn, liền không nói nữa.
Người của nha môn cũng tới rất nhanh, hỏi xong sự tình liền đem người đi.
Nương Tiểu Hoa lúc này ngay cả khóc cũng không dám, chỉ có thể run rẩy đi theo mấy bộ khoái.
Trên đường đến nha môn, Đường Viễn lén lút đưa cho trưởng bộ khoái một chút bạc, đồng thời còn nói đến mối quan hệ với trượng phu của Chu đại nương.
Trưởng bộ khoái cũng có chút giao tình với trượng phu Chu đại nương, lại nhận bạc của Đường Viễn. Hơn nữa việc này vốn dĩ là Đường Viễn chiếm lý, liền đảm bảo với Đường Viễn rằng huyện lão gia khẳng định sẽ công chính thẩm tra xử lí!
Vì thế, thực thuận lợi, nương Tiểu Hoa đã bị quan huyện phán ba tháng lao ngục.
Dù thời gian không dài, nhưng trong nhà lao, không biết có bao nhiêu người phải chịu tội, không chết thì cũng bị lột da.
"Huyện lão gia! Ta không dám nữa! Ngài tạm tha ta đi!" Nương Tiểu Hoa khóc lóc hướng trên đài cao bò tới, gân cổ lên xin tha.
Quan huyện gõ mộc cốc bên bàn, lạnh lùng nói: "Lớn mật! Dám rít gào trên công đường. Người đâu! Đánh mười trượng cho ta!"
Mười bản tử đánh xuống, nương Tiểu Hoa kêu la thảm thiết, cuối cùng sức lực để kêu đều không có, đánh xong thì bị người kéo xuống.
Đường Viễn khen tặng quan huyện hai câu, ra khỏi nha môn liền vội chạy về tiệm xử lý những việc còn lại.
Mèo: Tác giả có nói là khi chanh được trồng từ hạt cho đến khi ra trái cũng phải hai ba năm. Cũng có nói thêm là trong truyện chỉ là hư cấu thôi, cứ xem như chủng lại chanh khác nhé.