Bao nuôi cái đầu ý.
Nếu như không phải cần người giúp, Lâm Vi thật sự muốn đem cái người trước mắt đánh cho một trận, mở đầu anh ra, xem xem bên trong là cái gì cấu tạo nên.
Lâm Vi trước giờ vẫn luôn là người biết co biết dãn, trong đầu đang là hình ảnh tẩn Giang Túc, nhưng bên ngoài vẫn rất nhẫn nhịn tha cho anh một lần: "Bạn học Giang, cậu hiểu lầm rồi, tôi là đang nhờ cậu giúp một việc, đợi thứ hai đến trường, cậu đưa lại cho tôi là được."
Giang Túc nghe hiểu rồi.
Tiền mà tiểu hàng xóm nhét vào túi anh, qua hai ngày anh lại phải nhổ ra đưa trả.
Giang Túc cụp mắt, anh mắt rơi xuống dái tai của tiểu hàng xóm, da cô rất trắng rất mềm, ở giữa dái tai mềm mại, có một lỗ khuyên tai nho nhỏ.
Anh nhìn chăm chú vài giây, không để lại dấu vết đưa mắt nhìn lên mặt cô: "Cho nên, tôi là ống tiết kiệm?"
Lâm Vi ừm ừm gật đầu: "Cũng có thể hiểu như vậy?"
Giang Túc trong lòng cười nhạo một tiếng, có thể hiểu như vậy cái rắm.
Anh nói anh là ống tiết kiệm, cô lại còn rất thẳng thắn đem anh thành ống tiết kiệm thật?
Lâm Vi thấy Giang Túc không nói gì, lại hỏi: "Bạn học Giang, cậu sẽ giúp tôi đúng không?"
Giang Túc không có ý muốn nói chuyện.
Lâm Vi đoán không ra Giang Túc giúp hay không giúp, không quan tâm anh muốn hay không muốn giúp, cô đều phải nhờ anh giúp bằng được.
Đống tiền kia nếu như đem về nhà, thì một đồng cũng không giữ lại được nữa, cô vừa nhận tiền sinh hoạt chưa được bao lâu, cô không muốn hai mươi ngày tiếp theo phải nhịn đói đâu.
Sự khôn khéo của Lâm Vi đạt cấp mười chuyên nghiệp đấy, cô nhẹ giọng xuống bắt đầu thể hiện sự yếu đuối: "Bạn học Giang, cậu cái gì cũng tốt, giúp tôi đi mà."
Giọng điệu mềm nhũn của tiểu hàng xóm, ôm balo nhấc cằm hướng ánh mắt đáng thương vô tội nhìn về phía anh.
Giang Túc yết hầu trượt một cái, còn chưa nói gì, thì lại cảm thấy vạt áo bị giật nhẹ một cái.
Anh cúi đầu xuống, nhìn thấy ngón tay mềm mại của tiểu hàng xóm, giật giật áo khoác của anh, nhẹ nhàng lắc hai cái.
Giang Túc mấp máy miệng, còn chưa nói ra tiếng, giọng nói nhỏ nhẹ của tiểu hàng xóm lại vang lên: "Cầu xin cậu đấy, bạn học Giang."
Cổ họng Giang Túc giống như có thứ gì chặn lại vậy, không nói ra được câu nào.
* * *
Năm phút sau, Giang Túc chân vắt trên bàn trà, không có hình tượng gì nằm vật trên sofa, nhìn chằm chằm vào tiền trong tay, nội tâm bùm một tiếng.
Giang Túc mày bị hâm à.
Thế mà lại đem mình thành ống tiết kiệm thật.
Người ta không phải chỉ làm nũng với mày mội cái thôi sao, nhẹ nhàng mềm mại nói vài câu, mày lại cứ thế mà đầu hàng rồi.
Trước kia không phải cũng có rất nhiều nữ sinh làm nũng với mày sao, nhưng có thấy mày như thế này đâu? Huống hồ mấy nữ sinh đó làm nũng với mày, đều là đem mày thành nam thần mà thờ, không giống người nào đó đem mày thành đồ trang trí.
Giang Túc ơi là Giang Túc, mày đúng là bệnh không nhẹ.
* * *
Lâm Vi lại quay về nhà, Trần Triển đã từ phòng tắm đi ra rồi, nằm giạng chân trên sofa chơi game.
Anh ta nghe thấy tiếng động, nhìn cô một cái, chẳng nói câu gì với cô, hét lớn lên rồi lại tiếp tục chơi game: "*, đạp chết thằng này cho tao."
Lâm Vi cũng chẳng có ý định nói chuyện với anh ta, trực tiếp đi qua phòng khách bước về phòng mình.
Đóng cửa vào, Lâm Vi nhìn căn phòng bị lục tung lên, giá sách, giường, tủ quần áo, cô mím môi một cái, có chút tức tận ném balo lên gường.
"ahihi không thể hỗ trợ nhanh hơn à, ông mày lại chết rồi."
"Cái thằng ngu này, có biết chơi game không hả."
"Rác rưởi."
Trần Triển càng chửi càng vang.
Lâm Vi xoa nhẹ thái dương, đá về phía trước một cái, bắt đầu sắp xếp lại tủ quần áo.
Đợi đến lúc cô làm xong mọi thứ, phòng khách đã yên tĩnh lại rồi.
Cô ngồi trước bàn học, cầm lấy balo, lấy đề thi từ bên trong ra, lúc này cửa phòng cô lại bị đẩy mạnh một cái.
Cô không cần quay đầu cũng biết người đi vào là Trần Triển.
"Tao đói rồi." giọng điệu nói chuyện của Trần Triển vừa kiêu ngạo lại vừa muốn ăn đòn.
Lâm Vi lười thèm để ý đến anh ta, cầm bút lên, đọc thầm câu đầu tiên của đề, khoanh đáp án C.
"Giả vờ cái gì, tao nói tao đói rồi, mày có nghe thấy không?" Trần Triển nhấc chân đá vào ghế của cô.
Ngòi bút ở trên đề thi, nghệch một đường dài, Lâm Vi cụp mắt xuống trầm lặng mấy giây: "Trong nhà bếp có mì tôm."
"Ai thèm ăn mì tôm chứ, tao muốn ra ngoài ăn, đem tiền bố tao đưa cho mày ra đây."
Lâm Vi quay bút một cái, điền đáp án A ở trên đề: "Không có tiền."
"ahihi mày lừa ai, mày đừng tưởng tao không biết, tháng nào bố tao cũng cho mày tiền sinh hoạt, đấy là bố tao, không phải bố mày, tiền của bố tao thì chính là tiền của tao, mau lấy ra đây! Lấy ra cho tao!"
Trần Triển thấy Lâm Vi không có phản ứng gì, cũng không thèm phí lời với cô nữa, trực tiếp cầm lấy balo bên cạnh cô, bắt đầu tìm.
Chưa được bao lâu, điện thoại, ví tiền, thẻ cơm, các kiểu tài liệu trong balo Lâm Vi đều bị vứt ra hết.
Trong ví tiền, Trần Triển chỉ lấy ra được mỗi tờ hai mươi tệ, ném balo của Lâm Vi xuống dưới nền: "Tiền đâu? Mày giấu tiền ở đâu rồi?".