Khương Chương Vân nói được làm được, thật sự bắt Giang Túc đứng hết hai tiết.
Hai tiết học này, những học sinh khác thì ngồi nghe cô chữa đề, Giang Túc thì đem vở bài tập đè lên trên tường, cầm bút chép bài.
Giang Túc dáng người cao ráo, lúc đứng trong đám đông vốn dĩ đã nổi bật rồi, bây giờ lại còn đứng trong khi tất cả các bạn khác thì đều đang ngồi, càng trở nên nổi bật hơn. Trong lúc học, có không ít học sinh nữ lặng lẽ quay đầu lại nhìn, ngay cả giờ giải lao, mọi người đi vệ sinh cũng đều cố ý đi vòng qua cửa sau. Cả quá trình đó Giang Túc chẳng có lấy chút biểu cảm nào, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên một cái.
Khương Chương Vân chữa đề xong, nói một câu tan học, rồi trực tiếp đi đến trước mặt Giang Túc: "Chép xong chưa?"
Giang Túc cầm bút, nhìn quyển vở đè trên tường, lại viết thêm một hàng chữ, sau đó mới "Vâng" một tiếng, đem vở bài tập đưa cho Khương Chương Vân.
Khương Chương Vân không nhận, đi ra ngoài cửa hất hất cằm: "Chép xong rồi, thì cùng tôi đi đến văn phòng một chuyến."
Giang Túc bỏ bút xuống, cầm vở bài tập, đi theo phía sau Khương Chương Vân rời khỏi lớp học.
Bởi vì là chủ nhật, cộng thêm việc tiết tự học thứ hai đã kết thúc rồi, trong văn phòng trống không, chẳng có lấy một bóng người.
Khương Chương Vân đi đến bàn làm việc của mình, cầm lấy một cốc nước đưa cho Giang Túc: "Đi rót cho cô cốc nước."
Giang Túc trầm lặng hai giây, cầm lấy cốc nước, quay người đi lấy nước.
Khương Chương Vân gọi dừng lại: "Đợi đã, đặt vở bài tập xuống đây cho cô."
Giang Túc đi rót nước, Khương Chương Vân mở vở bài tập của anh ra xem.
Giang Túc quay lại, đặt cốc nước ở trước mặt Khương Chương Vân.
Khương Chương Vân đầu cũng không ngẩng lên nói một câu "Cảm ơn", sau đó lại lật xem bài Giang Túc chép ở trong vở.
Nửa phút sau, Khương Chương Vân gấp quyển vở bài tập lại, đưa cho anh nói: "Chép cũng không tệ, buổi tối quay về chép thêm lần nữa."
Giang Túc ngẩng đầu nhìn Khương Chương Vân: "..."
"Nhìn cái gì mà nhìn? Dù gì thì em cũng không thèm làm bài tập, buổi tối về nhà cũng rảnh rỗi như thế, cứ coi như là luyện chữ đi." Khương Chương Vân cầm cốc nước Giang Túc rót lên, "Không có hạ độc tôi đấy chứ?"
Giang Túc: "..."
"Đoán là em cũng không có lá gan đó." Khương Chương Vân uống hết nửa cốc nước, lại nói: "Còn có, lúc chép lại lần thứ hai, nhớ là bỏ tên của Lâm Vi đi, bảo em chép bài thi, em đúng là chuyên nghiệp thật đấy, đến cả tên của người ta cũng chép luôn vào, sao em không chép luôn cả điểm thi của người ta vào luôn đi."
Giang Túc: "..."
"Túc ca, Túc ca, Túc ca!" Cầu thang truyền đến tiếng gọi như gọi hồn của Hứa Thuật.
Giang Túc hỏi: "Em có thể đi được chưa?"
"Chưa được." Sau khi Khương Chương Vân không hề lưu tình chút nào từ chối Giang Túc, rồi bèn quay người đi ra cửa sổ cao giọng nói: "Hứa Thuật, em im miệng cho cô, còn hét nữa, cô sẽ gọi điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm của em, lúc lớp mười, em giống như gọi hồn kêu ầm ĩ dưới sự giám sát của tôi, bây giờ em vẫn còn muốn vậy phải không."
Hứa Thuật: "..."
Giang Túc: "..."
Hứa Thuật bị dọa sợ chạy luôn rồi, Khương Chương Vân quay đầu lại nhìn Giang Túc: "Thật sự vẫn chưa đi được, có việc muốn hỏi em."
Giang Túc không nói gì.
Giang Túc nhập học vào Tứ Trung, Khương Chương Văn giáo viên ngữ văn đã từng dạy anh một năm nên đã quen với thói ít nói này rồi, "Cô nghe Hồ Khiếu nói, tuần trước ở trên lớp em có gây xích mích với em ấy?"
Giang Túc nhìn Khương Chương Văn một cái, trầm mặc hai giây: "Coi là vậy."
"Cái gì gọi là coi là vậy? Rốt cuộc là đúng hay không đúng? Được rồi, xem ra là có chút xích mích, vậy em có biết tối hôm đó, ở sân vận động Hồ Khiếu là bị ai đánh không?"
Giang Túc một giây trước vẫn còn đang cụp mắt xuống, giây sau lập tức ngước mắt lên.
"Nhìn dáng vẻ của em, có vẻ là thực sự không biết nhỉ?" Khương Chương Vân cười nói: "Được rồi, không còn việc gì nữa, đi về đi."
Giang Túc hơi cúi người, rồi sau đó quay lưng rời đi.
Đợi đến lúc cửa văn phòng được đóng lại rồi, Khương Chương Vân nhớ đến cái cúi người trước khi rời đi của Giang Túc, lại cười: ".. Thằng bé này."
Giáo viên Tứ Trung đều nói, cậu nhóc Giang Túc này thật đáng tiếc.
Nhưng cô lại luôn nghĩ, vì sao lại thấy đứa nhóc Giang Túc này đáng tiếc?
Nó vẫn còn là một đứa trẻ, cuộc đời vẫn còn chưa thực sự bắt đầu, đang ở tuổi có thể phạm sai, có thể đi đường vòng, sao lại nói là đáng tiếc chứ?
Lấy mình làm gương, là để vào nhiều năm sau, lúc một mình yên tĩnh trong đêm tối, nhớ lại những năm tháng thời học sinh của mình, mỗi một kỉ niệm đều không thấy thẹn với lòng.
* * *
Giờ ra chơi thứ hai đầu tuần, lúc học sinh đại diện môn tiếng anh của lớp nhất đi đến văn phòng nộp bài tập tiếng anh, nghe thấy giáo viên chủ nhiệm Khương Chương Văn của bọn họ gọi điện thoại nói: "Tôi đã hỏi Giang Túc rồi, thằng bé nói nó không có đánh Hồ Khiếu."
"Không được, không thể để nó đến phòng giáo vụ, thằng bé đã nói không phải nói rồi, dưới tình huống chưa được xác thực, bắt thằng bé đến đó là có ý gì? Còn nữa, Hồ Khiếu bị đánh, trường học chúng ta không tìm ra nguyên nhân, thì nên là chúng ta đứng ra chịu trách nhiệm, xin lỗi hẳn hoi, không phải là tìm một học sinh đứng ra chịu tội thay.. cho dù là làm ầm đến bộ giáo dục, vậy thì cũng không thể dưới tình huống chưa được xác minh rõ ràng, mà bắt Giang Túc phải nhận sai.."
Học sinh đại diện môn tiếng anh nghe thấy toàn bộ cuộc điện thoại của Khương Chương Vân, lúc quay về lớp học, liền không nhịn được mà chia sẻ lại việc này với những bạn học mà mình thân thiết.
Bạn học có quan hệ tốt còn có cả những bạn học mà bản thân cảm thấy quan hệ rất tốt, vì vậy việc này một truyền năm năm truyền mười rất nhanh đã lan ra cả lớp học.
Bạch Kiến là vào lúc lên lớp, nghịch trộm điện thoại mà nhìn thấy đoạn nói chuyện này, cô nàng gấp gáp dùng khuỷu tay huých huých vào Lâm Vi đang ngồi bên cạnh giải đề Olympic: "Vi Vi, cậu mau xem.."
Bạch Kiến một bên nói, một bên lặng lẽ đem điện thoại đưa đến trước mặt Lâm Vi.
Lâm Vi thuận mắt liếc một cái, nhìn thấy hai chữ "Giang Túc".
Đó là một nhóm chat nhỏ trên QQ (QQ là một ứng dụng nhắn tin của Trung Quốc), bên trong có không ít học sinh lớp nhất, Lâm Vi cũng ở trong đó, chỉ là cô không vào xem nhật ký trò chuyện thôi.
Bạn học A: Đại diện môn tiếng anh nói, lúc giờ giải lao cậu ấy đi đến văn phòng, nghe thấy giáo viên chủ nhiệm và phòng giáo vụ gọi điện thoại, nói là Giang Túc đánh Hồ Khiếu, bố mẹ của Hồ Khiếu đến rồi.
Bạn học B: Giang Túc không thừa nhận mình đã đánh Hồ Khiếu, có điều tớ cảm thấy, việc tối hôm đó Hồ Khiếu bị đánh, đến tám phần là do cậu ta ra tay.
Bạn học C: Hồ Khiếu thật sự bị đánh?
Bạn học D: Đúng vậy là bị đánh, học sinh ở ký túc xá đều biết chuyện đó.
Bạn học E: Trường học bắt Giang Túc đi đến phòng giáo vụ xin lỗi Hồ Khiếu, Hồ Khiếu đã đã nghỉ học ba tiết rồi, mình vừa nhân lúc giải lao đi đến phòng giáo vụ một chuyến, Hồ Khiếu và mẹ cậu ta ở đó, mẹ cậu ta khóc thảm thiết lắm luôn.
"..."
Lâm Vi còn chưa xem hết đoạn nói chuyện, lớp học đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, sau đó là thầy giám thị mở cửa đi vào, cắt ngang tiết học tiếng anh: "Xin lỗi các em học sinh, thầy cắt ngang một chút, Giang Túc đâu?"