• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Vi còn chưa xem xong lịch sử trò chuyện, cửa phòng học đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, ngay sau đó thầy chủ nhiệm phòng giáo vụ mở cửa đi vào, cắt ngang tiết tiếng anh đang diễn ra: "Xin lỗi lớp, thầy cắt ngang một chút, Giang Túc đâu?"

"..."

Cả lớp nhìn thì có vẻ như đang học tiết tiếng anh, nhưng thật ra thì đều đang lén lút cầm điện thoại bàn tán chuyện Giang Túc đánh Hồ Khiếu.

Trong nhóm chat đang nói đến phòng giáo vụ, thì thầy chủ nhiệm liền xuất hiện luôn, dọa cả lớp một phen, sau đó tất cả đồng loạt quay đầu nhìn về phía Giang Túc đang ngồi ở hàng cuối cùng.

Cậu thiếu niên đang nằm bò trên bàn, đeo tai nghe Bluetooth màu trắng, không hề quan tâm đối với những việc đang xảy ra trong lớp.

"Giang Túc". Chủ nhiệm phòng giáo vụ hướng theo ánh mắt của mọi người, nhìn thấy cậu thiếu niên đang nằm bò trên bàn học, không có chút phản ứng nào, liền sải bước đi về phía hàng cuối cùng.

Lâm Vi đang đọc quyển sách tiếng anh ở trên bàn, bàn tay lặng lẽ đưa xuống dưới ngăn bàn, cầm bút gõ nhẽ hai cái vào bàn học phía sau.

Giang Túc ngẩng đầu lên, tầm mắt rơi vào tấm lưng mảnh khảnh của bạn nhỏ bàn trên, khoé mắt nhìn thấy thầy chủ nhiệm phòng giáo vụ khí thế hùng hổ hướng về phía mình đi tới.

Anh ung dung đưa tay lên, tháo tai nghe ở trên tai xuống, sau đó đem cả điện thoại cùng để xuống dưới ngăn bàn, rồi mới ngồi ngay ngắn lại.

Chủ nhiệm phòng giáo vụ tức đen mặt dừng lại cạnh bàn học của Giang Túc: "Giang Túc đúng không? Cùng tôi đi đến phòng giáo vụ một chuyến."

Giang Túc vẫn thản nhiên tựa lưng vào ghế, dưới ánh nhìn của tất cả mọi người trong lớp mặt vô cảm ngồi một lúc, vào lúc thầy chủ nhiệm nổi giận rồi anh mới chống tay lên bàn và đứng dậy.

Giang Túc đi theo thầy chủ nhiệm giáo vụ suốt cả tiết học vẫn chưa quay lại.

Lâm Vi trong giờ học rất ít bị phân tâm, vậy mà cũng lặng lẽ rút điện thoại ra xem ba lần rồi.

Sự xuất hiện của thầy giáo vụ làm cho cuộc thảo luận của nhóm chat càng trở nên sôi nổi.

Bạn học E: "Xem ra Giang Túc thật sự đã đánh Hồ Khiếu rồi, nếu không thì sao thầy chủ nhiệm lại đích thân đến yêu cầu cậu ta tới phòng giáo vụ làm gì."

Bạn học D: "Hồ Khiếu bị đánh cũng khá nghiêm trọng đấy, sau lưng bầm nguyên một mảng lớn."

Bạn học A: "Ngay tối hôm đó Hồ Khiếu đã gọi điện luôn cho giáo viên chủ nhiệm rồi, ngày hôm sau thì giáo viên chủ nhiệm đã biết mọi chuyện, nhưng không biết tại sao giáo viên chủ nhiệm mãi vẫn chưa xử lý, kéo dài đến tận bây giờ."

Bạn học C: "Không hiểu tại sao mà giáo viên chủ nhiệm lại bao che cho Giang Túc như vậy, điểm trung bình của kỳ thi hàng tháng lần này của lớp chúng ta, bởi vì Giang Túc mà suýt nữa bị lớp hai vượt mặt, trước kia đều là chúng ta vượt trước một khoảng cách lớn, lần này chỉ kém 1, 5 điểm, thật là quá mất mặt."

Tiết tiếng Anh là tiết học cuối cùng của buổi sáng, chuông báo hết giờ vang lên, loáng một cái trong lớp đã không còn ai.

Lâm Vi viện cớ không khỏe, không đi ăn trưa cùng Bạch Kiến.

Chưa đầy 5 phút, trong lớp học chỉ còn lại mỗi mình Lâm Vi. Lúc cô đang nằm bò trên bàn xem lịch sử trò chuyện của nhóm chat, cửa sau bị ai đó đẩy ra.

"Ế! Bạn nhỏ bàn trên, em không đi ăn trưa à?"

Lâm Vi quay đầu, thấy Hứa Thuật cúi người xuống lấy điện thoại di động và tai nghe trong ngăn bàn của Giang Túc.

Chờ Hứa Thuật đứng dậy, Lâm Vi mới ồ một tiếng: "Vẫn chưa đói."

"Thế à." Hứa Thuật đem điện thoại của Giang Túc đút vào túi quần, cười hì hì vẫy tay, chuẩn bị rời đi.

Lâm Vi theo bản năng thốt lên: "Này!"

Hứa Thuật vừa ra khỏi lớp, lại ngả người về phía sau thò đầu vào trong

"Cái kia, Giang Túc nhờ anh đến lấy điện thoại của cậu ta à?" Lâm Vi hỏi.

"Đúng vậy, Túc ca bị chủ nhiệm bắt ở trong phòng viết bản kiểm điểm, không viết thì không cho đi, cậu ta thấy nhàm chán, nên nhờ tôi mang điện thoại qua đó." Dừng lại một chút, Hứa Thuật liếc nhìn lượng pin trong điện thoại của Giang Túc, lại hỏi: "Bạn nhỏ bàn trên, em có sạc dự phòng không?"

"..."

Lâm Vy lấy sạc từ trong balo ra, đưa cho Hứa Thuật.

Hứa Thuật vui vẻ nói cảm ơn, sau đó chạy đi đưa điện thoại cho Túc ca.

Nửa tiếng sau, các bạn ăn trưa xong, lần lượt quay về lớp học.

Trong lớp dần trở nên ồn ào.

Không biết là ai, đột nhiên nói một câu * lại dám ở trước mặt thầy chủ nhiệm, đánh nhau với Hồ Khiếu.

"Chuyện gì thế, chuyện gì thế?" Đây là chủ đề mà mọi người đang rất quan tâm, chỉ trong chốc lát cả đám người vây quanh cậu bạn học kia.

"Thì Vương Vỹ nói trên nhóm chat đó. Mọi người cũng biết mà, cậu ta thích nhất là hóng chuyện, toàn thích đi hóng drama, cậu ta vừa ăn trưa xong, thì đã chạy đến phòng giáo vụ hóng hớt. Nói Giang Túc bị nhốt trong phòng xám hối, chẳng không ăn năn hối hận gì, lại còn ở trong đó nghịch điện thoái. Địa Trung Hải cùng với bố mẹ của Hồ Khiếu vừa đi ăn trưa về, nhìn thấy cảnh đấy tức sôi máu." Địa Trung Hải chính là thầy giáo vụ chủ nhiệm, tuổi còn trẻ nhưng hói nên bị đặt biệt danh như vậy.

"Vãi thật, không hổ danh là trùm trường, dám chọc cả người quyền cao chức trọng."

"Sau đó thì sao? Sau đó thì sao?"

"Chờ chút..", nửa phút sau, bạn học kia mở một tin nhắn thoại, là giọng của Vương Vỹ: "Mẹ kiếp, tôi núp ở góc tường, nên nghe không rõ, lúc Địa Trung Hải mắng Giang Túc, còn cầm cả thước dạy học đập trúng điện thoại cậu ta, làm gián đoạn trận game, sau đó cậu ta bực bội, nói cái gì mà muốn cậu ta viết bản kiểm điểm xin lỗi cũng được thôi, nhưng phải để Hồ Khiếu nói rõ, cậu ta đánh Hồ Khiếu như thế nào. Hồ Khiếu nói mình bị quật ngã qua vai, Giang Túc liền đứng lên, đi đến trước mặt Hồ Khiếu, hỏi lại một lần, quật ngã qua vai đúng không? Con bà nó, cậu ta lập tức giữ eo Hồ Khiếu rồi định quật luôn.."

"Đù đù đù, điên quá rồi trong phòng giáo vụ đó."

"Thật sự quật ngã qua vai rồi?"

"Chú ý, là định làm, lúc mấu chốt thì bị ngăn lại rồi, nếu không phải có một giáo viên khác phản ứng kịp, không thì Hồ Khiếu đã bị ngã thêm phát nữa rồi. Địa Trung Hải tức giận lên, càng khẳng định là Giang Túc đánh Hồ Khiếu, muốn ra thông báo phê bình cậu ta, còn muốn để cậu ta về nhà kiểm điểm hai tuần."

Lâm Vi nhìn về phía đám bạn cùng lớp đang hóng chuyện, qua nửa phút, cô đứng dậy bước ra khỏi lớp học.

Sự tình bởi vì cô mà ra, cũng không thể để Giang Túc gánh trách nhiệm, còn bị xử phạt như vậy.

Hồ Khiếu có chết cũng khăng khăng nói người đánh mình là Giang Túc, chứng tỏ hôm ấy cậu ta không rõ mình bị ai đánh, chỉ dựa vào sự hoài nghi của bản thân, rồi lại ép nhà trường cho cậu ta một lời giải thích.

Sân thể dục bên đó được sơn đen một cách qua loa, cũng chẳng có camera, nhà trường chắc chắn không có được lý do nào hợp lý cả.

Đây chỉ là suy đoán mơ hồ, không được coi là rõ ràng.

Đi vào tòa nhà Đức Dục (giáo dục phẩm chất đạo đức và tư tưởng chính trị), vẫn còn ở trên hành lang, Lâm Vi đã nghe rõ tiếng quát của Địa Trung Hải: "Cậu nói cậu không ra tay đánh người, vậy vừa nãy cậu làm gì đấy? Nếu không phải có người ngăn lại, cậu còn muốn ra tay lần hai à?"

Còn nghe được tiếng khóc của mẹ Hồ Khiếu: "Thầy xem đi, ngay trước mặt chúng ta, nó còn dám làm thế này thì khi chúng ta không ở đây, chẳng biết nó đánh con tôi tới mức nào."

"Ngại quá, phụ huynh của em Hồ Khiếu, chuyện này Nhà trường chúng tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm khắc, cho anh chị một lời giải thích."

"..."

Trong khung cảnh hỗn loạn, Lâm Vi dừng lại ở trước cửa phòng giáo vụ.

Vừa định gõ cửa báo cáo, thì đã có người gọi tên cô: "Lâm Vi?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK