"Ừ." Giang Túc mặt vô cảm trả lời: "Sợ cậu không phải đàn ông."
Hứa Thuật: "..."
Hứa Thuật vừa bị La Kì làm tức nghẹn xong giờ lại bị Giang Túc là nghẹn họng, rất nhanh đã tìm ra cách để hóa giải, một giây sau quay đầu nhìn đám người La Kì nói một câu rất ác: "Mấy người xong rồi!"
Trận đấu này thực ra chẳng hề có điểm sáng nào hết, nửa trận trước học sinh thể dục một mình chiếm hết thế thượng phong, chẳng có chút bất ngời nào về kết quả, nửa trận sau điểm thu hút duy nhất, chính là mấy học sinh thể dục đó thể hiện tài năng.
Kết quả cứ thể hiện mãi, còn sinh ra cả xích mích, thậm chí còn không thèm chơi bóng nữa.
Sắp đến tiết tự học rồi, từng tốp người chuẩn bị quay về lớp học.
Mọi người đi chưa được xa, không biết là ai hét lên nói: "Giang Túc ra sân rồi."
Mặc dù tin đồn về Giang Túc rất đáng sợ, học sinh Tứ Trung nhìn thấy anh đều theo thói quen tránh càng xa càng tốt, nhưng lại cũng tràn đầy sự hiếu kì đối với anh, không ít người nghe thấy xong đều dừng bước, quay lại sân thể dục xem, thấy Giang Túc thực sự ra sân rồi, lại ngồi xuống xem.
Tiếng còi vang lên, trận đấu tiếp tục.
Giang Túc và Hứa Thuật từ hồi cấp hai đã cùng nhau chơi bóng rổ, sự ăn ý ngầm của hai người họ không hề thua kém mấy học sinh thể dục kia.
Giang Túc cho dù đã lên sân thi đấu rồi, nhưng vẫn đem theo gương mặt vô cảm kia, nhưng khi đã bắt đầu lại rất mạnh mẽ tấn công, thậm chí có chút hoang dã.
Tốc độ của anh rất nhanh, lực bật nhảy rất tốt, phản ứng cũng rất linh hoạt, tổng kết bằng một chữ, nhanh.
Nhanh đến nỗi mấy lần liền, lúc mấy học sinh thể dục kia chuẩn bị ném bóng, còn chưa kịp phản ứng, thì bóng đã ở trong tay Giang Túc rồi.
Học sinh thể dục dù gì cũng là học sinh thể dục, trình độ chắc chắn là có, cho dù Giang Túc và Hứa Thuật có mạnh đi nữa, nhưng vẫn có mấy người Vương Vĩ làm trở ngại, vì vậy bên Giang Túc mãi vẫn chưa vào được quả nào, nhưng.. đám học sinh thể dục bên kia cũng bị Giang Túc làm tức chết rồi, từ đầu đến cuối đều dừng tại điểm số trận trước chưa có thay đổi nào.
So với điểm số tăng vùn vùn như trận trước, lúc này trận đấu trở nên đặc sắc hơn rất nhiều, người trên khán đài ngày càng nhập tâm, thậm chí còn cầm điện thoại lên quay video nữa.
Có lẽ là có video nào đó bị gửi đến trong nhóm lớp, mắt thấy chuông tự học tối sắp kêu rồi, tiếng hét của học sinh trên sân thể dục không những không giảm đi, mà ngày càng to hơn.
Đa số là nữ sinh.
Học sinh thể dục cảm nhận được áp lực mà Giang Túc đem đến, bọn họ dần dần không chăm chăm vào ném bóng nữa, mà chuyển sang phòng Giang Túc.
Chỉ cần kìm chặt Giang Túc, thì đám người đó xong rồi.
Mắt thấy cách thời gian kết thúc trận đấu, chỉ còn lại chưa đến hai phút, học sinh thể dục gần như dồn hết lực vào việc kìm chặt Giang Túc, cả một phút đồng hồ, Giang Túc không cách nào chạm được vào bóng.
Chỉ còn năm mươi chín giây, Bạch Kiến căng thẳng đứng dậy.
Đến cả một người vẫn luôn bình tĩnh như Lâm Vi, cũng không kìm được mà nắm chặt ví tiền và điện thoại của Giang Túc.
Lúc chỉ còn lại bốn mươi giây, Giang Túc cuối cùng cũng có thể chạm được vào bóng rồi, nhưng rổ bóng của họ được phòng chặt, Giang Túc chỉ có thể chạy quay lại phía sau.
Mười mấy giây cuối cùng, kiên trì chính là thắng lợi, học sinh thể dục giữ lại một người canh đám Vương Vĩ, những người khác đều bao vây Giang Túc.
Trước khi bốn người bọn họ vây đến, Giang Túc đột nhiên truyền bóng cho Hứa Thuật đứng ở bên cạnh không có ai phòng thủ.
Hứa Thuật dẫn bóng chạy về phía rổ, mấy người La Kì gấp gáp chạy đến ngăn cản.
Đợi lúc mấy người đó chạy gần đến người Hứa Thuật, cách kết thúc trận đấu còn lại mười giây cuối cùng.
Hứa Thuật nhảy lên, chuẩn bị ném bóng, mấy học sinh thể dục chạy đến ngăn cậu ta, chỉ là vào lúc mọi người vươn tay lên để ngăn cản, Hứa Thuật đột nhiên đem bóng cúi người xuống dưới cánh tay của mấy học sinh thể dục, đem bóng truyền ra.
Giang Túc đứng khá gần bên ngoài nhận bóng, người hơi hơi lùi về sau, vươn dài cánh tay, ném về phía trước, một đường bóng cao trên không trung, trúng ngay vào trong rổ bóng.
So với lúc trước khi ra sân, rất thờ ơ ném bóng vào rổ.
Lại là ba điểm bóng cực kỳ hoàn mĩ.
Là kiểu ngay cả rổ bóng cũng không chạm vào.
Bóng rơi xuống, phát ra mấy tiếng cạch cạch cạch.
Cách kết thúc trận đấu vẫn còn năm giây cuối cùng, nhưng thắng thua đã rõ.
Trên sân bóng yên tĩnh trong nháy mắt, rất nhanh đã bùng nổ.
Giang Túc người tạo ra sự bùng nổ này, mặt vô cảm kéo cổ áo, lau mồ hôi trên mặt.
Cùng với động tác của anh, để lộ ra một đường màu trắng nhỏ ở eo.
Lâm Vi rõ ràng cảm nhận được tiếng reo hò xung quanh càng ung tai hơn.
Mấy người Vương Vĩ hoàn toàn không ngờ sẽ thắng, phấn khích mặt tươi như hoa, ai cũng quên mất Giang Túc trước mặt ở trong lòng bọn họ là một người rất đáng sợ, lúc mọi người vui vẻ chúc mừng, còn vươn tay đến trước mặt Giang Túc.
Giang Túc chỉnh lại áo, nhìn thấy trước mặt có mấy cánh tay vươn đến, có chút hơi mờ mịt.
Mấy người Vương Vĩ nhìn thấy Giang Túc thì ngừng lại, mới nhận thức được bọn họ đã to gan như thế nào.
Mấy người cười cười nói nói, một bên khen Giang Túc chơi giỏi, một bên xấu hổ thu tay về, mà Giang Túc lại làm một động tác khiến bọn họ không thể tin nổi.. anh từ từ giơ tay lên.