Xung quanh truyền đến một loạt tiếng động.
Lâm Vi giật mình quay đầu lại nhìn một vòng.
Điện thoại của Giang Túc để trên bàn, vừa đúng lúc Bạch Kiến cúi người nhặt balo. Vương Vĩ trực tiếp ngã bịch xuống đất.
Tiếng động mà ba người tạo ra có chút lớn, khiến không ít bạn học trong lớp nhìn vể phía họ.
Mọi người cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thấy mấy người ngồi gần cửa sổ khá là yên tĩnh, mà biểu cảm của mấy người cũng có chút kì lạ, cho rằng đã xảy ra chuyện gì, nên cũng yên lặng theo.
Trong không gian yên tĩnh đó, Vương Vĩ ôm mông từ dưới đất đứng lên, cậu ta thấy tất cả mọi người đều nhìn về bên này, còn chưa kịp hồi phục lại sau khi nghe thấy câu nói mà Lâm Vi nói với trùm trường, nên trong giây lát cảm thấy cực kì hoang mang.
Không phải bị lộ tẩy rồi chứ?
Không được đâu, cậu ta đã thề sẽ giúp hai người họ giữ bí mật rồi.
Vương Vĩ dưới mắt nhìn của tất cả mọi người, não bắt đầu nảy số liên tục, sau đó nhìn về hướng Bạch Kiến nói: 'Bạch Kiến, chẳng qua là vô tình làm hỏng bút của cậu thôi sao, có đến nỗi cậu phải đạp ghế của tôi không? "
Bạch Kiến mắt ngơ ngác, giống như người mộng du cúi xuống nhặt balo lên, nghe thấy Vương Vĩ nói như vậy, ngớ người vài giây, rồi mới nhìn cậu ta.
Vương Vĩ sợ Bạch Kiến phản bác lại sẽ bị lộ ra, liền chỉ tay ra ngoài cửa lớp, túm lấy balo của Bạch Kiến kéo cô ấy đi ra ngoài:" Đi đi đi, bây giờ tôi sẽ đi mua cái bút mới cho cậu. "
Trong lớp học lại yên tĩnh.
Mọi người trong lớp chết lặng cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu, hoàn toàn không quan tâm đã xảy ra chuyện gì tất cả đều rời ánh mắt đi ra chỗ khác, lại bắt đầu ai làm việc người đó.
Lâm Vi lại quay về phía sau, Giang Túc đứng trước bàn, chậm chạp nhét đồ vào trong balo, anh kéo khóa balo lên, đang chuẩn bị cầm điện thoại lên, thì thấy bạn nhỏ bàn trên tì cằm vào lưng ghế nhìn mình, liền rũ mắt xuống nói:" Đợi cậu ở cổng trường. "
Lâm Vi chưa phản ứng kịp:" Làm gì? "
Giang Túc cầm điện thoại chọn một bài hát, sau đó cầm tai nghe lên, một bên nhét vào tai, một bên nhìn bạn nhỏ bàn trên:" Không phải muốn cùng tôi về nhà sao? "
Lâm Vi:"... "
ahihi.
Cô đây là quen cậu ta lâu rồi, nên bây giờ nói chuyện cũng bắt đầu nói ít chữ rồi sao?
Rõ ràng cô muốn nói là, Giang Túc, tối nay tôi về nhà cũng cậu, phụ đạo cho cậu nha.
* * *
" Vương Vĩ, cậu buông ra! "
Trong lời kháng nghị của Bạch Kiến, Vương Vĩ kéo cô ấy đi ra khỏi toàn nhà dạy học, đi vào trong một sân hoa viên không có ai ở đó.
" Vương Vĩ, cậu bị hâm à! "
Bạch Kiến vung tay ra tránh không cho Vương Vĩ lôi đi, nhưng Vương Vĩ lại ngăn lại:" Nói đi, cậu muốn gì? "
Bạch Kiến:" Tôi muốn về nhà. "
" Trừ cái này ra, cậu còn muốn gì nữa. "
Vương Vĩ ước lượng ví tiền của mình rồi nói:" Không được vượt quá hai trăm tệ. "
Bạch Kiến:"... "
Hai giây sau, Bạch Kiến thấy Vương Vĩ thực sự nghiêm túc mới nói:" Cậu bị sốt à? "
Vương Vĩ:" Không. "
Bạch Kiến:" Không bị sốt, thế cậu tự nhiên mua đồ cho tôi làm gì? "
" Chính là mua chuộc cậu, hi vọng cậu giữ bí mật. "
" Bí mật gì? "
" Không được nói chuyện của trùm trường và Vi trùm ra ngoài. "
" Giang Túc và Vi Vi? Bọn họ có chuyện gì? "Bạch Kiến lại hỏi lại, đột nhiên phản ứng lại, cô ấy há miệng, đang định nói gì đó, Vương Vĩ lại làm động tác xuỵt, cô gấp gáp đè nhỏ giọng xuống nói:" Hai người họ thực sự ở bên nhau rồi? "
Vương Vĩ nhìn trái nhìn phải, xác định không có người nào cả mới nhỏ giọng nói:" Đúng thế. "
" Hai người họ thế mà lại thực sự yêu nhau rồi! "Bạch Kiến có chút phấn kích:" Vãi! Năm mới đến rồi, CP mà tôi thích vậy mà lại yêu nhau thật rồi! Còn nữa, ahihi ai cầu cậu mua chuộc tôi, CP của tôi tôi tự mình biết bảo vệ. "
Vương Vĩ:"... "
* * *
Lâm Vi tốn mất năm phút đồng hồ so với bình thường để thu dọn sách vở, sau đó mới chậm chạp đi ra khỏi lớp học.
Giang Túc không hề có chút gấp gáp nào, tay bám trên lan can, hơi khom người, đang nghe nhạc.
Gió đêm có chút lớn, thổi khiến chiếc áo phông của anh hơi bay lên.
Không ít nữ sinh lúc đi qua hành lang, không biết vô tình hay cố ý đều nhìn về phía anh.
Nói thực lòng, khung cảnh trước mắt, tràn đầy cảm giác thanh xuân, thực sự rất thu hút người khác.
Tiếng chuông vào lớp tiết tự học thứ tư của buổi tối vang lên.
Lâm Vi chớp chớp mắt, hoàn hồn lại, đeo balo đi ra khỏi lớp học.
Giang Túc nghe thấy tiếng bước chân, quay lại nhìn một cái, thấy Lâm Vi đang đứng phía sau.
Hai người không ai nói chuyện, một trước một sau đi ra khỏi trường học, trên đường đi ra trạm xe buýt, Lâm Vi nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn vươn tay ra nắm lấy áo của Giang Túc:" Này. "
Giang Túc cúi đầu nhìn góc áo bị cô nắm lấy, hơi tháo tai nghe ra:" Hử? "
" Tôi nói muốn cùng cậu về nhà, là vì muốn phụ đạo cho cậu, cậu đừng nghĩ nhiều.. "Nghĩ ngợi vài giây, Lâm Vi dùng từ uyển chuyển nói:" Đừng nghĩ nhiều rằng tôi có ý khác với cậu. "
" Ý khác là ý gì? "
Lâm Vi hơi há miệng, này thì cô phải nói sao.
Giang Túc nhìn dáng vẻ nói không ra lời của bạn nhỏ bàn trên, khóe mắt hơi có ý cười, anh đột nhiên có chút muốn trêu cô, liền bày ra bộ dạng thực sự không hiểu, lại hỏi:" Rốt cuộc là ý gì? "
Môi Lâm Vi hơi mấp máy, rồi lại mấp máy nói:" Chính là có ý đồ trên phương diện đó. "
Giang Túc chớp mắt nhìn Lâm Vi, giọng điệu bình tĩnh nói:" Phương diện nào? "
Lâm Vi có chút muốn đấm cho Giang Túc một phát.
Mé, cậu ta là mười vạn câu hỏi vì sao à?
Còn có, thứ mà một cô gái như cô còn hiểu, vậy mà cậu ta lại không hiểu?
Giang Túc thấy cô hồi lâu không nói gì, đè lại ý cười bên miệng lại" Hử? "một tiếng.
Hử? Cái đầu cậu mà hử ấy.
Lâm Vi vô cảm nhìn khoảng mấy giây vào gương mặt đang đợi chờ đáp án của Giang Túc, cực kỳ nghiêm túc nói:" Giang Túc, cậu có phải đàn ông không vậy?"