Lời bào chữa mà cô nói với Vương Vĩ, anh nghe thấy rồi.
Không những tin điều đó.
Lại còn tặng cả tai nghe mới cho cô.
Tai nghe này là tai nghe Bluetooth, một thương hiệu nào đó, rất đắt tiền, đặc biệt là ở độ tuổi của học sinh sinh viên, thì chắc chắn là xa xỉ.
Lâm Vi nhìn cái tai nghe đó, có cảm giác đang diễn phim thần tượng vậy.
Tổng tài bá đạo Túc gặp thiếu nữ khu ổ chuột Vi, cả người tràn ngập vẻ "Cô em, nhìn xem anh đây đẹp trai nhiều tiền có khí chất biết bao, còn không mau quỳ dưới chân anh đây", vung ra một tấm thẻ đen (tai nghe) : "Cô em, cho em đó."
Lâm Vi bị chính những suy nghĩ của mình làm cho ớn lạnh, cô lắc lắc đầu, nhanh chóng thu lại ý nghĩ ấy, duỗi ra một ngón tay vừa trắng vừa thon, đẩy tay nghe sang quyển tập mà Giang Túc viết bài thơ Tỳ Bà Hành, nói: "Không cần đâu."
Giang Túc nhìn chằm chằm vào tai nghe một lát, lấy điện thoại ra vừa ấn vừa hỏi: "Không thích?"
"Không phải," Lâm Vi lắc đầu.
Nửa câu sau của cô "đắt quá" còn chưa nói ra, Giang Túc xoay màn hình điện thoại di động, đặt trước mặt cô: "Thích cái nào?"
Trong điện thoại toàn là ảnh tai nghe.
Nhiều thương hiệu và phong cách khác nhau.
Giá của mỗi chiếc tai nghe đều không thấp hơn chiếc ở trên bàn Giang Túc.
Lâm Vi bị loại khí thế "cô em à, em tùy thích chọn một cái đi" của Giang Túc, kinh hãi mà quên luôn lời cô đang muốn nói là gì.
Vung cho một tấm thẻ đen đã rất dọa người rồi được không, giờ lại trực tiếp vung cho một sấp thẻ đen tùy ý cô chọn, quả thực là muốn dọa chết cô đây mà.
Những trùm trường giàu có đều phung phí như vậy sao?
Lâm Vi khẽ nhìn Giang Túc một cái, lát sau, cô lại khẽ nhìn Giang Túc.
Trùm trường tặng cô tai nghe đắt tiền như vậy, không phải là có ý gì khác chứ?
Trước kia lúc mà cô vẫn còn ngang ngược, chắng có mấy người theo đuổi cô, cũng không phải nói cô không đẹp, theo lời của Trần Tư mà nói, chính là các anh trai còn chưa kịp đến gần cô thì đã bị đánh chết một nửa, nửa còn lại bị dọa chết.
Sau khi cô trở nên ngoan ngoãn, đã nhận được không ít lời lời tỏ tình.
Nói như thế nào, thì cô cũng là bông hoa của lớp, trùm trường thích cô, cũng không phải là không có khả năng.
Lâm Vi càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán này của mình đáng tin cậy, bằng không tại sao lại tặng cô tai nghe quý giá như vậy.
"Bạn học Giang."
Giọng của Lâm Vi đột nhiên trở nên nghiêm túc, khiến mí mắt Giang Túc nháy mạnh một cái, trong lòng tự dung có một loại dự cảm không lành.
Anh hờ hững ngước mắt lên.
Lâm Vi nhìn lại ánh mắt của anh, hết sức khéo léo nói: "Tôi không loạn luân."
Giang Túc: ".. Hả?"
"Chủ nhiệm lớp đã từng nói, vào lớp nhất chính là người một nhà tương thân tương ái," Ngừng một chút, Lâm Vi sợ mình nói quá ư khéo léo, Giang Túc sẽ không hiểu rõ ràng: "Cậu có hiểu ý của tôi không?"
Giang Túc: "..."
Cậu ta thì hiểu cái đếch gì chứ.
Lâm Vi nhìn Giang Túc không nói gì, cho rằng anh không hiểu, cắn răng, thẳng thắn nói: "Được rồi, cậu đừng theo đuổi tôi, theo đuổi tôi, tôi cũng.."
Giang Túc cầm tai nghe lên, đặt trên mu bàn tay của Lâm Vi đang đặt lên bàn của anh: "Học phí phụ đạo."
Lâm Vi: "..."
Giang Túc: "..."
Hai người trợn to mắt nhìn nhau trong chốc lát, Giang Túc chậm rãi mở miệng: "Hiểu ý của tôi chưa?"
Lâm Vi thật sự không làm bộ được nữa, cầm điện thoại di động quay người lên.
Cô nhét tai nghe vào ngăn kéo, chịu đựng sự xấu hổ của các tế bào phát ra toàn thân, lén lút ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Cũng may Bạch Kiến đi vệ sinh vẫn chưa trở lại, cũng may trong lớp học có chút ồn ào.
Phù, vẫn may, vẫn may.
Lâm Vi hắng họng, vẻ mặt bình tĩnh làm bài tập về nhà.
Đang làm, Lâm Vi buông bút xuống bàn, đầu dập lên mặt bàn.
Mé, mất mặt quá.
Động tĩnh của cô có chút lớn, Vương Vĩ phía trước nhìn về phía sau một cái, vẻ mặt khẩn trương nói: "Vi trùm, gần đây phải thi sao? Sao cậu lại bái lạy nữa rồi?"
"Hả? Thi gì? Tống Thiến Thiến đang nói chuyện phiếm với người khác ở hành lang cất cao giọng hỏi.
Trong chốc lát, phòng học ầm ĩ an tĩnh lại, tất cả mọi người nhìn về phía Lâm Vi.
" Thi? Thi gì? "
" Không phải vừa kết thúc kỳ thi tháng sao? Khi nào thi? "
" Ôi đệch, chúng ta lại phải thi, tài liệu nào thế, tối nay tôi ôn tập còn kịp không? "
Lâm Vi:"... "
Lâm Vi âm thầm mắng Vương Vĩ khốn nạn một câu, chậm rãi giơ tay lên, vùi mặt vào đống giấy, buồn bực nói:" Không phải thi, là tôi.. kẹt đề"
Trong chớp mắt cả lớp thở phào nhẹ nhõm, rất nhanh mọi người lại vui vẻ ồn ào.
Trong thanh âm ồn ào ấy, Lâm Vi nghe thấy một tiếng cười nhạo được truyền đến từ phía sau.