Giang Túc: "..."
Bạn nhỏ bàn trên bình thường nhìn giống như cô nhóc thông minh lanh lợi, sao mà lúc này đầu óc lại như thế chứ.
Cô cũng không nhìn xung quang xem, trừ cô và bạn cùng bàn của cô ra, còn có người khác sao. Ngay cả chủ quán cũng trốn ở sau cánh cửa bếp, chỉ để mở mỗi cánh cửa kính nhỏ.
Cô thì hay rồi, người ta cũng động tay động chân đánh nhau rồi, cô vẫn còn ngồi đây từ tốn ăn như là ở nhà mình được. Ăn thì ăn đi, con mẹ nó lại còn đạp vào chân ghế nữa, còn ngại mình chết chưa đủ nhanh hay sao.
Vừa nghĩ đến lúc mình từ trên tầng đi xuống, tháy ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô của mấy mấy đứa học trường nghề ngu ngốc ấy, kinh ngạc, thèm muốn một cách lộ liễu, cái dáng vẻ hận không thể bổ nhào lên người cô ngay lập tức đó, Giang Túc cực kỳ không vui nói: "Cậu làm được xong, thì tôi chép được xong sao!"
Lâm Vi khó khăn lắm mơi gắp được quả trứng cút lên, nhưng bởi vì câu nói hết sức điềm nhiên của Giang Túc kia, mà quả trứng cút lại lần nữa rơi xuống dưới bát.
Trùm trường không hổ là trùm trường, chép bài tập mà cũng có thể chép được giống như kiểu người khác thiếu tiền cậu ta ý.
Thấy Lâm Vi lề mề chậm chạp mãi vẫn chưa đứng dậy, Giang Túc liếc nhìn về phía Bạch Kiến: "Cậu làm được hết, bạn cùng bàn cậu làm được hết sao?"
"Tôi làm.."
Đối với lớp nhất mà nói, bài tập đúng là nhiều hơn một chút, nhưng tuyệt đối có thể làm xong được, dù gì thì tỉ xuất mọi người làm bài đều rất cao.
Nhưng Bạch Kiến mới nói được hai chữ ra khỏi miệng, phát hiện ra gương mặt của trùm trường trở nên lạnh lùng hơn, cô ý thức được thu lại.
So với mấy đứa du côn trường nghề kia, không nghi ngời gì bạn học trùm trường này đáng sợ hơn bọn họ.
Bạch Kiến nuốt nước bọt: ".. Làm, không làm xong được."
Giang Túc cúi đầu, nhìn Lâm Vi đang đút một sợi mì vào miếng nói: "Bạn cùng bàn của cậu cũng không làm xong được, cậu vẫn còn không biết ngại mà ngồi đây ăn à?"
Bạch Kiến: "..."
Lâm Vi: "..."
Lâm Vi vốn dĩ chẳng thấy có chút tội lỗi nào hết, nhưng Giang Túc vừa nói như vậy, cô liền cảm thấy bản thân mình trong chớp mắt trở thành tội nhân thiên cổ rồi, vừa có lỗi với người đợi chép bài là Giang Túc, vừa có lỗi với người không làm xong bài tập là Bạch Kiến.
Mặc dù cô cảm thấy có gì đó rất lạ, nhưng cô thực sự không thể tiếp tục ăn được nữa rồi: "Được rồi, vậy chúng ta quay về làm bài tập thôi."
Sau khi đem sợi mì ở trong miệng nuốt xuống bụng xong, Lâm Vi mới bỏ đũa xuống, rút ra một tờ giấy, thục nữ ngoan ngoãn lau miệng, cầm lấy điện thoại rồi đứng dậy.
So với hành động từ tốn của cô, Bạch Kiến gần như là bật dậy ngay tức khắc, đi vòng ra chỗ xa nhất cách mấy tên con trai trường nghề kia bám vào tường đứng đợi bên ngoài cửa.
Lâm Vi đem tờ giấy vứt vào trong thùng rác, rồi đi men theo hành lang đi ra ngoài.
Tên đại ca của mấy đứa trường nghề kia đứng chắn trước hành lang cô đi, anh ta nhìn thấy Lâm Vi đứng dậy, đứng dậy làm động tác phủi phủi quần áo, miệng huýt sáo.
Lâm Vi một bên đi về phía trước, một bên trong lòng nghĩ, tiếng huýt sao này đúng thật khó nghe, còn kém xa so với cô năm đó.
Lâm Vi đi chưa được mấy bước, vai đã bị ai đó giữ lại.
Không đợi cô quay đầu lại, thì liền nghe thấy một chuỗi tiếng bang bang bang.
Sau đó chiếc bàn cô ngồi và chiếc ghế ở giữa cái bàn phía trước cô, đều đã bị ném hết xuống dưới bàn, nhường ra một lối đi.
Giang Túc giữ lấy vai cô, đem cả người cô xoay sang bên trái, chỉ con đường trước mặt nói: "Đi từ chỗ này."
Lâm Vi nhìn Giang Túc một cái, đi từ chỗ này với chỗ kia thì có khác gì nhau đâu?
"Nhanh lên." Giọng điệu của Giang Túc, rõ ràng đã có sự tức giận trong đó.
Lâm Vi lườm một cái, lựa chọn con đường mà Giang Túc chỉ.
Nhìn bóng lưng rời đi của cô, gương mặt lạnh lùng Giang Túc đã bớt hơn.
Sớm đã ở buổi tối lần đầu tiên gặp cô, lúc phát hiện ra cúc áo bị rơi ở trong con hẻm cũ, anh đã biết cô không hềt nhát gan tý nào. Hôm nay anh mới biết, cô không phải là không nhát gan, mà là hổ mù.
Ra được khỏi của quán ăn khiến người ta tốn không ít tâm sức, học theo bạn cùng bàn của cô, biết đi vòng đường xa, cô thì hay rồi, cứ thế xông vào đấm đa lung tung.
Giang Túc cười lạnh một tiếng, nghe thấy bên cạnh có tiếng động, anh ngoảnh đầu lại nhìn.
Tên đại ca không đợi được Lâm Vi đi đến trước mặt hắn, đứng dậy đi qua đống ghế ngồi ngăn Lâm Vi lại.
Anh ta còn chưa nhấc chân, Giang Túc đã cầm một cái ghế lên, cùng với tiếng vang bên tai, anh đem tên đại ca trường nghề kia ấn lên trên ghế: "Mày thử đứng lên thử xem."
Tên đại ca trường nghề tên là Dương Thiên Hạo, lần trước ở trước đồn cảnh sát bị Giang Túc đánh cho lồng ngực đau hơn nửa tháng trời, rõ ràng cũn chẳng thấy Giang Túc ra tay gì cả, nhưng anh ta cả người lại không có chút sức nào, sau di chứng bị đánh thật, anh ta thực sự cũng có chút sợ Giang Túc.
Anh ta không hề muốn xung đột với Giang Túc, qua hai giây sau, đem miếng kẹo cao su nhai trong miệng nhổ vào thùng rác: "Túc gia, chuyện của Trình Trúc lần trước, tôi không tính toán với cậu, đó là bởi vì nó là anh em của cậu, nhưng lần này.. hình như không có gì để ngăn cả đúng không, quản hơi nhiều đấy, Túc gia."
Thấy bóng Lâm Vi và Bạch Kiến khuất khỏi cửa sổ thủy tinh của quán rồi, Giang Túc mới buông Dương Thiên Hạo đang bị ấn trên ghế ra, bình tĩnh nói: "Sai rồi, không phải tao đến để quản mày, mà là đến để đánh mày."
Dương Thiên Hạo: ".. Đệch?"
Dương Thiên Hạo: "Túc gia, dạo gần đây chúng ta nước sông không phạm nước giếng, mặc dù chuyện tôi chọc vào Túc gia lần trước đã xong rồi, nhưng không có nghĩa là tao sợ mày, mày không nói lý là không được đâu đấy, Túc gia."
Giang Túc thực sự là lười không thèm nói lời nào, trực tiếp túm lấy tóc của Dương Thiên Hạo, đem đầu anh ta ấn xuống bàn: "Làm phiền bạn bàn trước của tao ăn cơm, lý do này đã đủ chưa?"