Phấn Nghi này, ỷ vào bản thân có mấy phần tư sắc, lại được Tử Mặc Hàn sủng ái, ngay cả nói chuyện cũng không phân rõ nặng nhẹ.
Tử Mặc Hàn cũng không trách nàng lắm mồm, ngược lại nói : "Cho dù như thế nào, coi như là vì phần danh sách mỗi người đều muốn kia, trẫm cũng phải đích thân đi một chuyến. Phấn Nghi, ngươi cũng thu xếp một chút, theo trẫm xuất cung."
"Dạ."
Sau khi Phấn Nghi nghe đến "Phần danh sách kia", ánh mắt vốn bình tĩnh lóe lóe quỷ dị.
...
Kiều Vô Song nghĩ, nếu muốn giao dịch cùng hổ mặt cười (nham hiểm), không có thêm nhiều lợi thế, đối phương tự nhiên sẽ không dễ dàng tin tưởng như vậy.
Cho nên, cô tiết lộ phần danh sách thần bí kia cho Tử Mặc Hàn.
Ở trong thư cô viết; mua ngọc tỷ tặng thêm phần danh sách thần bí.
Ngọc tỷ là nhỏ, danh sách là lớn, tin tưởng Tử Mặc Hàn tự nhiên có thể phân rõ nặng nhẹ.
Kiều Vô Song chế tạo tốt bom xong, lúc đang chuẩn bị rời đi, bên ngoài cửa truyền đến một tiếng đập cửa rất nhỏ.
Cô lập tức cảnh giác, cơ thể theo phản xạ vừa chuyển, núp ở sau bức tường cạnh cửa, giảm âm lượng xuống hết mức nói : "Ai?"
Bên ngoài cửa truyền đến giọng nói của Trương Tử Thạc: "Là tôi!"
Thấy Trương Tử Thạc trở về, Kiều Vô Song hỏi: "Tình huống như thế nào?"
Cả người Trương Tử Thạc phong trần mệt mỏi đi vào nhà, hừ lạnh nói: "Giống như cô suy đoán, Tử Mặc Hàn phái phái một tiểu nha đầu đợi ở chỗ đó, tôi cẩn thận quan sát, phát hiện chung quanh còn có mai phục, thấy tình huống không bình thường, tôi liền không có gặp mặt cùng bọn chúng."
Kiều Vô Song vươn tay, vẻ mặt đương nhiên nói : "Đưa phần danh sách kia cho tôi."
Trương Tử Thạc tự nhiên hiểu được cái phần danh sách cô muốn là cái gì, nhất thời kinh ngạc, thậm chí ánh mắt còn mang theo cảnh giác nhìn cô, nói : "Cô cần nó làm gì?"
Kiều Vô Song nhíu mày, nói : "Câu con cá treo lên."
Tay Trương Tử Thạc cứng đờ, rõ ràng có chút do dự.
"Không cho cũng được, nhìn thấy cái kia chưa?" Kiều Vô Song chỉ chỉ gói đồ đặt trên bàn.
Trương Tử Thạc nghi ngờ nói: "Kia là cái gì?"
"Anh nhìn trước một chút đi."
Trương Tử Thạc tiến lên phía trước, mở gói đồ kia ra, bên trong lên chính là một ít bao vuông nhỏ giống như bao cát, hắn tiện tay lấy ra một bao vuông nhỏ, sau cảm thấy nặng, liền đặt bao nhỏ dưới mũi ngửi.
Lúc hắn phát hiện thấy mùi gì đó, vẻ mặt hắn lập tức kinh ngạc: "Đây là cái gì, vì sao có mùi lưu huỳnh."
Kiều Vô Song tiến lên trước, cầm bao vuông nhỏ trong tay Trương Tử Thạc, trên gương mặt quyến rũ chợt nở ra một nụ cười rực rỡ, cũng nói : "Đi theo tôi."
Kiều Vô Song chọn một chỗ rất ít người ở, tiến hành thí nghiệm ở nơi bí mật.
Cô đưa bao vuông nhỏ đưa cho Trương Tử Thạc, nói : "Mang cái bao vuông nhỏ này, tùy ý đặt ở một chỗ, dùng đá đánh lửa châm ngòi chỗ sợi dây dẫn đến kíp nổ, đồng thời ở chỗ lửa cháy, anh cần nhanh chóng tăng tốc chạy, nhanh chóng rời khỏi hiện trường."
Trương Tử Thạc bán tín bán nghi, cảm thấy chuyện Kiều Vô Song nói có chút nguy hiểm.
Phải nhanh chóng rời khỏi hiện trường?
Chẳng lẽ, cái bao vuông nhỏ không to hơn bàn tay nhiêu này, có thể phá hủy sườn núi đó hay sao.
Ý nghĩ này khiến Trương Tử Thạc cảm thấy có chút đầm rồng hang hổ, nhưng thoáng cái lại muốn, tác phong của Kiều Vô Song vốn cổ quái, nếu như bao vuông nhỏ này có thể phá hủy vùng dườn núi mà nói, vậy không phải là hắn đang cầm khoai làng nóng phỏng tay hay sao?
Trong lúc đó, trong lòng bàn tay cùng sau lưng Trương tử Thạc bỗng xuất hiện một ít mồ hôi lạnh.
Nhưng dù sao cũng là quái tử thủ, hắn rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh, đặt bao vuông nhỏ trong tay ở gần sườn núi, sau đó đánh lên đá đánh lửa, châm ngòi kíp nổ.
Lúc dây dẫn nổ bốc cháy, rõ ràng hắn nghe được tiếng 'Tư tư' vang lên, loại âm thanh này, nhất thời khiến hắn sinh ra cảm giác sợ hãi.
Kiều Vô Song ở đằng sau hô to một tiếng: "Chạy mau!"
Vừa dứt lời, thân thể của cô cũng nhanh chóng tăng tốc chạy đi.
Trương Tử Thạc chỉ cảm thấy một giọt mồ hôi lạnh nhỏ trên trán, hắn dùng hết nội lực toàn thân, cất bước nhanh chóng chạy đi.
Trương Tử Thạc như là cảm ứng được nguy hiểm, hắn rất nhanh chạy đến bên người Kiều Vô Song, dùng cánh tay ôm eo của cô, mủi chân điểm một cái, lúc này hắn muốn sử dụng khinh công chuẩn bị bay ra ngoài, chỉ nghe 'Ầm ——' một tiếng vang dội thật lớn.
Khói dày cuồn cuộn, một đám mây hình nấm chạy thẳng trên bầu trời, lực mạnh mẽ khiến hai người không kịp chạy chốn vọt vào trong bụi cỏ, đơn giản, bọn họ chỉ là bị xung lực chấn động tới mà thôi, cũng không có bị thương.
Đám mây hình nấm kia dần dần bay lên giữa trời, Hoàn Nhan Tuyệt Thế vẫn luôn ẩn núp trong bóng tối, nhìn thấy tình trạng kia, môi chợt lộ ra một nụ cười anh tuấn, nói : "Chậc chậc, nên đi thu thập nha đầu kia một chút, làm khói đen lớn như vậy, quả thực ô nhiễm môi trường quá đi."
Đồng thời, dán chúng các nơi của Đông quốc, ngay cả thị vệ tuần tra trong hoàng cung cũng nhìn thấy cảnh sắc như thế.
Mọi người sôi nổi nghi ngờ nói: "Nhìn xem, kia là cái gì?"
"Không phải là trời muốn mưa chứ?"
"Ai nha, nhanh đi về, nhất định là có yêu ma quỷ quái qua lại."
Tử Mặc Hàn lặng lẽ rời khỏi hoàng cung, nhìn thấy cảnh sắc quỷ dị kia, mắt hoa đào híp lại hoài nghi.
"Hoàng thượng, kia là cái gì?"
Tử Mặc Hàn vội nói: "Đi địa điểm giao dịch trước, sau khi vật tới tay sẽ biết rõ ràng."
Từ nay về sau, Tử Mặc Hàn vĩnh viễn nhớ rõ ngày này, bởi vì này một cái quyết định sai lầm, mà để cho hắn hối hận chung thân cả đời