Mà nhân vật chính của nhưng lời đồn nhảm vô căn cứ kia, xác thực chính là cô.
Cho nên, Kiều Vô Song vô cùng tò mò, rốt cuộc là lời đồn 【 loạn thế tứ quốc, Thiên nữ giáng thế, người được Thiên nữ, được thiên hạ. 】 kia truyền ra từ đâu.
Đó là lí do mà, cô đi theo cả đoạn đường, cuối cùng tìm được người tình nghi tung ra lời đồn nhảm.
Nhưng, khiến Kiều Vô Song bất ngờ chính là, ông bác mập đô đô này, chẳng những có quan hệ với Hoàn Nhan Tuyệt Thế, còn giống như là biết mình?
Kiều Vô Song nhíu mày lại, nói : "Ông biết tôi sao?"
Nhưng, cô vừa dứt lời, một giọng nói đầy từ tính, hơi hơi cầu xin, vang lên phía sau lưng cô: "Này, quyết định, cho dù là trên danh nghĩa hay là trên thân thể, hắn cũng chiếm tiện nghi nhiều nhất, cô một chút cũng đừng phớt lờ tôi."
Người tới sau lúc nghĩ thông suốt, vội vàng đuổi theo Hoàn Nhan Tuyệt Thế, nhưng hắn vừa vặn đi đên bên cạnh Kiều Vô Song, ánh mắt chợt lóe, giống như trông thấy một bóng dáng quen thuộc.
"A, cậu..."
Hoàn Nhan Tuyệt Thế hơi giật mình khi nhìn thấy sự tồn tại của ông bác mập kia, trong đôi mắt đen láy mê hoặc lòng người lần đầu tiên xuất hiện vẻ bối rối.
Nhưng, ông bác mập kia hình như cũng rất sợ hắn, trong mắt cũng hiện lên vẻ sợ hãi.
Hắn vội vàng nói: "Nha đầu, tiểu tử thúi này không dễ chọc, hôm khác tới thăm cô, tôi tránh đi trước đây!"
Ông bác mập nói xong, thân mình căng tròn vội vàng đi về phía trước, bởi vì mập, cả người chạy đi lên giống như quả cầu đang lăn, rất là buồn cười.
Kiều Vô Song chìa tay ra, sợ hãi la lên: "Này, đó là vách tường ——" một chữ cuối cùng cô còn giữ lại ở trong cổ họng của mình, trong đôi mắt đẹp lần đầu tiên lộ ra vẻ khiếp sợ.
Hắn cứ đi xuyên qua như thế sao!
Cô vậy mà lại được thấy ông bác mập kia, trực tiếp xuyên qua vách tường.
Nhưng, ở lúc xuyên qua vách tường, giống như có một đạo ánh sáng hiện lên rất nhanh, thân thể ông bác mập kia đã biến mất không thấy đâu.
Một giọt mồ hôi lạnh nhỏ từ trên trán xuống, Kiều Vô Song lần đầu tiên nuốt một ngụm nước bọt.
Ông bác mập kia...
Còn có Hoàn Nhan Tuyệt Thế bên cạnh này, rốt cuộc là ai đây!
Cảm nhận được ánh mắt chất vấn kia của Kiều Vô Song, Hoàn Nhan Tuyệt Thế lộ ra một chút tươi cười chân thành, nhẹ nhàng vén mấy lọn tóc có chút lộn xộn ở trên trán của cô lên, ánh mắt cưng chìu nói : "Nha đầu, đợi đến lúc thời cơ chín muồi, anh sẽ nói thân phận của anh cho em biết."
Kiều Vô Song cũng không dễ dàng tin tưởng một người, nhưng, nhưng trong đôi mắt đen láy mê hoặc lòng người của Hoàn Nhan Tuyệt Thế, lại để cho cô thấy hết sức chân thành, cô mỉm cười, cũng không tiếp tục truy vấn, mà là cười nói: "Được."
Hoàn Nhan Tuyệt Thế quay lại làm một người tuyệt thế cười nói : "Như vậy, ngày mai chúng ta cứ dựa theo kế hoạch làm việc."
Kiều Vô Song nhíu mày lại, nói : "Anh không để ý sao?"
Đôi mắt đen láy mê hoặc lòng người của Hoàn Nhan Tuyệt Thế hơi trừng, đúng lý hợp tình nói : "Đương nhiên để ý, chỉ có điều..." Hình như nghĩ đến chuyện gì đó, hắn cười thần bí, lại vui sướng khi người gặp họa nói : " Muốn tổ chức cho người ta một hôn lễ cả đời khó quên."
Kiều Vô Song nhíu mày lại, nói : "Hôn lễ nào."
Cô đã bảo mà, tham muốn giữ lấy mãnh liệt như Hoàn Nhan Tuyệt Thế, làm sao có thể dễ dàng đáp ứng cô thành thân với người khác được chứ.
Hoàn Nhan Tuyệt Thế kéo tay Kiều Vô Song, trên mặt hiện lên một chút tươi cười thần bí, nhưng chỉ trong chớp mắt, hai người vốn bàn luận trong con góc ngõ nhỏ, bỗng nghiên giống như là bốc hơn ở trên nhân gian, cuối cùng biến mất không thấy đâu nữa.
Trương Tử Thạc và Hương Nhi đi từ đằng xa tới, vốn là đến tìm Kiều Vô Song bỗng nhiên thất lạc, hai người vừa vặn lướt qua ngõ nhỏ lúc bọn họ biến mất. .
Hương Nhi nhìn trái nhìn phải, không thấy bóng dáng Kiều Vô song đâu, giọng ngọt ngào, nói : "Tử Thạc ca ca, Vô Song tỷ tỷ có thể là mua được đồ tốt liền đi về nhà trước rồi, trước chúng ta quay trở về nhìn xem."
Trương Tử Thạc gật đầu, nói : "Được."
Trương Tử Thạc và Hương Nhi rời đi, Trương Tử Thạc đi ở phía trước không có phát hiện, ánh mắt Hương Nhi nhìn hắn, ban đầu là ngọt ngào, sau biến thành ái mộ thật sâu...