Tiếng "ầm ầm" cực lớn, giống như sấm sét giữa trời quang.
Hoàng cung Nam quốc ánh lửa bắn ra bốn phía, cả mặt đất rung chuyển, nhìn từ đàng xa, những đám sương mù dày đặc tạo thành những đám mây hình nấm, cảnh sắc tráng lệ làm cho người ta xấu hổ.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, luôn luôn bình tĩnh như Tử Mặc Hàn rốt cuộc cũng không bình tĩnh nổi, nhìn khuôn mặt tuấn tú yêu nghiệt, môi mỏng mím chặt, đáy mắt ngập lửa giận, cũng dữ dội giống như hoa lửa phá hủy hoàng cung!
Hai mươi mấy tên hắc y nhân ở đằng sau, đồng dạng bị cảnh sắc trước mắt làm cho khiếp sợ, bọn chúng rất nhanh hoàn hồn, có tên cả giận nói: "***, cô nương kia mang theo bảo vật chạy trốn rồi, để ta làm thịt hắn."
Mắt Tử Mặc Hàn tối lại, nói : "Ta đang muốn tìm người trút giận đây."
Nói tới chỗ này, môi mỏng khẽ hiện lên một chút cười lạnh, sát khi trong mắt bỗng nổi lên, giọng nói lạnh như băng rét thấu xương: "Lại muốn chịu chết, ta đây sẽ không khách khí."
Một hắc y nhân khinh thường nói : "Cho ngươi cuồng."
Dứt lời, hắn giơ đại đao trong tay lên làm bộ muốn chém xuống.
Bóng dáng Tử Mặc Hàn rất nhanh tránh được, quạt xếp trong tay giống như hợp hợp hai làm một cùng bàn tay của hắn , chỉ nghe mấy tiếng 'ba ba ba' vang lên cùng lúc, hơn mười hắc y nhân trong phòng thoáng cái đã ngã xuống.
Có tên không cam lòng yếu thế nói : "Cùng lên đi."
Còn lại chừng mười tên cùng lúc tiến lên tấn công Tử Mặc Hàn, thời khắc nguy hiểm, thân mình Tử Mặc Hàn bỗng nhiên bất động.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay lúc chỉ mành treo chuông, lúc đại đao của mười tên kia sắp chạm đến da thịt của hắn, chỉ thấy mũi chân hắn nhẹ điểm một cái, nhảy một cái, chỉ thấy những tên vây đánh tiến đến tự dùng đại đao của mình giết người của mình.
Trong lúc bọn chúng lo lắng muốn nhanh chóng dừng tay lại, thoáng chốc, bóng dáng Tử Mặc Hàn vừa chuyển, đưa chân đá nột cái, đá vô cùng tinh chuẩn (hoàn mỹ + chuẩn xác) một loạt hắc y nhân ở sau người.
Cảnh tượng trong lúc nhất thời vô cùng hỗn loạn, chỉ nghe tiếng va đập 'Ầm ầm ầm' vang lên, ngay sau đó thì truyền đến tiếng 'A a a' thảm thiết không ngừng.
Lúc cảnh tượng rõ ràng, chỉ thấy còn hơn mười hắc y nhân đầu rơi máu chảy ngã xuống đất ngất đi.
"Ưmh ưmh ưmh—— "
Phấn Nghi vừa vặn ngã trên đất, sốt ruột kêu hai tiếng 'Ưmh ưmh', giống như đang nhắc nhở Tử Mặc Hàn.
Tử Mặc Hàn tiến lên, thay nàng cơti bỏ dây thừng, nói : "Đi mau."
Hai người nhanh chóng đi từ nhã gian xuống lầu một, Như Ý lâu vốn náo nhiệt, thế nhưng lúc này vô cùng im ắng.
Đúng lúc này, một bóng dáng hiện ra từ cửa sau, trong tay hắn ôm một ít đồ vật, nhìn đến đại sảnh có người, hắn lo lắng nói : "Tại sao các người vẫn còn ở đây, lại chiến tranh rồi, mau chạy đi."
Tử Mặc Hàn và Phấn Nghi đưa mắt nhìn nhau một lát, hai người cùng lúc chạy ra ngoài cửa Như Ý lâu.
Ngã tư đường vốn náo nhiệt, thoáng cái loạn thất bát tao, mặt tất cả mọi người vô cùng thảm.
Có một số dân chúng ôm lấy nhà của mình, có một số dân chúng phụ giúp đẩy xe, sôi nổi chạy ngược chạy xuôi, chung quanh chạy trốn tán loạn, có người lo lắng hô: "Đông quốc phái binh tới tập kích Nam quốc, mau chạy đi."
"Hoàng thượng, tại sao Đông quốc vô duyên vô cớ phái binh tấn công?" Mặt Phấn Nghi phẫn nộ nói : "Không phải lại là trò đùa của Kiều Vô Song kia chứ."
Tử Mặc Hàn không cam lòng nói : "Trẫm cũng không tin, nàng ta lại có bản lĩnh như vậy."
Vừa dứt lời, hắn đi đến chỗ đám người hỗn loạn, lướt qua đám người, chạy tới cửa thành, Phấn Nghi thấy thế, cũng theo sát bước chân, theo đuôi mà đi.
Hơn nửa hoàng cung bị phá hủy cùng chấn động ban nãy, làm cho dân chúng bối rối, Tử Mặc Hàn nahnh chóng chạy đến chỗ cửa thành, mấy tên lính gác cửa thành chưa bao giờ thấy qua hắn, tự nhiên ngăn cản hắn không cho phép đi lên.
Lúc này, Phấn Nghi thở hổn hển chạy tới, nàng lấy từ trong tay áo ra một tấm kim bài, cả giận nói: "Lớn mật, Hoàng thượng cũng dám ngăn cản, không muốn sống nữa chăng."
Mấy tên tiểu binh lập tức e sợ lui ra, rối rít quỳ xuống đất, nói : "Hoàng thượng, cửa thành đã đóng kín, ngoài thành có mấy vạn quân Đông quốc, dân chúng bên trong thành thì sợ hãi hỗn loạn, chúng ta nên đối phó như thế nào đây?"
Cùng lúc đó, dân chúng bị nhốt đằng sau cửa thành chạy tới, sôi nổi ồn ào nói : "Thả chúng tôi ra ngoài đi, chúng tôi muốn đi ra ngoài!"
Dân chúng giống như ong vò vẽ chen chúc nhau ở cửa thành, một số nhóm tiểu binh cầm thương trong tay, đặt thương song song phía cửa thành, không để cho dân chúng thừa cơ lao ra.
"Bên ngoài đều là quân Đông quốc, ai đi ra ngoài thì là người đó tự tìm đường chết, nếu các ngươi tiếp tục chen lấn nhau như vậy, ta liền thả các người đi ra ngoài chịu chết!" Người nói chuyện chính là đội trưởng canh gác cửa thành, hắn nói xong một câu, quả nhiên có ảnh hưởng không ít.
Tử Mặc Hàn liếc tên đội trưởng không hoảng không lo kia một cái, nhưng không dừng bước lại, đi vào cửa trên cổng lầu, liếc mắt nhìn lại một lần, quả nhiên thấy chi chít quân Đông quốc đứng sắp hàng ngay ngắn ở phía dưới.
Tầm mắt thay đổi, trong đám quân Đông quốc sắp hàng ngay ngắn, đứng trước tiên chính là tân nhiệm Nhâm Đại tướng quân, còn Trác Nhiên thì ngồi ở trong một xe kéo quân dụng, hắn đang lặng yên nhìn chằm chằm tình hình ở chỗ cửa thành Nam quốc.
Thấy có bóng người thoáng qua ở trên cổng lầu, Trác Nhiên phất phất tay, ra hiệu để mã phu điều khiển xa giá di chuyển lên phía trước.
"Tử Mặc Hàn, bổn vương biết ngươi đứng ở đó, nghe đây, trong một canh giờ nữa, ngươi phải giao ra đồ bổn vương muốn, nếu không, đừng trách bổn vương không lưu tình!"
Trác Nhiên hết sức sĩ diện, tới lúc này, hắn vẫn không khai ra chuyện mất ngọc tỷ cùng phần danh sách thần bí kia, ngược lại chỉ nói một câu 'Đồ bổn vương muốn' .
Trác Nhiên, ngươi thực sự nghĩ rằng trẫm là hổ giấy sao?
Môi mỏng của Tử Mặc Hàn hơi động một chút, miệng vẽ ra một chút cười lạnh, đáy mắt hiện lên chút thô bạo...