Khác với nụ hôn thâm tình triền miên lần trước, lần này, Hoàn Nhan Tuyệt Thế hôn cuồng liệt trong đó còn mang theo một loại hương vị trừng phạt, hắn hung hăng đè ở trên người của Kiều Vô Song, thưởng thức vẻ đẹp hoàn hảo của cô, lại không cho phép cô giãy giụa chút ít nào.
Con ngươi thông minh lanh lợi của Kiều Vô Song lóe ra khiếp sợ, cảm xúc thật khó tin, bất tri bất giác, trên dung nhan tuyệt mỹ của cô hiện lên hai đóa đỏ ửng.
"Ưhm..."
Kiều Vô Song hé miệng, vừa định mượn cơ hội này chửi ầm lên, sao biết Hoàn Nhan Tuyệt Thế bỗng nhiên lè lưỡi, còn muốn tìm lấy càng nhiều hương thơm của cô._Panh_Hoang_Diễn_Đàn_Lê_Quý_Đôn.
Hai má xinh đẹp của Kiều Vô Song bỗng nhiên đỏ bừng, mắt nàng trừng lớn, một đôi tay mãnh mẽ, rõ ràng hung hăng đánh vào trước ngực Hoàn Nhan Tuyệt Thế, lại giống như là đang gãi ngứa cho hắn, hắn không hề phản ứng, cũng có hứng thú với tình hình hiện tại.
Cô không cam lòng yếu thế lẩm bẩm nói: "Hoàn, Nhan, Tuyệt, Thế, anh, đồ, hỗn... Ưhm ưhm..." Kiều Vô Song liều mạng giãy giụa, bởi vì Hoàn Nhan Tuyệt Thế không thuận theo tư thế không chịu buông tha, khiến cô lúc nói chuyện hết sức khó khăn, làm cuối cùng một câu 'Hỗn đản' từ 'Đản' vẫn chưa nói xong, Hoàn Nhan Tuyệt Thế kia, đầu lưỡi linh hoạt vừa chuyển, lại bắt đầu dùng đầu lưỡi vừa liếm liếm môi cánh hoa, vừa dùng môi của mình cắn mút môi cánh hoa của cô.
Loại hành vi thân mật này, ở trong thế giới của Kiều Vô Song, là trước nay chưa từng có.
Một mặt cô càng khiếp sợ hơn năng lực của Hoàn Nhan Tuyệt Thế còn mạnh hơn cô, một mặt không có cách nào thoát khỏi nụ hôn kịch liệt của hắn, cho đến khi trái tim của cô 'Thình thịch Thình Thịch Thình thịch' đập điên cuồng, trong đầu của cô chợt hiện lên một ý niệm kinh người; cô có cảm giác giống như mình đã yêu hắn, chuyện này làm sao có thể!
Cô lập tức tranh thủ co rụt đầu lưỡi lại, thuận tiện hung hăng cắn lên cánh môi của Hoàn Nhan Tuyệt Thế một cái, cô là dùng hết toàn lực cắn, chỉ chốc lát sau, một dòng máu tanh theo nụ hôn mãnh liệt của Hoàn Nhan Tuyệt Thế, chảy vào trong khoang miệng của cô, vị mặn của máu làm ngực cô tê rần, nhưng trong lúc đó lại dừng phản kháng.
Cô giống như là thiếu dưỡng khí, cả người không có chút sức lực nào rơi vào trong lòng Hoàn Nhan Tuyệt Thế, Kiều Vô Song cho rằng, chỉ là người này hôn đủ rồi, hắn tự nhiên sẽ buông cô ra.
Nào biết lúc này đây, Hoàn Nhan Tuyệt Thế giống như là phát điên, ngoại trừ mạnh mẽ hôn khắp bên ngoài môi cánh hoa của cô, lại càng bắt đầu lộ ra cuồng vọng._Panh_Hoang_Diễn_Đàn_Lê_Quý_Đôn.
Hắn giống như chuồn chuồn lướt nước hôn lên gương mặt của cô, hôn vành tai của cô, làm cho cả người cô lúc đó như nhuyễn ra. Tay hắn bắt đầu không đứng đắn, trước hết là còn cách quần áo, dùng bàn tay to ấm áp vuốt ve, nhìn thấy Kiều Vô Song càng ngày càng vô lực, hắn lại càng trở nên càn rỡ, cả tay trước tiến vào bên trong quần áo, cuối cùng dùng sức kéo một cái, chỉ nghe 'Xoẹt' một tiếng, quần áo đỏ sẫm bị hắn quăng thật xa, không biết hắn làm như thế nào, lại ở trong nháy mắt, ôm ngang cả người Kiều Vô Song như nhuyễn ra, bóng dáng cao lớn lại hơi nghiêng, hắn tự tay vuốt ve Kiều Vô Song đã tình loạn ý mê, con ngươi đen láy mê hoặc lòng người, trong bóng đêm chợt lóe thoáng hiện lên một chút thần sắc u buồn, giọng nói giàu từ tính, khàn khàn mang theo mê tình : "Em đã từng vứt bỏ tôi, bây giờ lại tính toán vứt bỏ tôi nữa sao?"
Lời của hắn làm Kiều Vô Song cảm thấy bất ngờ.
Cô từng từ bỏ hắn, bây giờ còn tính toán vứt bỏ hắn ư?
Nói gì vậy...
Dường như nhìn ra nghi hoặc của Kiều Vô Song, con ngươi đen láy mê hoặc lòng người của Hoàn Nhan Tuyệt Thế gắt gao khóa chặt cô, ánh mắt kiên định kia như là bị thương, lại như là chất vấn.
Chỉ nghe thấy trong giọng nói của hắn lộ ra đau thương cùng chua sót nói : "Trương Tử Thạc căn bản không xứng với em, coi như em không muốn gả cho tôi, cũng không nên tìm người kém như vậy đến chọc tức tôi."
Kiều Vô Song rất nhanh liền phân tích lời của hắn, cũng nói : "Rốt cuộc anh là ai, trước kia anh biết tôi sao?"
Trên dung nhan xinh đẹp hại nước hại dân của Hoàn Nhan Tuyệt Thế, lộ ra một chút bi thương thật sâu, con ngươi đen láy mê hoặc lòng người có chút âm u, giọng nói giàu từ tính có chút chua sót: "Nha đầu, em quả nhiên quên tôi không còn mảnh..."