Trong cung điện phồn hoa, vui vẻ đàn hát ca múa.
Tử Mặc Hàn ngồi trên long ỷ, tuy rằng khuôn mặt yêu nghiệt giống như say mê trong ôn hương, nhưng phong độ khí phách vẫn không giảm như cũ.
Trác Nhiên được tiếp đãi theo thân phận khách quý, ngồi ở bên phải trên bữa tiệc, tuy rằng mỹ nhân xung quanh không lúc nào là không hầu hạ, nhưng khuôn mặt tuấn tú của hắn trước sau lạnh như tờ, làm cho người ta trông mong mà dừng bước.
Đám mỹ vũ nữ bộ dáng xinh đẹp trong đại điện, chọn đúng điệu múa lẳng lơ, ánh mắt mê hoặc thỉnh thoảng câu lên, nếu như ai lực ngăn cản không đủ mạnh, hồn cũng bị câu đi mất.
Tử Mặc Hàn nổi danh là yêu thích mỹ nữ, bên cạnh ngoại trừ Phấn Nghi ra, vây quanh còn bốn năm mỹ nữ, đều là vẻ mặt hưởng thụ hầu hạ hắn.
Hắn hưởng thụ mỹ nhân hầu hạ, thưởng thức điệu múa của mỹ nhân, ánh mắt có chút lay động, nhìn bộ dáng lạnh như băng của Trác Nhiên, bỗng nhiên cười nói: "Đông quốc Đại vương, có phải không có hứng thú đối với mỹ nữ nước trẫm hay không?"
"Không dám." Trác Nhiên lạnh nhạt nhìn lướt qua, nói : "Chỉ là bổn vương cho rằng, bây giờ không phải lúc hưởng thụ ôn hương."
Trác Nhiên hắn cũng không phải là Liễu Hạ Huệ, nhưng hắn luôn luôn thích tốc chiến tốc thắng, loại phương pháp lề mà lề mề này, thực làm cho lòng hắn nóng như lửa đốt.
Tử Mặc Hàn cười lạnh nói : "Đông quốc Đại vương không cần lo lắng, đây không phải còn chưa có hồi âm sao?"
Mắt Trác Nhiên nheo lại, nói : "Chúng ta nên ra tay trước, nếu như nàng chạy thoát trước thời hạn thì làm sao bây giờ?"
Trong mắt Tử Mặc Hàn lại lạnh như băng vô tình, lại càng cười càng sáng lạn, hắn nói : "Không phải ngươi đã phái người theo sau con bồ câu đưa thư kia ư, còn ra lệnh cho bọn họ tìm kiếm chỗ ẩn núp của Kiều Vô Song, đồng thời tiến hành theo dõi rồi sao?"
"Tuy là nói như thế." Song Ánh mắt Trác Nhiên vẫn lạnh lùng như cũ nói : "Nhưng chúng ta cũng không thể ngồi không ở chỗ này được."
Nói tới đây, trong đầu hắn hiện ra khuôn mặt tuyệt sắc kia của Kiều Vô Song, ngực bất tri bất giác đập thình thịch, làm cho hắn có loại cảm giác không hiểu ra sao cả.
Hắn cảm giác, dường như là sắp có chuyện gì đó xảy ra...
Đối với lời hắn nói, Tử Mặc Hàn chỉ là cười nhạt cho qua: "Đông quốc Đại vương, đây không phải mời ngươi thưởng thức điệu múa hay sao? Kiên nhẫn chờ đợi..." Nói tới đây, Tử Mặc Hàn khóe miệng vềnh lên, lại phun ra mấy chữ lạnh như băng: "Trẫm nhất định sẽ không dễ dàng buông tha Kiều Vô Song."
Lời Tử Mặc Hàn vừa dứt, một người dưới sự dẫn dắt của công công, đi vào trong đại điện, nhìn thấy người tới, ánh mắt lạnh lùng của Tử Mặc Hàn chợt lóe, cười nói: "Đây không phải là tin tức tới rồi ư."
Hai ngày sau khi quân đội Đông quốc rút lui, bên trong thành Nam quốc đã muốn khôi phục yên ổn trước kia, nhưng dân chúng vẫn còn có chút đau lòng cùng sợ hãi, trên đường đám tiểu thương một bên bày hàng, một bên tán gẫu về nguyên nhân muốn đánh nhau lại không đánh nhau lần này
Có lão bách tính hỏi: "Có chuyện gì xảy ra thế, mấy năm nay năm nào cũng đánh nhau, nghe nói Đông quốc Đại vương vô cùng thô bạo, sao có thể có thể khinh địch thả chúng ta như vậy chứ?"
"Cái rắm, Nam quốc chúng ta cũng không cũng không kém Đông quốc, thực đánh nhau, cũng chưa chắc chúng ta thất bại."
Bỗng nhiên có một nhân vật thần bí xuất hiện, người nọ khoảng chừng bốn năm mươi tuổi, người trung niên, cằm để râu thật dài, lớn lên mập đô đô, cả người đi đến đường, bởi vì quá mập, còn lộ ra chút buồn cười, hắn chen lên trước, vẻ mặt bát quái nói : "Là sao?"
"Cũng không phải, Đông quốc Đại vương tuy rằng có đạo trị quốc, nhưng quá mức thô bạo, người dân nào chịu được, hoàng đế nước chúng ta tuy rằng trầm mê mỹ sắc, nói hắn là hôn quân cũng không đúng, ta cảm thấy được, hắn là thâm tàng bất lộ, nếu không thì trước sau, làm sao hắn trấn trụ được Đông quốc Đại vương."
Nghe đến đó, người trung niên mập đô đô râu dài nói : "Trời ơi, ta nghe huynh đệ ở cửa thành nói, bọn hắn ở tranh giành cướp đoạt cái gì đấy."
Mấy người bát quái hưng phấn nói : "Đoạt cái gì?"
Ánh mắt người trung niên mập đô đô giảo hoạt xoay tròn, nói : "Hình như nói, một nữ nhân tên Kiều Vô Song..."
"Ta biết Kiều Vô Song này!"
"Nghe nói nàng dùng sức một người, xâm nhập vào trong quân doanh Đông quốc, chém đầu Đại tướng quân của bọn họ, Trác Nhiên kai tức đến dậm chân."
"Kiêu ngạo như vậy..."
Quần chúng càng ngày càng nhiều, mọi người nghe đến say sưa, hoàn toàn không biết, một bóng dáng vô thanh vô tức lẻn đi vào.
"Vậy, chuyện này liên quan gì đến chuyện Nam quốc và Đông quốc đánh nhau."
Người trung niên mập đô đô thở phì phì gõ người nọ một cái, nói : "Ngu ngốc, cũng bởi vì nữ nhân kia quá lợi hại, dân gian lưu truyền một câu, các ngươi có biết hay không."
"Nói cái gì?"
"Loạn thế tứ quốc, thiên nữ giáng thế, người được thiên nữ, được thiên hạ!"
"Thiên nữ?"
"Là nữ nhân sao?"
"Nữ nhân làm sao có thể xưng bá thiên hạ..."
Mọi người bán tín bán nghi, nhưng một câu kia 【 loạn thế tứ quốc, thiên nữ giáng thế, người được thiên nữ, được thiên hạ 】 bắt đầu chút bất tri bất giác lưu truyền ở Nam quốc.
Ánh mắt người trung niên mập đô đô chợt lóe, cười ha ha không ngừng, hắn thừa lúc mọi người nghị luận sôi nổi, lén chuồn ra khỏi đám người, bắt đầu rời đi chỗ người ở rất thưa thớt.
Nhưng, lúc bóng dáng của hắn vừa mới đi vào một ngõ nhỏ thì một bàn tay chợt bắt lấy tay của hắn, hắn chợt cả kinh, quay đầu lại nhìn, sợ hãi lui về phía sau mấy bước.
Người bắt lấy tay hắn chính là Kiều Vô Song đi ngang qua, chỉ thấy cô nhíu mày, vẻ mặt mười phần hứng thú nói : "Ông bác, có phải ăn no không có chuyện gì làm hay không, suốt ngày đi tung tin đồn nhảm làm vui hả?"
"Ha ha..." Ông bác mập nhìn Kiều Vô Song, tay vừa vặn bị nắm, chỉ có thể cười ha ha không ngừng.
Hắn cũng không có lộ ra vẻ mặt sợ hãi cùng lo lắng, ngược lại đánh giá cô từ trên xuống dưới một hồi, giọng nói lại tràn ngập cưng chìu nói : "Cô nha đầu này, thật sự là càng ngày càng có giá nha, chả trách Hoàn Nhan Tuyệt Thế tiểu tử thúi kia, hồn đều quăng cho cô."
Kiều Vô Song nheo mắt; chẳng lẽ, ông bác mập này biết cô?