Cửa thành Nam quốc khôi phục giao thông, song, từng người dân chúng ra vào, lại nhất định phải để binh lính thủ thành lục soát nghiêm ngặt thì, mới có thể giành được tự do chân chính.
Lâm Tử Quân ở phía trên cửa thành dò xét qua lại, trên khuôn mặt anh tuấn vẫn luôn duy trì cảnh giác, chỉ cần vừa nghĩ tới hai người quỷ dị kia, thì toàn bộ thần kinh trên người hắn đều trở nên căng thẳng.
Trên đường cái nhốn nha nhốn nháo, một bóng trắng bỗng xuất hiện thu hút lực chú ý của Lâm Tử Quân.
Người nọ...
Ánh mắt Lâm Tử Quân chợt lóe, trong đầu dần dần nhớ lại ——
Bóng trắng quét qua kia, đúng là nam nhân thần bí xuất hiện trong nháy mắt rồi biến mất ngày đó.
Vẻ mặt hắn lạnh lùng, nhanh chóng chạy băng băng từ trên cửa thành xuống.
Mà bên kia, một thân trắng như tuyết của Hoàn Nhan Tuyệt Thế, vẫn hé ra một tuấn dung hại nước hại dân, cùng nhau đi tới, trăm phần trăm lát nữa, khiến hắn trở thành tiêu điểm của mọi người.
Nhưng trên tuấn dung kia nồng đậm bi thương, trở thành chủ đề để người đi đường chỉ trỏ, bàn tán sôi nổi.
Hắn giống như mất đi cột trụ tinh thần, đôi mắt vốn mê hoặc lòng người, lại tối tăm thật giống như bầu trời đêm không có ánh sao, môi mỏng gợi cảm mất đi rực rỡ lóa mắt trước kia, đi qua ở trên đường không hề có tinh thần.
Nếu không phải lúc này vẻ mặt của hắn bi thương, thì đám dân chúng đang bàn tán sôi nổi ở xung quanh sớm đã như sói đói nhào về phía người xuất chúng là hắn.
Lâm Tử Quân bị biểu cảm bi thương trên mặt hắn làm cho nghi hoặc, hắn hơi sững sờ, lại rất nhanh khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng, nói : "Đứng lại!"
Hoàn Nhan Tuyệt Thế khẽ ngước ngước mắt lên, đôi mắt tối tăm không hề rực rỡ nhìn phía Lâm Tử Quân, môi mỏng trắng bệch hơi động một chút, giọng nói vốn giàu từ tính, trở nên vô cùng khàn khàn: "Làm sao?"
Lâm Tử Quân dứt khoát nói : "Nữ nhân ở cùng một chỗ với ngươi đâu?"
Chân mày Hoàn Nhan Tuyệt Thế run lên, cười khổ một tiếng, nói : "Chuyện này liên quan gì đến ngươi?"
"Đương nhiên có liên quan." Lâm Tử Quân đúng lí hợp tình nói : "Nàng ta là tội phạm truy nã, còn ngươi là đồng phạm, nếu như ngươi không khai ra sự thật, ta có quyền bắt ngươi lên quan phủ, để thẩm tra."
Đôi mắt tối tăm của Hoàn Nhan Tuyệt Thế hơi híp lại, nhếch môi cười lạnh nói: "Một con người bình thường, cũng dám ngông cuồng ở trước mặt ta."
Sắc mặt Lâm Tử Quân phát lạnh, nghe được hai chữ "con người" nhàn nhạt từ trong miệng hắn phun ra thì lại có một loại cảm giác tâm hoảng ý loạn.
Trong đầu hắn bỗng hiện lên suy nghĩ kinh người.
Chẳng lẽ, nam nhân thần bí này, hắn vốn không phải con người...
Trong giọng nói lạnh lùng của Lâm Tử Quân có vẻ có chút không tự tin: "Ngươi... Rốt cuộc ngươi là ai?"
Đôi mắt tối tăm của Hoàn Nhan Tuyệt Thế thoáng hiện lên một chút ánh sáng lạnh, nhếch môi cười nhạt nói: "Một người ngươi không thể tưởng tượng được, cũng là người ngươi vốn không thể trêu vào!"
Lâm Tử Quân nheo mắt, bất tri bất giác lui về phía sau mấy bước.
Hoàn Nhan Tuyệt Thế khẽ nâng bước chân, chậm rãi tới gần Lâm Tử Quân, đôi mắt tối tăm kia, bỗng nhiên trở nên đỏ thẫm giống như ngọn lửa, mỗi lúc hắn đi một bước, không khí liền dần dần trở nên áp bách.
Trong lúc không khí dần dần trở nên áp bách thì, cả ngã tư đường liền sinh ra biến hóa kinh thiên động địa.
Hàng hóa của toàn bộ người bán hàng bên đường, mặc kệ là hồ lô ngào đường, bánh ngọt đậu xanh, hay là vải dệt thêu lên hoa văn tinh xảo.
Chúng nó bỗng nhiên vô duyên vô cớ bay lên, toàn bộ hàng hóa đều quỷ dị di chuyển lơ lửng ở giữa không trung.
"Trời ạ —— "
"Yêu quái, có yêu quái!"
Đám người bán hàng, người đi đường, đều sợ tới mức thét chói tai liên tục, đường cái vốn náo nhiệt, lập tức hỗn loạn một mảng.
Lâm Tử Quân nhìn hình ảnh quỷ dị trước mắt, khuôn mặt lạnh lùng hiện lên kinh ngạc, khiếp sợ, kinh hoảng, thậm chí là sợ hãi.
Vượt qua cảm giác như kim đâm ở đáy lòng, giọng Lâm Tử Quân lạnh lùng mang theo một ít run rẩy nói: "Yêu nghiệt mau dừng tay, ngươi đừng làm xằng làm bậy."
Một câu "Yêu nghiệt" kia thật giống như một lưỡi đao sắc bén, hung hăng đâm vào tim của hắn, làm cho hắn bỗng cảm thấy trong lòng đau như cắt.
Không ai biết, ở trong mũi hắn nhẹ nhàng phát ra một tiếng hừ lạnh tự giễu.
Cũng bởi vì loại thân phận "Không rõ nội tình" này, mới khiến cho nha đầu ghét hắn như vậy.
"Dám nói ta là yêu nghiệt, không làm chút hành vi yêu nghiệt, chẳng phải là lãng phí danh hiệu này ư!" Hắn lạnh lùng hừ một tiếng, đôi mắt đỏ thẫm tùy ý nhìn về phía nơi nào đó, ngọn lửa trong mắt kia, hình như từ trong mắt hắn tỏa ra, mà nơi hắn nhìn chăm chú kia, bất ngờ bốc cháy.
"Ngươi!"
Sắc mặt Lâm Tử Quân như tro tàn, chứng kiến pháp thuật quỷ dị của hắn, muốn tiến lên ngăn cản, nhưng lại có chút sợ hãi năng lực của hắn.
Trong lúc nội tâm của hắn cực kỳ hỗn tạp, một bóng xanh bỗng từ trên trời giáng xuống, theo bóng dáng màu xanh biếc hạ xuống, một giọt nước mưa trong suốt nhỏ xuống trung tâm ngọn lửa, trong phút chốc, khói lửa bắn ra bốn phía, lập tức bị dập tắt.
Bóng dáng xanh biếc xâm nhập tầm mắt, trên gương mặt xinh đẹp của nữ tử thoáng lộ ra vẻ lo lắng hô: "Hoàn Nhan ca ca."
Giọng nói của nàng giống như âm thanh của tự nhiên, tư thế đi lại tựa như tiên nữ ở trên thiên đình đoan trang cao nhã, lững thững đi đến bên cạnh Hoàn Nhan Tuyệt Thế, khi nhìn thấy một mảng đỏ thẫm trong mắt hắn kia, thì bỗng bất đắc dĩ lắc đầu.
"Lửa giận của ngươi đánh vào tâm lý, đợi ta đưa ngươi đến Thiên Sơn trị liệu, chuyện ở đây, ta sẽ giúp ngươi xử lý..."
Nữ tử vừa dứt lời, tay ngọc liền bắt được góc áo của Hoàn Nhan Tuyệt Thế, trong nháy mắt, bóng dáng một trắng một lục bỗng biến mất ngay trước mặt mọi người.
Lâm Tử Quân lảo đảo một cái, hung hăng ngã nhào trên đất, khuôn mặt lạnh lùng kia, ở lúc hai người biến mất, mặt xám như tro tàn.
Mà bên kia, Kiều Vô Song lén trốn ra từ hoàng cung, xuyên qua ống nhòm nhìn thấy rõ hình ảnh kì quái này.
Buông ống nhòm trong tay ra, Kiều Vô Song bỗng cảm thấy nội tâm vô cùng trầm trọng.
Mặc kệ mỹ nữ áo lục xinh đẹp kia là ai, hiện giờ quan trọng nhất, là mau chóng đối phó Trác Nhiên cùng Tử Mặc Hàn...