Màn đêm buông xuống, bầu trời đêm điểm đầy sao, treo thành hình lưỡi liềm màu bạc, trăng sáng chiếu xuống mặt đất, làm cho khắp nơi bao trùm một quầng ánh sáng mờ ảo.
Quân đội của Trác Nhiên lùi ra bên ngoài ba trăm thước, một vạn tinh binh của Tử Mặc Hàn cũng nghe lệnh rời đi, nhưng cửa thành Nam quốc lại vẫn đóng chặt như cũ.
Nghe được tin tức quân đội Đông quốc rút lui, dân chúng Nam quốc mới an tâm hơn một chút, bọn họ vừa mệt mỏi trở về nơi ở của mình, vừa nghị luận sôi nổi.
"Cũng may cuộc chiến này chưa tới mức đánh nhau, bằng không còn phải chết thêm bao nhiêu vong linh nữa đây."
"Còn không phải sao, hàng năm đánh giặc, có muốn để cho đám dân chúng chúng ta sinh sống nữa hay không."
"Quân đội Đông quốc đã rút ra ngoài, chúng ta có thể ngủ một giấc an ổn rồi."
Đám dân chúng nghị luận sôi nổi rời đi, hoàn toàn không biết người có tâm nghe được lời của bọn họ vào trong tai.
Trong phòng an toàn, tổng cộng có ba người, Trương Tử Thạc, Kiều Vô Song, còn có Hương nhi vừa mới quen._
Trương Tử Thạc âm thầm đánh giá Hương nhi, nàng thoạt nhìn giống như một tiểu nha đầu ngây thơ, một đôi con ngươi trong veo như nước luôn tỏ ra hưng phấn cùng tò mò, làm cho hắn bất tri bất giác bắt đầu hoài nghi, có phải bọn họ quá đa nghi hay không.
Trương Tử Thạc quăng cho Kiều Vô Song một ánh mắt nghi hoặc, Kiều Vô Song nhếch môi cười, lại trầm mặc không nói.
Hương nhi chớp chớp đôi mắt trong veo như nước, một chốc lại nhìn Kiều Vô Song, một chốc lại nhìn Trương Tử Thạc, trong mắt tràn ngập tò mò cùng hưng phấn, chỉ thấy nàng lộ ra một chút tươi cười đáng yêu, giọng ngọt ngào nói : "Kiều tỷ tỷ, Trương ca ca, hai người thật xứng đôi, hai người ở chung một chỗ, quả thực chính là thần tiên quyến lữ, làm cho người ta rất hâm mộ nha."
Về bình luận của Hương nhi, Trương Tử Thạc và Kiều Vô Song đều có chút suy nghĩ.
Kiều Vô Song nhíu mày, vẻ mặt thần bí bảo trì trầm mặc, còn Trương Tử Thạc lại có chút ngại ngùng cười cười, vẻ mặt có chút bối rối nhìn nhìn Kiều Vô Song một chút, bộ dạng này giống như nai con bị hoảng sợ, nếu như là nữ nhân làm ra dáng vẻ như vậy, có lẽ sẽ bị người ta nói thành thẹn thùng.
Nhưng đây lại là một nam nhân tướng mạo anh tuấn, kia quả thực là bộ dáng làm cho người khác xấu hổ.
Thấy thế, lông mày Kiều Vô Song nhíu lại, vô thanh vô tức thở dài một tiếng.
Hương nhi giống như nghe được, vội vàng tò mò hỏi: "Vì sao tỷ tỷ lại thở dài?"
Kiều Vô Song có chút kinh ngạc, tiếng thở dài của cô ngay cả chính cô cũng không nghe thấy, Hương Nhi này, lại giống như là nghe rất rõ ràng. _
Đôi mắt thông minh lanh lợi của Kiều Vô Song từ kinh ngạc biến thành mờ mịt, cười thâm ý nói : "Chẳng qua là cảm thấy thực đáng tiếc, thời buổi loạn lạc này, chúng ta thành thân lại chỉ có thể làm qua loa cho xong."
Lý do này xác thực vô cùng hợp lý, dù sao mỗi người đàn bà đều hi vọng được tổ chức một lễ cưới long trọng một lần duy nhất trong đời.
Vẻ mặt Trương Tử Thạc hơi đổi, đáy mắt lộ ra ái mộ, càng lộ càng rõ ràng.
Trương Tử Thạc thề son sắt nói : "Cô yên tâm, sau khi rời khỏi nơi này, tôi sẽ mang kiệu tám người khiêng đến, phong phong quang quang rước cô về nhà."
Trong tâm Kiều Vô Song lặng lẽ thầm thở dài một tiếng.
Cô biết lời của Trương Tử Thạc đều không phải diễn trò, cho nên cô có thể hiểu rõ ràng, mỗi một câu từ miệng hắn nói đều phát ra từ nội tâm.
Nhưng...
Trong đầu của cô chợt hiện ra dung mạo hại nước hại dân của Hoàng Nhan Tuyệt Thế, nội tâm phức tạp ưu tư lại làm cho cô không khỏi không bất an.
Cái loại bất an này, thật giống như nữ nhân bắt cá hai tay, điềm báo trước sắp sửa bại lộ.
Tâm tình bất an càng tăng thêm, làm cho mí mắt Kiều Vô Song chợt nháy điên cuồng mấy cái, cô vội vàng đứng lên, tuy rằng vẻ mặt lạnh nhạt không có biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài, lại giọng nói lại nhanh hơn: "Vậy được rồi, mọi chuyện đều giao lại cho anh, muộn rồi, tôi quay về nghỉ ngơi trước."
Vừa dứt lời, Kiều Vô Song giống như là chạy trối chết rời khỏi chỗ này.
Nhìn thấy bóng lưng Kiều Vô Song rời đi, ánh mắt ái mộ của Trương Tử Thạc trở nên có chút thất vọng.
Mà Hương nhi ở một bên, đôi mắt trong veo như nước lại lóe ra một chút ánh sáng thần bí.
Trong phòng án toàn còn có ba gian phòng ngủ, Kiều Vô Song trở lại gian phòng của mình, vốn định yên lặng tĩnh tâm, nhưng vừa mới vào cửa, đáy mắt liền hiện lên một chút ánh sáng trắng.
Cô nhất thời cảnh giác, liền vội rút chủy thủ ra chuẩn bị phản kích, nhưng động tác vẫn là chậm một bước.
Chỉ thấy chủy thủ trong tay cô bị một bàn tay lớn hung hăng chụp được, đồng thời, chủ nhân của bóng trắng cũng dùng sức cầm lấy cổ tay của cô, hơn nữa rất nhanh ép cô vào góc tường.
Kiều Vô Song duỗi thẳng chân ra, chuẩn bị đá ra một cước, lúc này, tốc độ phản ứng của người nọ càng tăng, chỉnh thân thể dùng sức đặt ở trên người của cô, nhiệt độ ấm nóng truyền đến, lại làm cho Kiều Vô Song có loại cảm giác quen thuộc.
Kiều Vô Song rõ ràng nhận ra độ ấm quen thuộc xuất hiện ở nơi này, chỉ thấy cô nghiến răng nghiến lợi bất ngờ nói tục nói : "Hoàn Nhan Tuyệt Thế, con mẹ nó anh chạy tới đây làm cái gì!"
Vừa dứt lời, cô chợt cảm giác được người đặt ở trên thân thể cô càng trở nên nặng, chỉ nghe thấy giọng nói ấm áp đầy từ tính truyền đến: "Cô không ngoan, cho nên hiện tại phải trừng phạt cô."
Vừa dứt lời, Hoàn Nhan Tuyệt Thế nghiêng đầu mỉm cười, trực tiếp hôn lên đôi môi hồng nhuận của Kiều Vô Song.
"Ưhm..."
Kiều Vô Song trợn to mắt, vẻ mặt khiếp sợ cùng không thể tưởng tượng nổi.
Cô vậy mà...
Lại bị người nam nhân này cưỡng hôn