• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi đi mua sách bài tập trở về nhà, Thủy Vân ngạc nhiên phát hiện ba mẹ đều ở nhà ngồi trên sofa đợi cô, nhìn vẻ mặt của họ rõ ràng là có chuyện muốn nói với cô.

Trong lòng cô đập thình thịch.

Chẳng lẽ họ phát hiện chuyện của cô và Trương Cảnh Sơ rồi phải không?

Hay là họ lại muốn ly hôn?

Rất nhiều ý nghĩ xấu thoáng qua trong đầu cô, nhưng những gì Khương Lệ mẹ của cô nói lại là: “Vân Vân, con có muốn đi Mỹ du học không?”

“Dạ?” Cô nhất thời không biết phản ứng thế nào.

Thủy Hạo Trì bên cạnh thì bổ sung: “Công ty của ba mẹ đang muốn một nhóm người đến chi nhánh California làm việc trong năm năm, và họ cũng đồng ý giúp đỡ giải quyết vấn đề nhập hộ của con cái… Điều mà ba mẹ muốn là con có thể đi Mỹ học trung học, sau đó xin học đại học bên đó, như vậy thì không cần thi đại học nữa.”

Khương Lệ bổ sung tiếp: “Ba mẹ đã tra rồi, ánh nắng của California rất tốt, hơn nữa còn có rất nhiều đại học rất tốt, ví dụ như UC Berkeley…”

Thấy Thủy Vân ngây người không nói lời nào, giọng điệu của Khương Lệ lại bắt đầu trở nên cẩn thận: “Vân Vân à, con đừng căng thẳng. Ba mẹ không bắt buộc con phải đi. Nếu con không muốn ra nước ngoài, ba mẹ cũng sẽ từ bỏ cơ hội này. Đó chỉ là cho con thêm một lựa chọn thôi. Mẹ sợ… con không gánh nổi thi đại học trong nước.”

Thấy cô dáng vẻ như có suy nghĩ gì, Khương Lệ có hơi sợ: “A, mẹ không phải ý này… Chuyện này cũng không vội, con cứ nghĩ đi, nghĩ kỹ trong vòng hai tháng là được. Cho dù con muốn thế nào, ba mẹ cũng đều ủng hộ con.”

Thủy Vân gật đầu: “Vâng, ba mẹ, con biết rồi ạ, con sẽ suy nghĩ kỹ.”

Câu nói ‘sợ con không gánh nổi’ này quả thật đã đâm cô bị thương trong nháy mắt, dù cô biết rõ ba mẹ là thật lòng suy nghĩ cho cô.

Nhưng mẹ cũng nói không sai. Cô vốn… đã trở thành một phế vật. Trước khi bị bệnh, cô cũng giống như nhiều người bình thường khác, có ước mơ sau này thi được vào trường cao đẳng cao nhất cả nước. Nhưng không được chính là không được. Cô của bây giờ, chỉ có thể lấy cuộc sống bình phàm mà vui vẻ làm mục tiêu, và mục tiêu đơn giản này đối với cô mà nói cũng đã khó như vậy rồi.

Trong hai năm đấu tranh với bệnh trầm cảm, cô đã đánh mất chí khí và lòng hăng hái khi là một người trẻ tuổi.

Sự mệt mỏi đã ăn sâu vào xương, lâu ngày mới có thể xoa dịu được, cũng có thể mãi mãi cũng không êm xuôi được.

Lúc gặp lại Trương Cảnh Sơ là ngày tựu trường. Sau khi tan học, Trương Cảnh Sơ nói muốn dẫn cô đi một chỗ. Họ một trước một sau đi đến tòa nhà thí nghiệm, rồi đi thẳng lên đến tầng trên cùng. Sau đó cô ngạc nhiên nhìn thiếu niên lấy ra chìa khóa mở căn phòng nhỏ của tầng cao nhất rồi làm động tác mời: “Chào mừng đến căn cứ bí mật của anh.”

Trong có bày biện một ít bàn ghế, còn một đóng sách ôn thi dày cộm cùng vài cây bút, hiển nhiên có người thường xuyên đến đây. Thậm chí còn có một cây Tiên nhân cầu nhỏ trồng bên cửa sổ, bên trên có một bông hoa nhỏ màu hồng, trông rất đáng yêu.

Trương Cảnh Sơ tưới ít nước cho Tiên nhân cầu rồi nói: “Nó tên đồng phôi, em muốn chào hỏi nó không?”

“Đồng phôi?”

“Ừ, nói mô tả quan hệ của hai không gian Topol… Bỏ đi, em sẽ không muốn biết.”

Trương Cảnh Sơ cười cười: “Cũng có thể đổi tên cho nó là Vân Vân.”

Thủy Vân lắc đầu: “Bỏ đi, nếu không sau này em cũng không phân biệt được anh đang gọi nó hay gọi em.”

Thủy Vân tò mò: “Sao anh có thể có chìa khóa chỗ này? Trước đây chúng em luôn nghĩ chỗ này là phòng để đồ, thậm chí còn có truyền thuyết ma quái về chỗ này.”

Mỗi trường học đều sẽ có chuyện ma lưu truyền.

Trương Cảnh Sơ nở nụ cười: “Anh ở đây lâu như vậy cũng chưa thấy cô ma đó tới tìm anh. Chìa khóa này là thầy Trình - huấn luyện viên cho các cuộc thi Toán trong trường đưa cho anh, thầy ấy nói nếu anh thấy trong lớp vào buổi trưa ồn ào, hoặc lúc nào thiếu nơi tự học đều có thể tới đây.”

Thủy Vân hỏi: “Còn ai biết chỗ này không?”

Anh ôm từ đằng sau rồi hôn nhẹ lên mặt cô: “Chỉ có anh, đương nhiên, bây giờ còn có em nữa.”

Anh chậm rãi đưa cô đi vào cuộc sống của anh. Sự thừa nhận này khiến đáy lòng Thủy Vân nổi lên một chút ngọt ngào.

Trương Cảnh Sơ đặt túi sách xuống, lấy ra một chồng giấy rất dày đưa cho cô: “Đây là giáo trình hình học đủ cho em làm những ngày này, lấy đi làm có lẽ sẽ rất có ích, anh cũng có thể dành thời gian giảng cho em.”

Giáo trình được viết rất tốt, còn có nhiều hình vẽ hình học của mặt phẳng hoặc khối hình học. Có lẽ đã tốn rất nhiều thời gian.

Thủy Vân cẩn thận nhìn Trương Cảnh Sơ. Dưới mắt anh có chút quầng thâm, khóe mắt có tia đỏ.

“Anh thức đêm sao?”

Trương Cảnh Sơ gật đầu: “Ừ, nhưng là trước khi vào học, cho nên cũng ổn.”

Anh đã đưa cô vào kế hoạch của mình, muốn cùng cô đến đại học P, vì vậy ngủ ít một chút cũng không sao.

Cảm xúc phức tạp nảy lên trong lòng Thủy Vân. Có cảm động, có xấu hổ, còn có áp lực. Cô nhận lấy. Vuốt ve dòng chữ trên giáo trình, cô không thể vào đầu được chữ nào.

Cô im lặng một lúc rồi yếu ớt hỏi anh: “Trương Cảnh Sơ, nếu… em không thi được vào đại học P thì làm thế nào?”

Trương Cảnh Sơ sững sờ, không nhìn rõ vẻ mặt của cô. Anh nghĩ cô đang lo lắng nên đã dỗ cô: “Có anh ở đây, em chắc chắn có thể. Hoặc là, trừ trường đại học P ra, thành phố B cũng có rất nhiều đại rất tốt khác mà, ví dụ như trường đại học R…”

“Vậy, nếu… em không thể ở lại thành phó B thì sao?”

“Hả?” Dường như Trương Cảnh Sơ chưa bao giờ nghĩ tới khả năng này: “Em… muốn đi học đại học nơi khác sao?”

“Không có… em chỉ tùy tiện nói vậy thôi.” Anh vừa thức đêm làm nhiều cho cô như vậy, có vài lời cô thật sự không mở miệng được.

Dù tinh thần của cô vào giờ phút này hoàn toàn không thể tập trung, nhưng cô vẫn cố ngồi xuống, mở giáo trình ra: “Trương Cảnh Sơ, giảng cho em đi.”

Thiếu niên lại cao hửng trở lại, xoa đầu cô rồi tỉ mỉ giảng giảng các loại đề hình với cô.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, đột nhiên Thủy Vân không nghĩ về chuyện ra nước ngoài nữa.

Bỏ đi, được ngày nào hay ngày ấy đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK