Quả nhiên, Khương Lệ vui mừng mà xoa mặt cô, nói: “Được, ngày mai ba mẹ sẽ đi báo cáo với công ty và điền biểu mẫu, con không muốn đến trường thì có thể không đến, về sau ba mẹ sẽ đi làm thủ tục giúp con. Con thu dọn đồ đạc của mình cho xong là được.”
Thủy Vân ngoan ngoãn gật đầu bảo vâng.
Sau khi trở lại phòng, cô nhìn chằm chằm vào những bài thi mà mình đã làm, còn có vô số tập giáo trình mà Trương Cảnh Sơ soạn riêng cho cô. Nếu đi California thì sẽ không phải chịu đựng những dằn vặt này nữa. Hẳn là nên xé toạc chúng ra và chào đón cuộc đời mới nhỉ?
Cuối cùng cô vẫn không nỡ mà vuốt phẳng những trang giấy này, gấp chúng lại rồi cất vào trong ngăn kéo của mình.
Thủy Vân nằm trên giường, tắt điện thoại. Trước tiên cứ để yên vài ngày đã, sau đó lại nghĩ xem nên nói với anh thế nào.
Đã mấy ngày rồi Trương Cảnh Sơ không nhìn thấy Thủy Vân. Cô không còn đi đến tòa nhà thí nghiệm với anh nữa, trên đường đi học và tan trường cũng chưa từng xuất hiện, wechat cũng không trả lời, gọi điện thoại thì vẫn luôn nhận được âm báo đã tắt máy. Dường như cô gái bỗng nhiên biến mất không còn tung tích trong cuộc sống của anh.
Ban đầu anh còn cho là có lẽ cô bị ốm. Nhưng một tuần sau, cô vẫn không xuất hiện. Bởi vậy anh tìm tới lớp chuyên xã hội, hỏi từng người một xem có ai biết Thủy Vân đi đâu không. Các học sinh để lộ vẻ mặt hóng chuyện, nhưng anh đã không rảnh mà quan tâm nữa. Cuối cùng, sau khi hỏi được hơn hai mươi người, có một nữ sinh nói cho anh có một lần nhìn thấy mẹ của Thủy Vân nói chuyện với giáo viên ở trong văn phòng, hình như nói là Thủy Vân sắp chuyển trường.
Vẻ mặt của Trương Cảnh Sơ sa sầm đến đáng sợ: “Cô ấy sắp chuyển trường thật sao?”
Sao cô chưa từng nói với anh?
Nữ sinh hơi sợ sệt: “Tôi, tôi cũng không chắc lắm... Hay là, cậu vẫn nên đi hỏi bản thân cô ấy thì hơn.”
Đúng rồi, hỏi bản thân cô.
Trương Cảnh Sơ lao ra phòng học, chạy về phía cổng trường, đã chẳng buồn quan tâm đến tiết học và bài kiểm tra buổi chiều nữa.
Tin đồn về anh nhanh chóng truyền khắp cả khối, nhưng đều bị anh bỏ sau lưng.
Anh chỉ muốn gặp cô ngay lập tức, hỏi cho ra nhẽ.
Buổi chiều hôm đó, Thủy Vân đi ra khỏi nhà vứt rác. Vừa mới bỏ túi rác vào trong thùng, chuẩn bị quay về thì nhìn thấy thiếu niên với đôi mắt đỏ bừng đang nhìn chằm chằm vào cô. Trương Cảnh Sơ đã đứng ở chỗ này ba tiếng rồi, cơ thể bắt đầu lung lay, đã có hơi đứng không vững nữa rồi. Nếu cô cứ không đi ra thì anh vẫn sẽ tiếp tục chờ đợi.
Trốn tránh đã lâu, cô hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý cho việc ngày này sẽ đến sớm như vậy, nhất thời không biết nên nói gì. Hai người nhìn nhau thật lâu, Trương Cảnh Sơ mở miệng trước: “Em sắp chuyển trường?”
Không cho cô bất kỳ cơ hội trốn tránh nào.
Thủy Vân đành phải gật đầu một cách khó khăn. Việc đã đến nước này rồi thì hôm nay cứ nói cho rõ ràng đi.
“Trương Cảnh Sơ, em sắp rời khỏi Bắc Kinh. Chúng ta... đừng gặp lại nữa.”
Trương Cảnh Sơ ngây ngẩn cả người, suýt nữa cho rằng mình nghe lầm.
Anh tiến lên hai bước, nhiều lần nghĩ rằng hôm nay có phải ngày mùng một tháng tư hay không: “Vân Vân... Em nói cái gì? Em đang nói đùa đúng không.”
Anh cố gắng mỉm cười vì sợ hù đến cô, nhưng nó lại còn khó coi hơn cả khóc.
Anh không thể tin được, thiếu nữ vẫn còn thân mật với anh như vậy vào vài ngày trước mà lại có thể lạnh lùng đến thế.
Mới qua vài ngày thôi mà, tại sao tất cả đều thay đổi vậy?
Anh nhìn chằm chằm vào cô, chờ cô rút lại câu nói kia. Nhưng nét mặt của cô lại vô cùng nghiêm túc. Anh muốn ôm lấy cô, cô lại né tránh cái ôm của anh.
“Vân Vân, có phải anh có chỗ nào không tốt không?”
“Anh sửa hết có được không?”
“Có phải là do hôm đó anh ức hiếp em như vậy nên em giận không?”
“Xin lỗi, anh không nên ép em thi vào Đại học P.”
“Anh không vào Đại học P nữa, có được không?”
“Em đi đâu thì anh đi đó được không?”
“Vân Vân, đừng giận anh mà, cái gì anh cũng nghe em hết.”
...
Thiếu niên cứ lải nhải liên tục, trong ánh mắt tràn đầy sự cầu xin.
Thủy Vân nghĩ, có lẽ chỉ có khiến anh hận cô, anh mới có thể thật sự hết hy vọng, bắt đầu một cuộc sống mới.
Anh sẽ có một người bạn gái ấm áp cởi mở, xinh đẹp hơn cô, dịu dàng hơn cô, tốt hơn cô gấp nhiều lần. Hoặc là một người bất kì thôi, cũng đều đáng giá hơn cô.
Cô cũng muốn gặp thiếu niên này trong một ngày tràn ngập ánh nắng cùng với tâm thái tươi sáng nhất của mình. Nhưng cuộc đời chưa từng cho cô cơ hội này. Từ lúc mới bắt đầu, đoạn tình cảm này đã bất thường rồi. Nó sinh trưởng trong mảnh đất màu mỡ âm u, quấn quanh anh như dây leo. Cô không có cách nào đưa anh tới Thiên đường được, nhưng cũng không muốn khiến anh rơi vào Địa ngục cùng với cô.
Trương Cảnh Sơ sao có thể vì cô mà buông bỏ mơ ước từ trước tới giờ của bản thân cơ chứ? Tình cảm như vậy, đã được định trước là không vững chắc rồi.
Thế là cô mở miệng, cố gắng buông ra những lời ác độc.
“Trương Cảnh Sơ, cậu cho rằng quan hệ giữa chúng ra là như thế nào?”
“Cậu không làm gì sai cả.”
“Nhưng mà chúng ta chỉ là vui đùa một chút mà thôi.”
“Sao cậu lại tưởng là thật cơ chứ?”