“Ưm… anh mau đi tắm đi, sẽ bị cảm mất.” Thuỷ Vân nhẹ nhàng đẩy anh. Trương Cảnh Sơ chờ bên ngoài quá lâu, quần áo cũng bị nước mắt của cô làm ướt mem, cơ thể lạnh đến phát run. Anh lại cắn một phát vào gò má của cô rồi mới miễn cưỡng đi vào phòng tắm.
Sau khi tắm xong, hai người dựa vào sofa trong phòng khách và trò chuyện.
“Vở ‘Bóng ma trong nhà hát’ có hay không?”
Thuỷ Vân hình như nghe thấy sự ấm ức thoắt ẩn thoắt hiện trong giọng của Trương Cảnh Sơ, cô hôn anh và vuốt tóc cho anh.
Đột nhiên cô nhớ đến: “Hay là hôm tết Nguyên Đán chúng ta đi xem lần nữa đi. Em muốn đi chung với anh.”
Trương Cảnh Sơ được lấy lòng, mở laptop bắt đầu đặt vé.
“Chúng ta ngồi hàng đầu có được không?” Lần hẹn hò đầu tiên sau khi ở bên nhau, anh muốn dành mọi thứ tốt nhất cho cô.
Thuỷ Vân nhìn giá, hai trăm bốn mươi bảy đồng một vé, cô hơi giật mình. Một học sinh nghèo như cô chắc chỉ mua được vé rẻ nhất với giá mấy chục đồng thôi.
“Ưm… đắt quá rồi, bằng 1/10 lương hiện tại của em rồi.”
Trương Cảnh Sơ cười nhẹ nhàng: “Bạn gái à, cuộc hẹn lần đầu tiên để anh thanh toán được không?”
Bạn gái.
Cách gọi này khiến Thuỷ Vân lần đầu tiên có cảm giác ‘hoá ra hai người họ thật sự ở bên nhau rồi’. Sự ngọt ngào muộn màng ùa về trái tim cô, mặc anh muốn sao cũng được.
Lúc này cô biết, mỗi tháng Trương Cảnh Sơ có thể kiếm được bốn nghìn năm trăm đồng, ba nghìn năm trăm đồng bên viện Courance, còn có một nghìn đồng mỗi tháng từ công việc bên Nathan, gần gấp đôi cô.
“Vậy sao anh không sống ở Manhattan?” Cô tò mò: “Với mức lương của anh, cho dù sống ở Manhattan chắc cũng đủ mà.”
Anh nghiêm túc nói: “Trước tiên, bên Manhattan quá ồn, anh thích yên tĩnh. Thứ hai, môi trường sống với các điều kiện tương tự, mỗi tháng ở Manhattan phải tốn hơn một nghìn năm trăm đồng. Năm năm sẽ là chín mươi nghìn đồng. Sống ở New Jersey, mỗi tháng chắc anh có thể còn hai nghìn năm trăm đồng. Anh gom góp năm năm thì có thể mua nhà tại thành phố B trước hai năm.”
Thuỷ Vân: “…”
Cô lại nhớ ra lúc cấp hai sợ hãi từng tập bài giảng của anh. Năng lực lập kế hoạch của anh quá khủng khiếp, lúc vừa mới học Tiến sĩ thì đã bắt đầu cân nhắc vấn đề mua nhà. Điều này chắc cũng là nguyên nhân Trương Cảnh Sơ luôn đi trước người khác.
Cô nhìn anh thanh toán mà không hề chần chừ, tính cả tiền thuế, bỗng chốc hơn năm trăm nghìn đã bốc hơi. Nhưng anh lại không hề đau lòng chút nào, còn cười rất vui vẻ. Cô ngang nhiên xông qua ôm lấy anh, giống như chú mèo ngoan: “Em thích anh cực kỳ luôn.”
Anh để cô dựa vào lòng mình. Anh đã không còn vóc dáng gầy gò yếu ớt thời niên thiếu, bờ vai của anh đã trở nên rộng lớn. Anh đã là người đàn ông trưởng thành và có thể tin cậy.
Mãi tới mười một giờ, Trương Cảnh Sơ vẫn ôm cô mà không muốn buông ra. Anh rất sợ, đợi khi anh tỉnh dậy, mọi thứ đều trở thành một giấc mơ.
Thuỷ Vân hiểu mình chưa thể cho anh cảm giác an toàn, trong lòng hơi hổ thẹn, cô bèn nói với anh: “Bạn trai, tối nay em ngủ chung với anh có được không?”
Không biết anh đang nghĩ gì, bỗng nhiên mặt của Trương Cảnh Sơ trở nên đỏ ửng, cúi đầu không dám nhìn vào mắt cô.
Thuỷ Vân: “Chỉ đơn thuần là ngủ chung thôi.”
Trương Cảnh Sơ nhỏ tiếng: “Ồ!”
Sáu năm qua, anh vẫn dễ trêu chọc như vậy.
Bắt đầu từ hôm đó, Thuỷ Vân đã dọn chăn gối của mình vào phòng ngủ của Trương Cảnh Sơ. Tướng ngủ của anh rất tốt, hai người mỗi ngày ngủ bên nhau rất ngon. Nhưng Thuỷ Vân phát hiện Trương Cảnh Sơ có hơi lạ.
Buổi sáng thức dậy, cô thường cảm thấy dương v*t cương cứng của anh áp vào mình, nhưng lúc cô muốn giúp anh giải tỏa nhưng cứ bị anh từ chối, sau đó trơ mắt nhìn anh đi tắm nước lạnh.
Có một lần, thậm chí cô ngồi xuống giúp anh khẩu giao khi nửa tỉnh nửa mơ. Cái miệng nhỏ nhắn ấm áp ngậm lấy quy đ*u, tay nhẹ nhàng xoa túi tinh hoàn, đầu lưỡi lướt thật mạnh gần mã mắt, viết đủ loại văn tự. Trương Cảnh Sơ thở hổn hển vì khoái cảm mà tỉnh dậy, thậm chí cúi xuống đỡ lấy hàm trên của cô đẩy vài lần, phát ra tiếng rên rỉ thoải mái. Cô ngậm vào càng sâu, cẩn thận từng li từng tí để toàn bộ dương v*t vào cổ họng của mình, ngậm sâu vài lần cho anh. Tuy nhiên, tiếng ho khan của cô khiến Trương Cảnh Sơ tỉnh táo. Lúc đó, cô có thể cảm nhận hình như anh sắp bắn ra. Cơ thể anh run lên, côn thị*t cứng rắn đến khó tin, nổi rõ cả gân xanh, thậm chí anh đã dao động nhịp nhàng trong miệng cô, có thể hút vài ngụm nước dịch thì sắp phun ra. Nhưng anh vẫn là khó khăn rút ra, đi vào phòng tắm dùng nước lạnh để làm mềm tiểu Trương Cảnh Sơ đáng thương.
Thuỷ Vân: “…”
Rốt cuộc anh có bệnh gì vậy? Là không muốn cô ư? Đối mặt với nét mặt ấm ức của cô bạn gái, Trương Cảnh Sơ do dự nói ra nguyên nhân. Họ vừa mới ở bên nhau, anh sợ Thuỷ Vân nghĩ mình chỉ muốn phát tiết dục vọng nên mới ở cùng với cô, cho nên anh mới muốn nhẫn nhịn.
Thuỷ Vân đau lòng ôm lấy anh: “Sau này anh đừng như vậy có được không?” Tay cô duỗi xuống phía dưới, chạm vào dương v*t đáng thương lúc nãy bị dội nước lạnh của anh, giả bộ đe doạ: “Sau này, anh không được ức hiếp nó nữa!”
Trương Cảnh Sơ lại đỏ mặt. Nhưng cô không để anh cúi đầu, hai người nhìn nhau, cô nói ra từng câu từng chữ, vô cùng rõ ràng: “Trương Cảnh Sơ, em muốn làm tình với anh.”
Sáu năm trước, chính câu này đã dụ anh xuống vực sâu.