• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời hạn hai tháng sắp đến nhưng Thủy Vân cứ mãi trì hoãn việc đưa ra quyết định. Lý trí bảo với cô rằng, trạng thái tinh thần của cô hiện giờ cần nhiều thời gian nghỉ ngơi không thích hợp tham gia kỳ thi đại học trong nước. Ra nước ngoài là một lựa chọn tốt hơn cho cô. Tuy nhiên, về mặt tình cảm, chìm đắm trong sự ngọt ngào của Trương Cảnh Sơ khiến cô không biết làm thế nào để nói ra sự thật.

Ở trường, không ai biết chuyện cô có căn bệnh trầm cảm. Vào thời điểm đó thậm chí là vài năm sau đó, không phải ai cũng có cách nhìn khách quan đối với căn bệnh này. Họ sẽ dùng đủ loại thành kiến để đánh giá bạn, sẽ cho rằng bạn là một người điên, quái vật hoặc là một kẻ ỷ lại không muốn cố gắng. Cô thì không muốn bị xem như quái vật.

Kỳ thi giữa kỳ diễn ra đúng như dự kiến khiến cô thêm phần lo lắng. Đêm trước ngày thi môn toán, cô lại mất ngủ lần nữa. Sau một đêm nhìn chằm chằm lên trần nhà, quả nhiên bài thi hôm đó chẳng ra làm sao. Đầu óc cô trống rỗng, thậm chí còn quên sạch cả những cách giải đơn giản mà ngày thường vẫn làm.

Cô ủ rũ bước ra khỏi trường thi.

Dừng lại ở đây thôi.

Không thể tiếp tục mãi thế này.

Dù thế nào thì cũng không thể tiếp tục như thế này nữa.

Một người bị những kỳ vọng chèn ép, sự tự tin sẽ sụp đổ ngay lập tức.

Tầng cao nhất của tòa nhà Thí nghiệm dường như đã trở thành tổ ấm nhỏ của hai người.

Trương Cảnh Sơ ôm cô vào lòng an ủi, cau mày xem bài thi toàn là gạch đỏ của cô. Tuy rằng bài thi của trường Nhất Trung tương đối khó, cô cũng thi được chín mươi hai trên một trăm năm mươi điểm, nhưng lần này lại suýt nữa thì không đạt chuẩn. Thậm chí còn tệ hơn lúc anh học bù.

Trương Cảnh Sơ thật sự không hiểu, đây là tình huống anh chưa từng gặp phải.

Nhưng anh vẫn là hôn lên mái tóc cô, dỗ dành rằng không sao cả. Anh sẽ cố gắng giúp cô học bù, nhất định có thể đủ điểm môn Toán. Các môn khác cô khá giỏi, nhất định sẽ thi đậu trường Đại học P.

Lúc này, Thủy Vân đã hai ba ngày không ngủ, đột nhiên không hiểu vì sao lại tức giận. Cô đẩy Trương Cảnh Sơ ra, đứng lên lạnh lùng nhìn anh, nói không suy nghĩ: “Là tự cậu muốn thi đại học P thôi, cậu là gì của tôi? Cậu dựa vào đâu mà áp đặt nguyện vọng của mình lên người tôi!”

Trương Cảnh Sơ ngẩn người. Ánh mắt lạnh lùng của cô làm anh tổn thương, anh không hiểu sao cô lại đột nhiên tức giận như vậy.

Chắc là thi rớt nên trong lòng không vui.

Anh nhớ trong sách có nói tính khí con gái thay đổi thất thường lắm, phải dỗ dành.

Vì thế anh vội vàng đứng dậy ôm lấy cô rồi dịu dàng vỗ vỗ lên lưng: “Anh không có ý này… Không thi đại học P thì thôi… em muốn thi vào trường nào cũng được. Ở Bắc Kinh nhiều trường thế mà… ngoan ngoan… “

Sao anh có thể dịu dàng đến thế, cô mắng anh như vậy nhưng anh cũng không giận?

Lần này Thủy Vân không đẩy anh ra nữa. Cô đã không còn sức lực nào mà đẩy anh. Nước mắt không hề báo trước đã tuôn đầy mặt. Trương Cảnh Sơ cúi xuống hôn lên những giọt nước mắt mặn đắng trên mặt cô.

“Ngoan, khó chịu thì cứ khóc ra hoặc đánh anh cũng được… đừng cố nhịn. Đều tại anh không tốt, đều là lỗi của anh… “ Trương Cảnh Sơ lẩm bẩm bên tai cô.

Thiếu niên vụng về dỗ dành cô gái đang khóc lóc tuyệt vọng, muốn nhận lấy hết tất cả sai lầm vào mình.

Thủy Vân ở trong vòng tay anh khóc càng dữ dội hơn. Cô nức nở nghẹn ngào đến không nói nên lời.

“Trương Cảnh Sơ… Trước giờ tôi chưa từng muốn thi vào trường đại học, trường 985 ở thành phố B tôi… tôi cũng thi không đậu.”

“Tôi… không muốn ở lại thành phố B nữa.”

“Có phải tôi rất vô dụng không.. tôi là một thứ rác rưởi đúng không… “

Lời của Thủy Vân bị đứt quãng vì nấc nghẹn, Trương Cảnh Sơ cảm thấy vô cùng xót xa.

“Em không phải rác rưởi, cậu không phải. Vân Vân của chúng ta là tuyệt nhất, đúng không nào?”

Một trong những đặc điểm của bệnh trầm cảm là lòng tự trọng thấp, dễ rơi vào vòng xoáy của cảm xúc tiêu cực.

Thủy Vân đã nhiều lần nói bản thân là rác rưởi, là vô dụng.

Cô đã khóc đến khàn cả giọng.

Tuy Trương Cảnh Sơ không biết bệnh tình của cô, nhưng trực giác cho anh biết không thể để cô tự trách mình mãi thế này. Nhất định phải tìm cách chuyển hướng chú ý của cô.

Vì thế anh đỏ mặt đưa tay vuốt ve vú cô, dùng môi hôn sạch đi nước mắt, theo dòng chảy từ cổ đi xuống.

“Vân Vân, hôm nay đừng nghĩ đến những chuyện này nữa được không? Để anh… làm em vui vẻ!”

Anh cố nén giọng xuống vô tình làm cho giọng nói trở nên vô cùng gợi tình, những nơi anh hôn lên khiến cô tê dại đến run rẩy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK