Sau khi buổi diễn kết thúc, cô thật sự thích nữ diễn viên diễn vai Christine nên xếp hàng dài xin chữ ký của cô ấy. Còn Trần Phong và anh họ cậu ta còn có hành trình khác nên đi trước. Dù sao cũng có Wechat, lúc nào họ cũng có thể liên lạc với nhau. Cô kích động bày tỏ sự mến mộ của mình với nữ diễn viên. Cô nữ diễn viên tóc vàng vui mừng ký tên cho cô, còn khen cô ‘Bạn dễ thương lắm’.
Được nữ thần khen, Thuỷ Vân mơ màng đi từ trong rạp hát ra, nhớ lại nội dung vở kịch vừa rồi.
“Vân Vân.” Một giọng khàn gọi cô từ phía sau. Là Trương Cảnh Sơ.
Niềm vui sướng lúc nãy bỗng dưng tan biến ngay. Cô biết rõ mình không có lập trường, trong lòng lại không nhịn được cảm thấy ấm ức.
Anh đã đi đâu? Tại sao để cô một mình trong đêm Giáng Sinh? Rốt cuộc anh nghĩ thế nào, tại sao lại luôn mơ hồ không rõ ràng như vậy? Nhưng mấy nghi vấn này bỗng chốc biến mấy ngay khoảnh khắc gặp được anh, cô không thể khơi dậy được tâm tư quở trách nào nữa.
Trước giờ cô chưa từng thấy Trương Cảnh Sơ sa sút thế này, trong ấn tượng của cô, quần áo và vẻ ngoài của anh luôn sạch sẽ và chỉnh tề.
Anh nhìn cô, trong mắt cũng không che đậy nỗi nhớ, buồn bã, dục vọng và giày vò, thậm chí còn mang theo chút tuyệt vọng. Trong mắt một người có thể ẩn chứa nhiều cảm xúc đến thế ư?
Anh nhìn cô rất lâu, cố gắng giữ cảm xúc bình tĩnh trở lại. Sau khi lấy lại được lý trí, chẳng mấy chốc anh hiểu ra, cô và Trần Phong chắc là tình cờ gặp nhau.
“Xin lỗi, anh đến trễ rồi.” Giọng của người đàn ông có hơi suy sụp.
Rốt cuộc, anh không thể đi xem ‘Bóng ma trong nhà hát’ với cô.
“Không sao đâu.” Thuỷ Vân thấy vẻ ngoài và cảm xúc của anh quá khác so với ngày thường, cô hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Trương Cảnh Sơ lại thở dài: “Nói ra thì dài dòng… chúng ta nói trên đường đi vậy.”
Họ sánh vai nhau đi tới tàu điện ngầm.
Hoá ra, lúc Trương Cảnh Sơ đi với mẹ ruột anh đến khám sức khỏe định kỳ cuối năm thì xảy ra vấn đề. Bình thường, Phùng Chi Hoa không cảm thấy dạ dày của mình có chỗ nào khó chịu, cùng lắm thỉnh thoảng bị tiêu chảy, nhưng lại chẩn đoán ra bệnh ung thư dạ dày giai đoạn IIB.
Trương Cảnh Sơ cảm thấy trước mắt mờ mịt, không dám nói cho bà ấy nghe sự thật, đưa bà ấy đến bệnh viện Tam Giáp khác kiểm tra, nhưng không phát hiện bất kỳ ổ bệnh nào, chỉ có viêm dạ dày bề ngoài không quá nghiêm trọng. Anh quay lại bệnh viện nhỏ kia xác nhận thì mới phát hiện đánh nhầm đơn… Khi mọi việc đã ổn định, anh đã lỡ chuyến bay ngày hai mươi bốn tháng mười hai rồi.
Anh nói qua loa nhưng Thuỷ Vân có thể hiểu mấy ngày nay anh đã chịu biết bao áp lực. Từ nhỏ, anh và mẹ sống nương tựa lẫn nhau, lúc đó chắc anh tuyệt vọng biết bao.
Cô vỗ vai anh, cố gắng an ủi: “Chuyện đã qua rồi.” Nhưng cô cảm thấy nói những lời này thì cũng quá cứng nhắc.
Lúc trở về, con đường tàu điện ngầm vẫn phải qua Hoboken. Tất cả du học sinh Trung Quốc ở New Jersey và đi học ở Manhattan đều không thích nơi này. Vì sự tồn tại của Hoboken nên việc đi lại vào các ngày cuối tuần và lễ tết rất bất tiện.
Nhưng tàu điện ngầm dừng ở Hoboken, Trương Cảnh Sơ chợt nói với cô: “Em có muốn đi ngắm Hoboken không?”
“Hả?” Cô vẫn còn mơ hồ bước ra khỏi tàu điện ngầm với anh thì đi tới Hoboken trong truyền thuyết.
Hoboken là một thành phố nhỏ đông dân cư, chỉ cần đi bộ thì có thể tham quan toàn bộ thành phố. Họ đi qua đại lộ Washington, nơi đó có đồng hồ lớn cổ kính có khắc tên thành phố Hoboken, có một trường đại học khai phóng, còn có bùng binh nho nhỏ, trong đó đều là tác phẩm điêu khắc của những người nổi tiếng. Nơi này khác với Manhattan, có rất nhiều tòa nhà nhỏ cao ba bốn tầng được xây dựng vào thế kỷ trước. Nhà thờ cũng mang phong cách cổ xưa, có gạch nhiều màu, dây leo già và kính hoa văn màu.
Khi đi bộ đến bờ sông Hudson thì mới thấy một chút dấu ấn của quá trình hiện đại hoá lưu lại tại thành phố này. Nhiều tòa nhà cao tầng mọc lên đột ngột, tách biệt khỏi phần còn lại của thành phố này. Hai người ngồi bên bờ sông, ngắm chú ngỗng đen Canada mập mạp đi tập tễnh, dáng vẻ không mấy gì thông minh. Thuỷ Vân vươn tay muốn chọc nó, chú ngỗng đen mập như quả bóng kia bỗng nhiên sải cánh bay cao về phía xa.
Cô ngạc nhiên quên thu tay lại, một bông tuyết nhỏ rơi xuống lòng bàn tay ấm áp của cô, lập tức tan thành một vệt nước.
Trương Cảnh Sơ mê mẩn nhìn vệt nước kia, anh lại thấy ngưỡng mộ. Cuối cùng anh kiên định vươn tay ra, bao lấy bàn tay nhỏ ấm áp. Hình như anh chợt hiểu đời người vô thường, còn bao nhiêu lâu mà có thể chần chừ, rụt rè và lãng phí.
Tay của Trương Cảnh Sơ lạnh như băng tuyết, Thuỷ Vân bị đông cứng nên rùng mình một cái nhưng cô vẫn để anh nắm lấy, cố gắng sưởi ấm cho anh bằng nhiệt độ cơ thể mình.
Giọng anh run rẩy, lúc nóng lúc lạnh, gằn từng chữ một: “Vân Vân, mấy năm nay, anh cố gắng làm theo những gì em nói, cố gắng hệt như lúc trước, trải qua cuộc sống mà mọi thứ đều đi đúng hướng. Nhưng có một chuyện anh không làm được, làm thế nào cũng không làm được…”
Giây phút ấy, giọng của anh tựa hồ mang vẻ nghẹn ngào. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ hoe của anh, thậm chí nghi ngờ trong đó có nước mắt sẽ rơi xuống.
“Là chuyện gì?” Cô hỏi nhỏ nhẹ.
“Quên đi em. Lúc trước anh không làm được, sau này chắc cũng sẽ không.”
Anh vẫn chưa khóc, Thuỷ Vân lại bật khóc nứt nở, không lo ánh mắt người ngoài nhìn mình, cô khóc đến long trời lở đất. Trương Cảnh Sơ ôm cô gái vào lòng, mặc cho nước mắt cô thấm ướt áo khoác của anh.
“Sao em lại khóc?” Giọng anh dịu dàng giống như có thể hóa thành nước, đong đầy sự yêu thương.
“Em như vậy… người như vậy, không đáng đâu, không xứng đáng, không xứng với anh…” Cô bắt đầu nói năng không đầu không đuôi, chỉ lặp đi lặp lại câu ‘không xứng đáng’.
Trương Cảnh Sơ thở dài, dùng ngón tay đè lên môi cô, để cô đừng nói những lời coi thường bản thân mình nữa.
“Không phải đâu, trong tình cảm thì nào có tính được rõ ràng, đáng hay không thì càng không thể nào nói lên được, chỉ có thành toàn hay không mà thôi.”
Anh ghé sát tai cô, nhẹ giọng nói với cô, có một chút mong đợi, cũng có chút quyến luyến.
“Vân Vân, nhiều năm như vậy rồi, em bằng lòng thành toàn cho anh không?”
Thuỷ Vân khóc lớn tiếng hơn, chẳng qua lần này là cô ôm cổ anh khóc. Nước mắt chảy xuống vào cổ áo, quần áo của anh bị cô làm ướt sũng, bị gió thổi qua, lạnh đến phát run.
Nhưng trong lòng anh hình như nhóm lên ngọn lửa mà ăng tuyết không thể dập tắt, vô cùng nóng bỏng.