Có lẽ đây là lần cuối cùng. Thật ra cán cân trong lòng Thủy Vân đã bắt đầu nghiêng. Bất kể như thế nào đều muốn cho anh thoải mái nhất, cũng bất kể thế nào đều nghĩ không muốn thiếu anh cái gì. Cô cầm dương v*t anh, lấy một loại tư thái vô cùng thành kính, không giống như là lấy lòng, lại giống như là hiến tế.
Mà thiếu niên hồn nhiên không hề hay biết cái gì, anh sớm đã đắm chìm trong khoái cảm. Khoang miệng mềm mại ướt át bao vây lấy đầu nấm của anh, lúc bắt đầu trong nháy mắt anh có cảm giác muốn bắn, bị anh cố nén lại, anh bị kích thích đến mức ra một thân mồ hôi lạnh. Cô muốn nuốt vào càng nhiều, nhưng bởi vì không có kinh nghiệm, cũng không đúng cách, chỉ phải dùng tay nhỏ nắm bộ phận ở ngoài khoang miệng, đầu cùng tay lấy tần suất tương đồng thong thả trên dưới hoạt động.
“A…a…” Thiếu niên phát ra tiếng rên rỉ sung sướng, cong eo đem dương v*t hướng vào tiếng rên rỉ cô đưa đẩy, muốn làm cho cô ăn vào càng nhiều, làm nguyên cây đều bị khoang miệng cô mút lấy.
Thủy Vân sợ cắn vào hắn, liền dùng môi bao bọc lấy hàm răng sắc nhọn, cách một tầng thịt liếm côn th*t cho anh. Ngẫu nhiên đụng chạm đến gân xanh đang bành trướng, cơ thân anh sẽ run rẩy một chút. Chưa bao giờ cảm nhận được khoái cảm như vậy làm Trương Cảnh Sơ rất nhanh mất đi lý trí, không thỏa mãn với động tác thong thả ung dung thăm dò của cô, bắt đầu thử nghiệm đong đưa hông, đỉnh trong miệng cô, đưa đẩy biên độ nhỏ rồi cứ thế thọc vào rút ra.
Thời điểm đầu lưỡi liếm qua mã mắt, động tác anh có chút mất kiềm chế, ở khoang miệng đâm lung tung, có khi lướt qua hàm trên.
Anh rơi vào cảnh đẹp, Thủy Vân phun ra nuốt vào nhanh hơn. Thiếu niên theo động tác của cô phát ra tiếng rên rỉ.
“A… a… a… a…”
Như thế nào lại sướng như vậy, giống như đang lên thiên đường vậy. Cùng cô ở bên nhau, đối với việc tìm tòi thân thể cô giống như vĩnh viễn không biết đủ vậy.
Mã mắt tràn ra một chút tinh d*ch cũng bị cô liếm mút sạch sẽ.
Lần đầu khẩu giao, Trương Cảnh Sơ cũng không thể kiên trì thật lâu. Khoái cảm tê dại từ chỗ đốt xương cuối cùng cùng xương thẳng hướng lên đại não, kế tiếp lên đỉnh, từ mơ hồ trở nên kịch liệt. Anh cố gắng động càng thêm quả quyết mà nhanh chóng, mã mắt từng chút từng chút cọ xát lấy cái lưỡi thơm tho của cô.
Anh muốn bắn. Còn sót lại một chút lý trí, anh cố gắng lui về phía sau, muốn rời khỏi khoang miệng cô.
Nhưng cô bỗng nhiên mở to miệng, hung hăng ngậm xuống phía dưới gốc dương v*t, nháy mắt cắm cả cây côn th*t vào cổ họng cô, chỉ để lại túi tinh hoàn ở bên ngoài. Hầu như cô lấy một loại hình thức tra tấn chính mình làm cho cho anh vui sướng. Lần này cắm đến quá sâu, cô không ngừng nôn khan, khó chịu đến không thở nổi, lại hung hăng đè mông anh không buông ra.
Cuối cùng Trương Cảnh Sơ không thể nhịn xuống, ở sâu trong cổ họng cô bắn ra từng luồng tinh d*ch. Cô liều mạng mút tiểu Trương Cảnh Sơ, hút mạnh đến mức như muốn ép khô anh giọt tinh d*ch cuối cùng. Hút đến dương v*t anh có chút hơi hơi đau, lại sung sướng đến không có gì vui thích hơn.
Lúc trước chưa bao giờ sung sướng như thế. Trương Cảnh Sơ thở phì phò nhìn cô gái cau mày nuốt từng ngụm tinh d*ch vào bụng, linh hồn đến thể xác mất một hồi lâu mới trở lại vị trí cũ.
Quá thoải mái, trên thế giới này sao lại có loại chuyện thoải mái như vậy chứ?
Anh từ sau lưng bao bọc lấy cô gái, lẩm bẩm nói nhỏ: “Vân Vân… Em thật tốt quá, em như thế nào có thể tốt như vậy. Anh vẫn luôn nghĩ muốn cùng em ở bên nhau… Em muốn đi học đại học ở thành phố nào, anh đi theo em được không? Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, chờ tốt nghiệp đại học xong thì kết hôn. Em muốn cái gì anh đều cho em…”
Vừa mới làm chuyện thân mật nhất, ngập tràn trong tình cảm dịu dàng của anh, có khi ngay cả mạng sống cũng không cần.
Người phương Đông hàm súc, một chữ tình như vậy khó có thể mở miệng. Trong lời nói của anh không có một chữ “yêu”, nhưng trong từng câu chữ lại ẩn chứa tình cảm.
Từng bước theo kế hoạch của mình, Trương Cảnh Sơ chí cao vô thượng, rốt cuộc bị kéo xuống khỏi thần đàn. Điểm mấu chốt của anh bởi vì cô mà từng bước từng bước một lui về phía sau, đầu tiên là đem cô ghi vào kế hoạch của chính mình, đến cuối cùng thậm chí ngay cả phần lớn mọi chuyện cũng có thể từ bỏ.
Một màn này còn không phải là cô muốn sao? Cô hẳn là nên vui vẻ, nhưng hiện tại cô lại khổ sở đến nói không nên lời.
Cô có tài đức gì... cô có tài đức gì mà có thể được anh đối xử như vậy chứ?
Nhưng Trương Cảnh Sơ càng dịu dàng, cô lại càng tuyệt vọng.
Cô ngu ngốc ngây thơ, không hiểu đến cái gì là yêu.
Cũng có lẽ, thời điểm cô cảm thấy áy náy đối với anh thì cũng là lúc cô đã hãm sâu vào đó rồi.
Hóa ra lợi dụng tình yêu của người khác, cũng không thể đạt được sự cứu rỗi chân chính.
Ở trong đầu anh, đã định cùng cô ở cùng nhau cả đời. Nhưng từ trước tới nay cô lại không nghĩ đến tương lai của cô và anh.
Có thể là bởi vì từ đầu đến cuối cô đều hiểu, chính mình không xứng.
Anh là chàng trai ưu tú nhất, không nên bị bản thân mình hủy diệt như vậy.
Cho nên, cô cần buông tha anh, cũng coi như buông tha chính mình đi.
Sau khi quyết định chuyện này, nghĩ đến khả năng chính mình sẽ vĩnh viễn mất đi chàng trai luôn cùng cô dựa sát vào nhau, trong lòng Thủy Vân giống như bị xẻo rớt một khối thịt vậy. Nhưng một góc nào đó, cô lại có một loại cảm giác nhẹ nhàng, trần ai lạc định, không thể hiểu được. Giống như phạm nhân trọng tội rốt cuộc bị tuyên án tử hình, không cần kháng cự nữa.
Trên đường về nhà, cô hưởng thụ sự dịu dàng cuối cùng của anh. Đưa cô đến cửa nhà, Trương Cảnh Sơ quay đầu lại muốn nói gì đó, lại phát hiện cô gái cầm chặt anh tay không bỏ.
“Như thế vậy, luyến tiếc anh à?”
Thủy Vân ‘Vâng’ một tiếng.
Anh cười sờ sờ đầu cô: “Ngoan, mau về nhà đi, còn có thời gian cả đời có thể cầm, anh cũng sẽ không chạy.”
Thủy Vân khó khăn, từ từ buông tay anh ra.
Sẽ không có về sau, sẽ không bao giờ có.
Trong lòng đột nhiên có một khoảng trống rất lớn, mãi mãi không thể lấp đầy.
Thủy Vân nhìn chằm chằm bóng dáng của anh, thẳng đến khi anh ngày càng nhỏ, biến mất ở trong tầm mắt, đến khi không nhìn thấy gì nữa.
Cô mở cửa ra, nói với Khương Lệ: “Mẹ, con nghĩ kỹ rồi, con cùng mọi người đi California.”