Lúc này Minh Viễn quay sang nhìn nàng rồi nói,:
"Lục Vương Hy là một người vô cùng âm hiểm nàng hạn chế tiếp xúc với hắn thôi, tuy ta có thể bảo vệ cho nàng được nhưng có đôi khi hắn sẽ lợi dụng cơ hội đó, ta không muốn nàng bị thương ".
Kiều Thiên Ninh gật đầu rồi nói:
"Ta biết rồi, cảm ơn huynh nhiều, bây giờ ta phải trở về chỗ ngồi không lát nữa lại trở thành tâm điểm ".
Minh Viễn gật đầu rồi ra hiệu cho nàng đi trước, lúc này đã có bao nhiêu ánh mắt nhìn về phía nàng nhất là các quý nữ vô cùng ghen tỵ với nàng, tuy nhiên năng lực và dung mạo không bằng nàng nên phải chịu chấp nhận.
Cuối cùng hoàng thượng và hoàng hậu cùng nhau đến, mọi người đồng thanh hành lễ:
“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Hoàng hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”.
Hoàng thượng ngồi vào chính giữa rồi ra hiệu cho mọi người cùng đứng lên.
Lúc này Thiên Ninh liếc nhìn thấy mắt hoàng hậu có hơi sưng có vẻ như vừa mới khóc xong, mặt hoàng đế lại vô cùng lạnh lừng.
Nàng bất giác cười,đế hậu bất hòa đó là điều mà Kiều Thiên Ninh nàng muốn, nàng đã tìm khá nhiều cơ hội để hạ độc hoàng thượng tuy nhiên vẫn chưa có cơ hội, có lẽ nàng sẽ dùng cách khác để hạ độc lão ta thôi.
Hoàng thượng giọng uy nghiêm ngạo nghễ nói:
"Hôm nay là yến tiệc ngoài trời không phân biệt quân thần nên các khanh cứ ăn uống no say, lát nữa sẽ có một số tiết mục khá hay và hấp dẫn.
Chúng đại thần đồng thanh nói:
"Đa tạ hoàng thượng đã ân điển ".
Một mùi thơm ngào ngạt bay lên, toàn bộ những con thú hôm nay săn được đều được các đầu bếp ngự thiện phòng chế biến ra rất nhiều món ngon, mọi người ai nấy đều hào hứng.
Kiều Thiên Ninh cũng thế, đây là thành quả của nàng và cả đội công sức cả một ngày trời mới săn bắt được cho nên nàng phải hưởng thụ nó mới không bõ công của cả đội.
Các vũ công bắt đầu nhảy múa, các tiết mục được diễn ra góp vui cho mọi người.
Bỗng nhiên tiềng sáo trầm bổng, tiếng nhạc du dương một bóng hình yểu điệu thục nữ bước ta, nàng ta mặc một bộ xiêm y màu đỏ vô cùng rực rỡ.
Động tác nàng ta mềm dẻo và uốn lượn vô cùng sinh động, mọi người vừa uống rượu vừa bị động tác múa vủa nàng ta hớp hồn.
Tuy nhiên nàng ta lại đeo mặt nạ nên mọi người không biết đó là ai.
Ngồi ở phía trên Kiều Thiên Ninh mỉm cười, mới nhìn lướt qua nàng đã biết đó là ai, không phải là Hoa Phù Dung đại tiểu thư của phủ tể tướng hay sao.
Nàng thầm lắc đầu, nàng ta vì vị trí thái tử phi mà chấp nhận trả giá quá lớn, suy nghĩ thật nông cạn và ấu trĩ.
Một tiểu thư khuê các không nên hạ thấp bản thân mình như thế, không nên xuất đầu lộ diện ở chốn đông người sẽ làm hạ thấp phong thái của mình.
Từ trên cao thái tử Lục Vương Hy đang say mê ngắm nhìn, từ trước đến nay bản chất hắn vẫn như thế nhưng chẳng qua vì thân phận không cho phép hắn quá sỗ sàng nên hắn phải kìm chế lại.
Hoa Phù Dung đúng là nhảy múa rất đẹp, dáng người nàng ta khá hoàn hảo từng bước đi của nàng ta vô cùng uyển chuyển thỉnh thoảng còn liếc mắt đưa tình về phía thái tử.
Kết thúc điệu múa trong tràng vỗ tay vô cùng phấn khích của mọi người, lúc nàng ta gỡ mặt nạ ra mọi người mới nhận ra là ai.
Nàng ta chầm chậm tiến lên và nói:
“Tiểu nữ có điệu múa dâng lên bệ hạ, chúc bệ hạ non sông gấm vóc trường tồn”.
Lúc này hoàng đế mới nhận ra là nữ nhi của tể tướng, ông gật đầu và liên tục nói:
"Tốt múa tốt lắm, đúng là nữ nhi của tể tướng, người đâu ban thưởng ".
Hoa Phù Dung thấy thế thì vội vàng nói:
" Tiểu nữ chỉ múa phụ họa một bài góp vui nên không dám nhận ban thưởng, nay là giao lưu gặp gỡ giữa hai nước Bắc Yến quốc và Nam Sở quốc, chúng ta đã tham gia rồi vậy liệu công chúa Nam Sở quốc có thể múa một bài đặc trưng của đất nước mình không?".
Lư Yến Thành và sứ thần vô cùng tức giận, ả này đã hết lần này đến lần khác gây sự với công chúa của bọn họ rồi.
Lư Yến Thành định đứng lên thì Thiên Ninh đã đứng dậy nhìn nàng cười mỉa mai rồi nói:
"Thật phải xin lỗi Hoa tiểu thư rồi, có lẽ phong tục mỗi nơi khác nhau, ta thân là đại nữ nhi do tiên hoàng hậu Nam Sở Quốc sinh ra thân phận đã vô cùng tôn quý nên phàm là những yến tiệc mua vui như thế này thì chỉ ca cơ vũ nữ biểu diễn, thân phận của ta không cho phép ta hạ thấp mình như thế nên có lẽ làm cho Hoa tiểu thư phải thất vọng rồi ".
Lời nàng vừa nói ra thì tiếng cười nhạo báng của mọi người vang lên khiến nàng ta vô cùng xấu hổ.
Nàng ta căm hận nhìn về phía nàng, chỉ thẳng tay vào mặt nàng và nói:
"Ngươi, ngươi nói như thế là có ý gì chứ ".