• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Ninh cất giọng nói:

“Chẳng giấu gì cô nương ta đã nhận Kiều đại tướng quân và kiều phu nhân là nghĩa phụ và nghĩa mẫu, ta sẽ giúp họ sửa án oan này.”.

Rồi nàng lạnh lùng nói tiếp:

" Cô nương có biết tội thông đồng phản quốc là như thế nào không, nó khiến cho hai người đó ghi danh thiên cổ, là người mà khiến cho dân chúng vừa nhắc đến để phỉ nhổ đời đời lưu truyền cho dù chết cũng không yên thân."

Rồi nàng đưa ra một miếng hổ phù còn lại rồi nói:

"Cô nương thân là người của Kiều gia chắc cô biết vật này chứ, vật tượng trưng cho quyền uy của Kiều gia mà bao nhiêu kẻ muốn nhòm ngó, trong đó có người mà cô nương đã giúp sức trong vụ thảm án một năm trước đó ".

Kiều Diệp Thư nhìn thấy miếng hổ phù có ấn ký của Kiều gia thì vô cùng hoảng loạn, sự hối hận và ăn năn hiện lên gương mặt của nàng ta.

Nàng ta run run hỏi:

“Vậy phụ thân và phu nhân hai người đấy sống có tốt hay không?”.

Thiên Ninh ánh mắt giễu cợt nhìn nàng ta rồi trả lời:

"Thế theo Kiều cô nương những gì sảy đến với họ, họ có sống tốt hay không, nữ nhi thì chết thảm, toàn gia Kiều phủ thì bị giết hết đã thế còn mang trên vai tội danh mưu phản, bọn họ cố sống đến ngày hôm nay chỉ một mục đích giải oan cho mình thôi ".

Kiều Diệp Thư lúc này đã hiểu ra, nàng ta quyết tâm nói:

"Vậy bây giờ Vương phi muốn ta làm như thế nào, ta nhất định sẽ nghe theo lời vương phi, ta sẽ đứng ra nói rõ tội danh của Thái tử, không những thế ta còn biết được rất nhiều việc xấu của hắn nữa ".

Thiên Ninh mỉm cười vì bước đầu đã thuyết phục được nàng ta, nàng cười nói:

"Trước mắt cô nương hãy nghỉ ngơi cho khỏe đi đã, chờ cơ hội đến lúc đó cô nương hãy đứng ra trước bá quan văn võ để minh oan cho nghĩa phụ người ".

Kiều Diệp Thư gật đầu rồi như có chuyện gì ngập ngừng muốn nói, sau cùng nàng ta quyết tâm vội nói:

“Vương phi, mạng này của ta là do Vương phi cứu, ta biết ta làm điều này là không đúng nhưng xin Vương phi có thế cho ta thêm một ân huệ không?”.

Nhìn vào ánh mắt tràn đầy hận thù của nàng ta Thiên Ninh liền hỏi:

"Có chuyện gì Kiều cô nương thử nói xem ta có thể giúp được gì không?, nếu giúp được ta sẽ cố gắng giúp ".

Kiều Diệp Thư cảm kích nói:

"Không có việc gì to tát, ta chỉ muốn sau khi ta làm chứng xong Vương pgi có thể giúp ta giữ lại mạng sống cỉa mình không, không phải ta sợ chết mà là có một mối thù ta phải trực tiếp trả cho dù là sống hay chết ta cũng sẽ chấp nhận ".

Thiên Ninh đã thầm hiểu người mà Diệp Thư muốn trả thù là ai, những gì nàng ta phải chịu thì đúng là nỗi hận thấu xương rồi, nàng gật đầu rồi trả lời:

"Kiều cô nương yên tâm, sau khi xong chuyện ta sẽ đảm bảo sự an toàn của cô nương và sẽ cho cô mượn một số ám vệ của Vương phủ, nếu là chuyện không trái với lẽ đời thì họ sẽ giúp đỡ cô nương hoàn thành tâm nguyện ".

Kiều Diệp Thư vô cùng cảm kích nàng ta vội quỳ xuống và nói:

"Cảm ơn công cứu mạng của Vương phi, Kiều Diệp Thư ta xin thề cho dù có liều cái mạng này cũng sẽ giúp Vương phi ".

Thiên Ninh gật đầu rồi nói:

"Cô nương đứng dậy đi, thôi ta đi đây, co nương thời gian này cố giữ gìn sức khỏe, đừng tự ý đi ra ngoài, tai mắt của thái tử ở khắp nơi ta sợ cô nương sẽ gặp rắc rồi, quân tử trả thì mười năm không muộn, ta tin cô nương hiểu được đạo lý và câu nói đó ".

Nói rồi Thiên Ninh từ từ bước ra khỏi phòng để lại sự biết ơn trong lòng Kiều Diệp Thư.

Bên ngoài Lục Minh Viễn đã chờ nàng sẵn ở đó, thấy thê tử ra chàng nhẹ nhàng đến gần và hỏi:

“Thế nào rồi, nàng ta bảo sao, nàng ta có đồng ý không, ta chẳng nghe thấy tiếng động gì phât ra bên trong cả?”.

Thiên Ninh gật đầu rồi nói:

“Nỗi hận của nàng ta giành cho tên Lục Vương Hy quá lớn, chàng không biết đâu cái cảm giác bị lừa dối sẽ khiến cho nàng ta lúc nào cũng chỉ nghĩ đến việc trả thù”.

Minh Viễn quay qua nhìn nàng rồi hỏi:

“Thế nàng định khi nào sẽ cho nàng ta lên để đối chất?”.

Thiên Ninh lắc đầu nói:

"Chưa vội, một mình nàng ta làm nhân chứng chưa đủ để bá quan văn võ tin tưởng vì dù sao nàng ta cũng là người Kiều gia, chúng ta cần tìm thêm nhân chứng nữa, mà người này chính là tâm phúc của thái tử ".

Minh Viễn lắc đầu nói:

"Tâm phúc của thái tử là ai, không phải nàng nói là tên Hoa Vinh Hạo kia hả, hắn là người của Hoa gia sẽ không bán đứng Hoa gia đâu ".

Thiên Ninh lắc đầu nói:

"Không phải Hoa Vinh Hạo, giữa hắn và Hoa Vinh Hạo chỉ là quan hệ hợp tác có lợi và không vó lợi nên rất nhiều người hiểu lầm.

Người mà Lục Vương Hy vô cùng tin tưởng chính là Nhất Song là nhất đẳng thị vệ trong hoàng cung, và cũng là gián điệp của hắn cài vào để theo dõi mọi diễn biến trong hoàng cung".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK