Chạng vạng tối, biệt thự Tô gia.
Sau mười ngày yên lặng hôm nay cả tòa biệt thự giăng đèn kết hoa, lại tràn đầy không khí đón tết.
Trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ mặt kích động.
Tô Bắc Sơn kích động nói: "Tô Ngọc Khôn, chuẩn bị tốt chưa? Nhanh, đem những dược liệu mà cha sưu tầm được đều chuyển ra ngoài!"
"Chờ chút đưa cho Tần Thiên, những thứ này chắc chắn có trợ giúp rất lớn đối với bệnh tình của Tô Tô!"
Tô Ngọc Khôn ôm một chồng hộp, cẩn thận đặt lên bàn, nói:
“Yên tâm đi cha, mấy chục năm sưu tầm của chúng ta đều ở chỗ này.
”
Tô Bắc Sơn lại nói: "Văn Thành, cháu lừa công ty và biệt thự từ chỗ bác cháu, thủ tục đã chuẩn bị xong chưa?"
“Bác gái cháu là một người mềm lòng, lát nữa nếu Tần Thiên không tha thứ thì cháu phải quỳ xuống cầu xin bác gái cháu biết chưa!”
“Phải nói là do lúc trước đầu óc úng nước, tuổi trẻ không hiểu chuyện, biết chưa!”
Tô Văn Thành nghiêm mặt nói: "Gia gia, sao người còn gọi là Tần Thiên?”
“Phải gọi là Tần Thần Vương!”
Tô Văn Thành dõng dạc nói: "Cháu tin tưởng, Tần Thần Vương nhất định sẽ tha thứ cho chúng ta!”
Tần Thần Vương!
Không thể tưởng được Thần Vương chấn động toàn thế giới kia lại chính là Tần Thiên.
Là con rể của Tô gia bọn họ!
Mọi người đều phấn khích, bọn họ hận không thể móc tim móc phổi đi lấy lòng Tần Thiên.
Chỉ cần được Tần Thiên tha thứ, dựa vào cây đại thụ này, Tô gia còn không phải một bước thăng thiên sao!
Tô Nam và Ngô Phi cũng ở bên cạnh.
Hai người bọn họ đều rất sợ hãi.
Bởi vì, so với Tô Văn Thành và Tô Bắc Sơn hai người bọn họ càng chột dạ hơn.
“Ông xã, anh nói xem chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Ngô Phi cắn răng, hạ quyết tâm: "Tần Thần Vương thần thông quảng đại, cái gì cũng không gạt được hắn!"
“Chuyện cho tới bây giờ, chúng ta chỉ có thể thẳng thắn khai báo!”
“Chỉ có như vậy, mới có cơ hội được Thần Vương tha thứ!”
Tô Nam muốn nói cái gì đó thì đã nhìn thấy ngoài cửa lớn đi tới một bóng người, cô ta kích động nói: "Tần Thần Vương tới!"
“Tất cả người Tô gia đều ra ngoài nghênh đón.
”
Tô Bắc Sơn dẫn đầu, đi tới trước mặt Tần Thiên quỳ xuống, nước mắt đầy mặt nói: "Là lão hồ đồ, thỉnh Thần Vương giơ cao đánh khẽ, tha cho Tô gia một mạng!"
Phía sau, đám người Tô Ngọc Khôn, Tô Văn Thành đều đồng thanh hô to, xin Thần Vương tha thứ.
Dương Ngọc Lan sợ ngây người.
Bà không ngờ lại sảy ra một cảnh tượng như này.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Tần Thiên, con mau bảo mọi người đứng lên.
”
Tần Thiên đẩy Tô Tô, liếc mắt một cái, lạnh lùng nói: "Đi vào rồi nói.
”
“Cung thỉnh Thần Vương!" Tô Bắc Sơn hô to.
Tất cả người Tô gia hô to, sau đó bọn họ chia làm hai bên mời Tần Thiên vào.
Tần Thiên, thật sự là Thần Vương?
Lúc trước Dương Ngọc Lan chỉ là có chút hoài nghi, nhưng hiện giờ đã chứng minh những suy đoán trong lòng bà là đúng.
Tần Thiên ngồi xuống vị trí chủ vị lạnh lùng nói: "Tô Bắc Sơn, chuyện tôi dặn ông đã làm xong chưa?"
Tô Bắc Sơn vội vàng cung kính dâng lên một phong thư, nói: "Trong này, chính là tên người đã hại Tô Tô.
”
Ánh mắt Tần Thiên phát lạnh nhận lấy phong bì, cũng không lập tức mở ra.
“Còn nữa?”
Vừa dứt lời, Tô Văn Thành đã quỳ gối trước mặt.
"Bác gái, đều là cháu trai hồ đồ, là cháu trai bị người ta xúi giục, đến heo chó cũng không bằng!"
“Công ty và biệt thự của bác là do cháu liên thủ với người ta lừa gạt!”
“Giấy chứng nhận bất động sản và thỏa thuận chuyển nhượng của công ty đều ở đây, xin bác nhận lấy!”
“Bác gái, xin bác tha thứ cho cháu trai còn trẻ không hiểu chuyện!”
“Sau này cháu nhất định ngoan ngoãn hiếu kính bác!” Anh ta vừa khóc vừa nói.
Dương Ngọc Lan nhìn thấy người một nhà thành như vậy trong lòng có chút bi thương.
Nhưng mà bà chỉ cầm giấy chứng nhận bất động sản, còn trả lại giấy tờ thỏa thuận chuyển nhượng của công ty cho Tô Văn Thành.
“Tôi mệt mỏi rồi, không muốn quản lý chuyện công ty nữa.
”
“Văn Thành, cậu rất thông minh, chỉ cần cậu lương thiện làm việc, tôi tin cậu nhất định sẽ làm rất tốt.
”
“Đừng làm tôi thất vọng!”
Tô Văn Thành dập đầu rầm rầm, trong miệng không ngừng nói cảm ơn.
“Chị dâu!”
“Chị thật sự quá tốt!”
“Những dược liệu này đều tặng cho Tô Tô.
”
"Tần Thiên, không đúng, Tần Thần Vương, có những dược liệu này tôi tin ngài nhất định có thể chữa khỏi cho Tô Tô!"
Vợ chồng Tô Ngọc Khôn đi tới, cúi đầu khom lưng.
Cái này Dương Ngọc Lan lại không cự tuyệt, dù sao đi nữa sức khỏe của con gai mới là vấn đề bà quan tâm nhât.
Nếu như Tần Thiên dùng những dược liệu này có thể chữa bệnh cho Tô Tô thì còn gì vui bằng.
Tần Thiên đem ánh quét lên người Tô Nam và Ngô Phi: "Hai người, có gì muốn nói với tôi sao?"
“Xin anh rể tha thứ!" Trong lòng Tô Nam run lên, hai đầu gối quỳ xuống.
Cô ta cắn chặt răng thút thít nói: "Kỳ thật đêm Trung thu năm năm trước, là em gọi chị Tô Tô ra ngoài.
”
“Cái gì?”
Tất cả mọi người đều ngây ra.
Dương Ngọc Lan ý thức được chuyện gì, vội vàng nói: "Tô Nam, cô gọi Tô Tô đi ra ngoài làm gì?"
“Chẳng lẽ cô!.
.
”
Tô Nam đỏ mặt gật đầu: "Là cháu hạ thuốc chị Tô Tô.
”
“Bởi vì, cháu muốn thay chị ấy gả cho Ngô Phi.
”
Rào!
Phần lớn người Tô gia cũng không biết chuyện này, sau khi nghe xong đều khiếp sợ không thôi.
Dương Ngọc Lan há miệng nói không ra lời.
Vương Mai vội vàng nói: "Chị dâu, lúc ấy Tô Nam còn trẻ không hiểu chuyện, quả thật đã làm sai.
”
“Nhưng mà, đối với Tô Tô mà nói cũng là trong họa họa gặp phúc.
”
“Nếu như không phải Nam Nam, Tô Tô làm sao có thể kết duyên với Tần Thần Vương? Chị nói đúng không?”
Trong lòng Dương Ngọc Lan phức tạp không biết nên làm thế nào.
Tần Thiên cười lạnh nói: "Nếu như năm đó tôi bị đánh chết thì sao?" ánh mắt của hắn, quét lên người Ngô Phi.
Ngô Phi run một cái, cắn răng quỳ xuống.
“Xin Thần Vương trách phạt!”
“Năm năm trước đêm tân hôn của ngài và Tô Tô là do tôi phái người xông vào bắt ngài đi.
”
Thêm một một tin sốc nữa ập vào lỗ tai mọi người!
Thì ra, năm năm trước Ngô Phi thích Tô Tô.
Tô Nam bởi vì ghen tị cho nên mới hãm hại Tô Tô, hơn nữa còn muốn thay thế Tô Tô gả cho Ngô Phi.
Ngô Phi tuy rằng không chiếm được Tô Tô, trong lòng ôm hận cho nên muốn giết chết Tần Thiên!
Chân tướng hết thảy đều rõ ràng.
Mọi người lo sợ bất an nhìn Tần Thiên, không biết hắn sẽ xử phạt Ngô Phi như thế nào.
Tần Thiên lạnh lùng: "Năm đó cậu cho người đánh gãy tứ chi của tôi, hiện tại nể tình cậu chủ động hối lỗi chỉ phạt đánh gãy một chân.
”
“Nếu như cậu không xuống tay được, có thể tìm người làm thay.
”
Ngô Phi sắc mặt tái nhợt, ngồi phịch xuống đất.
Một hồi yên lặng trôi qua, Tô Văn Thành bỗng nhiên cầm lấy một cái ghế, lớn tiếng phá tan bầu không khi nói: "Anh rể, là do anh gieo gió gặt bão, đừng oán người khác!"
“Hiện tại Thần Vương có lệnh, để em tới giúp anh!”
Bốp!
Tên này vì lấy lòng Tần Thiên xuống tay thật là tàn nhẫn!
Ngô Phi một chân bị đập gãy, kêu thảm một tiếng, đau đến thiếu chút nữa ngất đi.
Tô Nam lạnh lùng nói: "Không ngờ anh lại dám ám toán Thần Vương, hiện tại chỉ đánh gãy một chân của anh đã là nhẹ rồi.
”
“Còn không mau cảm ơn Thần Vương!”
Ngô Phi tuy rằng đau thấu tâm can, thế nhưng so với cái chết, gãy một chân đã là rất nhẹ rồi.
Cậu ta quỳ rạp trên mặt đất dập đầu, nói: "Đa tạ Thần Vương không giết!”
“Ngô Phi và Ngô gia, về sau xin nghe lệnh của Thần Vương!".
Danh Sách Chương: