Mục lục
Thần Vương Lệnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Để tao đấu với mày!”
Hàn Sơn nhảy ra trong tiếng gầm giận dữ.
Võ công của anh ấy mạnh mẽ và thuần thục hơn Đồng Xuyên.

Hơn nữa, kinh nghiệm đối kháng cũng tương đối tinh thông.
Nhưng, Cự Hồn giống như một con gấu man rợ thời cổ xưa bất động.

Sau vài lần chạm trán, Hàn Sơn đã bị đánh bay bằng một cú đấm.
Hàn Sơn phun máu ra, ít nhất có ba chiếc xương sườn ở ngực đã bị gãy.
“Để tôi!”
“Để tôi!”
Bên Sở Minh, không những không bị khí thế của Cự Hồn đe dọa mà ngược lại sự chính trực bên trong đã được kích thích.
Từng hảo hán lao về phía trước, và liên tục bị đánh bay ra ngoài.
Cảnh tượng đã phơi bày tình thế áp đảo ở một bên.
Một Cự Hồn đã nghiền nát toàn bộ Sở Minh và những cao thủ họ mời đến.
Mà mỗi một người bị Cự Hồn đánh bị thương, bên cạnh sẽ lập tức có một tiểu quỷ lao đến kề dao vào cổ họ.
Nhìn xem, đây chính là tình thế thất bại hoàn toàn.
Hoàng Bá Thiên đứng dậy, một mắt lóe lên sự tàn nhẫn.
Lão ta nhìn chằm chằm Kim Vinh, cười ha ha nói: “Quỳ xuống, dập đầu cầu xin tao tha thứ!”
“Nếu không, bọn chúng đều sẽ chết vì mày!”
“Minh chủ, đừng!”
“Sở Minh thề có chết cũng không khuất phục!”
“Chúng ta ở cùng Sở Minh!”
Những người xem đều bị tinh thần bất khuất này của Sở Minh lây nhiễm, rất nhiều người đã rơi nước mắt.

Nhưng, đối mặt với Hoàng Bá Thiên bất khả chiến bại, những con người bình thường như họ cũng chịu bó tay.
“Hoàng lão gia, xin tha mạng!”
Đột nhiên Dương Chí Kiệt nhào tới, quỳ ở trước mặt Hoàng Bá Thiên, nói: “Chuyện này không liên quan gì đến tôi cả!”
“Tôi không biết Kim Vinh mời tôi đến là để đối phó với ngài.

Nếu biết, chắc chắn tôi sẽ không đến!”
“Hoàng lão gia, bây giờ tôi quy hàng.

Xin gia nhập phe của ngài!”
“Hơn nữa tôi còn có thể nói cho ngài biết, tên đã giết chết thuộc hạ của ngài tối hôm trước, hắn họ Tần!”
Hoàng Bá Thiên hung hãn nói: “Tên khốn họ Tần kia ở đâu? Lăn ra đây cho ông!”
“Tao sẽ xé hắn thành trăm mảnh!”
Cự Hồn còn vỗ ngực, giống như một con KingKong, hú lên trời.
Thủ lĩnh áo đen bị Tần Thiên đâm xuyên, đóng ở trên tường chính là anh em của lão ta.
Giờ đây, lão ta đang nóng lòng muốn xé nát hung thủ để báo thù cho anh em.
“Kim Vinh, còn không mau giao họ Tần ra đây!”
“Có lẽ tao có thể tha mạng cho mày!” Hoàng Bá Thiên gầm lên giận dữ.
Dương Chí Kiệt đắc ý nói: “Lão Kim, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.”
“Nên tôi nói, ông nhanh đầu hàng đi.”
“Còn họ Tần kia.

Các người cảm thấy, hắn sẽ thật sự đến cứu các người sao?”
“Hắn ra tay giết người gây nên họa lớn đã bỏ trốn từ lâu rồi.

Bỏ các người lại gánh trách nhiệm mà thôi!”
Kim Vinh hét lên: “Ta tin vào Tần thiếu hiệp!”
Những đệ tử của Sở Minh bị bắt không thể chịu đựng được hét to: “Tần đại hiệp, ngài ở đâu?”
“Ngài nhìn thấy không? Xin ngài hãy ra tay hàng phục những tên ác ma coi trời bằng vung này!”
“Xin Tần đại hiệp ra tay hàng phục!”
Bất giác, ngay cả những người xem cũng la lên.
Hàng ngàn người hét lên, âm thanh chấn động cả đồi núi.
Dương Lâm rơm rớm nước mắt hét theo vài tiếng, thấy Tần Thiên bên cạnh im lặng, anh ta tức giận nói: “Cậu cũng họ Tần, người ta cũng họ Tần, sao lại chênh lệch lớn đến vậy chứ?”
“Còn không nhanh gọi cùng đi, có thể sẽ gọi được Tần đại hiệp kia ra cứu Sở Minh đấy!”
Tần Thiên mỉm cười nói: “Không cần gọi, tôi đây đi ra là được rồi.”
“Cậu nói cái gì?” Dương Lâm sững sờ, nhìn Tần Thiên đi lên đài, anh ta không thể tưởng tượng nổi.
Lẽ nào, hắn chính là Tần đại hiệp được Sở Minh xem là vị cứu tinh kia sao?
Điều này làm sao có thể?
Sở dĩ đến bây giờ Tần Thiên mới ra tay, một mặt là cho Sở Minh một cơ hội rèn luyện.
Ngoài ra, hắn cũng muốn xem thử Sở Minh này, rốt cuộc có đáng để hắn cứu hay không.
Bây giờ xem ra, hắn không nhìn sai.
“Tần Thiên, kẻ giết người.

Đến ban cho ông cái chết.”
Dưới sự chú ý của mọi người, Tần Thiên bay lướt lên võ đài đẫm máu với thân hình tuấn mỹ.

“Là cậu?” Hoàng Bá Thiên sửng sốt, sau đó trong mắt tràn đầy tức giận.
“Đại thiếu gia, bản thân cậu cũng khó giữ nổi, lẽ nào còn muốn lội qua vùng nước bùn này sao?”
“Ngoan ngoãn ở lại đi.

Đợi tôi xử lý xong chuyện ở nơi này sẽ đưa cậu về nhà.”
Tần Thiên không buồn cũng không vui, bình tĩnh nói: “Tôi đảm bảo, ông sẽ không thể sống sót rời khỏi thành phố Sở Châu.”
Khuôn mặt Hoàng Bá Thiên méo mó.
“Tần đại hiệp!”
“Cuối cùng ngài đã đến!”
“Xin Tần đại hiệp hãy ra tay hàng phục!”
Người của Sở Minh, lại xúc động hét lên.
Dương Chí Kiệt sững sờ, vội vàng nói với Cự Hồn: “Chính hắn đã giết anh em của mày, mày mau giết hắn báo thù cho anh em của mày đi!”
Bây giờ, ông ta đã ở phe của Hoàng Bá Thiên.
Nếu để cho Tần Thiên xoay chuyển tình thế, giúp đỡ Sở Minh giành chiến thắng, vậy thì ván cược này của ông ta sẽ thua thảm hại.
“Tên khốn, nạp mạng đi!” Cự Hồn không quan tâm nhiều như vậy, nghe nói Tần Thiên chính là hung thủ giết hại anh em của mình, cả người đều nổi điên lao về phía Tần Thiên.
Lúc này, mọi người trên đài dưới đài tất cả đều căng thẳng há to miệng.

Lặng ngắt như tờ.
Bởi vì mặt mũi Tần Thiên gầy guộc, một thân một mình.

Nhìn thế nào cũng không phải là đối thủ của loại tồn tại huyền bí như Cự Hồn.
Thậm chí, trông Tần Thiên cũng không bằng Đồng Xuyên trước đây.
Người như thế này, còn không thể bị Cự Hồn đấm thủng ư.
Cảnh tượng tiếp theo, càng khiến cho họ bất ngờ hơn.
Đối mặt với cú đấm điên cuồng như vậy của Cự Hồn, Tần Thiên lại không hề né tránh!
Một tay hắn để ở sau lưng, tay kia nắm chặt thành nắm đấm, trông như thể tùy ý nghênh tiếp.
Chỉ nhìn từ góc độ thị giác thì nắm đấm của hắn trắng nõn và khéo léo, kém hơn nắm đấm như cái búa của Cự Hồn không biết bao nhiêu lần.
Trong tình huống này, hắn lại muốn chạm nắm đấm?
“Điên rồi!”
“Nhất định là hắn điên rồi!” Bên cạnh võ đài, Đồng Xuyên lẩm bẩm.
Rất nhanh, ngay lập tức hai nắm chấm chạm vào nhau.

Không ngờ, cảnh tượng Tần Thiên bị đâm thủng bi thảm như trong tưởng tượng lại không xuất hiện.
Hai nắm đấm, dường như dính chặt vào nhau.
Một giây sau, trong mắt Cự Hồn lộ ra vẻ vô cùng sợ hãi.
Hắn ta tận mắt chứng kiến nắm đấm của mình bắt đầu nổ tung!
Đầu tiên là làn da nứt toác, sau đó vỡ mạch máu, sau đó nữa là gãy xương!
“Á… á!”
Cự Hồn ngẩng đầu lên trời hét lên, phát ra tiếng kêu thảm thiết long trời lở đất.
Không chỉ là nắm đấm, sau khi làn sóng khí này nuốt chửng nắm đấm của hắn ta thì nửa cánh tay của hắn ta cũng tan vào hư vô!
“Tao giết mày!”
Không hổ là Cự Hồn.

Trong tình trạng nặng như vậy, hắn ta không những không chùn chân mà ngược lại còn kích thích cơn thịnh nộ nguyên thủy nhất.
Hắn ta vung lên một nắm đấm khác, đánh vào huyệt thái dương của Tần Thiên ở khoảng cách gần.
Bị đè ép bởi sức mạnh khổng lồ và nhanh chóng, xung quanh thậm chí còn vang lên tiếng nổ siêu thanh.
Tóc Tần Thiên bị thổi lên, cơ bắp trên mặt cũng hơi biến dạng.
Hắn chậm rãi nghênh đón nắm đấm lần nữa.
“Rầm!”
Lần này, một nắm sương máu trực tiếp thổi bay cả cánh tay của Cự Hồn.
“Chết đi!”
Cự Hồn hung dữ khác thường, vung lên sức mạnh cuối cùng.

Một cái đầu to như tảng đá đập về phía Tần Thiên.
Tần Thiên đấm thẳng vào.
Rầm!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK