Thì ra là Tô Văn Thành có tật giật mình, thông báo Tôn Trung Hoa tới đuổi người.
Tô Tô tức giận nói: "Tôi có thể đi, nhưng thanh danh nhiều năm của Tô gia không thể bị loại người như anh phá hoại được!"
“Tôi hỏi anh, vì sao không thanh toán tiền hàng cho hộ trồng trọt?”
“Thân là xưởng trưởng, có phải anh cũng có trách nhiệm không?”
Tô Bắc Tề cũng lo lắng nói: "Tôn Trung Hoa, cậu muốn trốn tránh cũng vô dụng, cậu thân là xưởng trưởng, nên mau chóng hỗ trợ giải quyết cho người ta chứ!”
Tôn Trung Hoa cười ha ha, nói: "Hai người què các ngươi bị Tô gia vứt bỏ, có tư cách gì tới nói tôi?"
“Có tin hay không! !.
”
Hắn còn chưa dứt lời, Tần Thiên đứng bên cạnh bỗng dưng tiếng lên một bước, bóp cổ cậu ta, bùm một tiếng, ấn đầu tên mập này lên bàn.
Tay Tần Thiên cầm lấy gạt tàn thuốc bên cạnh, cười lạnh nói: "Tên mập chết tiệt, anh có tin tôi cho anh thấy chút máu hay không?"
“A, giết người rồi!”
“Đồ vô liêm sỉ, còn không mau buông tao ra!”
“Mày chết chắc rồi!”
“Người đâu mau tới đây!" Tôn Trung Hoa kịp phản ứng, kêu to như giết heo.
Bên ngoài phòng bảo vệ, rất nhiều nhân viên nhà máy cầm gậy gộc định xông vào bên trong, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng hung dữ của Tần Thiên, nhất thời không dám xông vào.
Tô Tô im lặng một hồi, thầm nghĩ tên Tần Thiên thật sự là đầu óc ngu si tứ chi chậm phát triển.
“Tần Thiên, đừng làm bậy!”
“Tôn Trung Hoa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, còn không mau nói ra!”
Tôn Trung Hoa lớn tiếng nói: "Rõ ràng là đám thối tha này tới gây chuyện!”
“Văn Thành thiếu gia nói với tôi, đã chuyển năm trăm vạn cho bọn họ rồi!”
Tô Bắc Tề gọi một lão già cầm đầu bên ngoài vào, lão già này tên là Vương Trung, chính là xã trưởng của hợp tác xã trồng thuốc Đông y.
Tất cả hợp đồng tiêu thụ hợp tác với các hộ dân trồng trọt đều do ông ta đại diện ký với nhà máy tinh luyện dược của Tô gia.
“Tô tiểu thư, cô còn nhận ra tôi không? Nhiều năm trước, cô từng đến căn cứ trồng trọt của chúng tôi khảo sát, lúc đó tôi là người tiếp đãi cô.
”
“Haizz, tôi cũng không muốn đem sự tình nháo thành như vậy.
Chủ yếu là mọi người đều là nông dân trồng trọt, đều cần ăn cơm.
”
“Tô gia đưa cho năm trăm vạn tiền hàng, nhưng căn bản là không đủ, còn thiếu một ngàn vạn.
”
“Đây là tiền mồ hôi nước mắt của mấy trăm nông dân chúng tôi!”
“Lúc trước nếu không phải tín nhiệm Tô gia các người, cũng sẽ không thu một phân tiền hàng nào.
”
“Vừa rồi chúng tôi đã thương lượng, nếu Tô gia các người không trả tiền, đừng trách chúng tôi phải chặn nhà xưởng của các người, sau đó đi tòa án khởi tố.
”
“Chúng tôi không cho qua chuyện này dễ dàng như vậy đâu!”
Qua lời nói của ông ta có thể nhìn ra được, Vương Trung cũng rất bất đắc dĩ mới làm đến bước này.
Tôn Trung Hoa cũng không biết giải quyết làm sao, tiền thì không có chỉ có cái mạng này thôi!
Tô Tô tâm phiền ý loạn, không biết nói thêm gì nữa.
Lúc này điện thoại của Tần Thiên vang lên, nhìn thấy tên người gọi ánh mắt hắn hiện lên sự khác thường.
“Anh ra ngoài nghe điện thoại.
" Hắn nói một câu với Tô Tô sau đó đi ra ngoài.
"Tần tiên sinh, tôi là Vương Bân, có một chuyện trọng yếu báo cáo!" Trong điện thoại, truyền đến âm thanh kích động của giám đốc ngân hàng Kiến Long - Vương Bân.
“Tôi cũng vừa mới biết, số tiền cho Tô gia vay lúc trước, Tiền Thịnh nhận chỉ thị của Ngô gia, động tay động chân vào hợp đồng.
”
“Chỉ cần phát hiện Tô gia xảy ra vấn đề, ngân hàng chúng ta tùy thời có quyền quyết định, thu hồi khoản vay trước.
”
“Nếu Tô gia trả không nổi số nợ của ngân hàng, như vậy ngân hàng chúng ta có quyền bán đấu giá xưởng luyện dược dưới chân núi Nam Sơn.
”
Theo lời Tiền Thịnh nói Ngô gia là coi trọng mảnh đất kia! !
"Tần tiên sinh, hiện tại ngân sách Tô gia đã chạm đáy, dựa theo hợp đồng, chúng ta có quyền khởi động đấu giá mảnh đất đó, ngài xem như thế nào?"
Tần Thiên nở nụ cười, thật sự là đi tìm thì không thấy đột nhiên xuất hiện trước mắt mà không tốn chút công phu nào.
Nhưng mà để tránh cho Tô Tô hiểu lầm, hắn vẫn là thấp giọng nói: "Các người đã thông báo đến Tô gia, ngân hàng sắp bán đấu giá chưa?"
Vương Bân vội vàng nói: "Tô Văn Thành một miệng nói bây giờ quả thật Tô gia không có tiền trả.
”
Tần Thiên cười thầm trong bụng: "Bây giờ tôi đang ở nhà máy Nam Sơn, ông có thể đưa tài liệu của nhà máy tới đây.
”
“Giám đốc Vương, lần này biểu hiện của ông cũng không tệ lắm.
Tôi sẽ báo cho cấp trên của ông để xem xét khen thưởng.
”
“Vương Bân thề sẽ vì tiên sinh mà làm việc!”
Ngô Phi nằm mơ cũng không nghĩ tới, hắn khổ tâm bày ra một bàn cờ đến cuối cùng lại thành công dã tràng, ngược lại còn giúp Tần Thiên và Tô Tô một việc lớn.
Tần Thiên trở lại phòng an ninh, tình hình nơi này đã xảy ra biến hóa.
Tên khốn Tôn Trung Hoa triệu tập mười mấy tên bảo an trong nhà máy, cầm vũ khí, bao vây Tô Tô, Tô Bắc Tề và Vương Trung.
Tôn Trung Hoa ngồi trên sô pha, phun ra một ngụm máu, nhìn Tần Thiên đi vào, cắn răng nói:
"Tiểu tử, tao mặc kệ mày là ai, bây giờ quỳ xuống dập đầu xin lỗi tao ngay!"
"Nếu không, hôm nay bọn mày sẽ không ra khỏi cái nhà máy này!"
“Lão tử sẽ làm cho mày cũng biến thành tàn phế!”
Những nhân viên kia vì nịnh bợ xưởng trưởng Tôn Trung Hoa, cũng lớn tiếng quát tháo.
Tần Thiên không để ý đến những thứ này, đi tới bên cạnh Tô Tô, khom lưng, thấp giọng nói vào tai cô.
Tô Tô rất không thích động tác thân mật này của Tần Thiên, hơi thở của hắn làm cô ngứa ngáy khó chịu.
Thế nhưng, nghe được nội dung Tần Thiên nói cô cũng lười quản đến hắn, để hắn làm gì thì làm.
“Chuyện anh nói là thật?”
"Muốn mua nhà máy này?"
Qua một lúc Tô Tô phản ứng lại nói: "Không được!”
“Tôi không thể đào góc tường Tô gia!”
Tần Thiên lại thấp giọng nói: "Ngân hàng đã bắt đầu đấu giá, mọi chuyện đã không còn liên quan đến đến Tô gia, em mua lại coi như là thay Tô gia giữ lại cơ nghiệp.
”
"Lại nói, nếu như nhà máy bị người khác mua đi, tiền mồ hôi nước mắt của những hộ trồng trọt này, chẳng lẽ cứ như vậy bị gió cuốn đi?"
Nghe đến đó, Tô Tô cũng cảm thấy có lý gật gật đầu.
Tôn Trung Hoa kêu gào: "Tiểu tử thối chết đến nơi rồi còn có tâm tình ở đây ân ái sao?"
"Tao nói cho mày biết, sự kiên nhẫn của tao có hạn, nếu mày không quỳ xuống dập đầu, đừng trách tao không khách khí!"
"Mấy người các ngươi, ai đánh gãy một chân hắn tôi đề bạt người đó lên làm tổ trưởng!"
Mấy nhân viên kia có chút động tâm chuẩn bị ra tay, may là có Tô Bắc Tề ngăn ở trước mặt.
Nhưng mà Tô Bắc Tề tóc bạc phơ, lại là một người què, căn bản là không hề có lực uy hiếp.
Tần Thiên thản nhiên nói: "Không nên gấp, chờ một chút cho các người xem cái này.
”
Rất nhanh, bên ngoài còi xe vang lên, Vương Bân vô cùng lo lắng chạy vọt vào.
“U, đây không phải là giám đốc Vương sao? Sao ngài lại tới đây!”
“Ngài tới giúp chúng tôi vượt qua cửa ải khó khăn sao?" Tôn Trung Hoa đứng phắt dậy.
“Anh là ai?" Vương Bân nhíu mày hỏi.
Tôi tên Tôn Trung Hoa, là xưởng trưởng của nhà máy này.
Ngài quên rồi sao, chúng ta từng ngồi cùng bàn ăn cơm với nhau.
“Giám đốc Vương, chào ngài!" Tôn Trung Hoa nhiệt tình đưa tay ra bắt tay với Vương Bân.
Vương Bân nhíu mày nói: "Ngại quá, tôi không có ấn tượng gì hết.
”
Ông ta tránh Tôn Trung Hoa, bước đến trước mặt Tần Thiên, kích động đem một túi văn kiện giao cho Tần Thiên.
“Tần tiên sinh, tài liệu ngài cần đều ở bên trong!”
“Vất vả cho ông rồi.
" Tần Thiên gật gật đầu, lấy đồ bên trong ra, cao giọng nói:
“Nhà máy tinh chế thuốc Đông y Tô thị, bởi vì phá sản, ngân hàng tiến hành bán đấu giá.
”
“Tô Tô tiểu thư bỏ ra hai ngàn ba trăm vạn, chính thức mua về tay.
”
“Nói cách khác, từ giờ trở đi, Tô Tô tiểu thư chính là chủ nhân mới của xưởng luyện dược này.
.
Danh Sách Chương: