“Là anh.”
“Tên họ Tần, anh lại dám tự mình đưa tới cửa!”
“Ba nuôi, mau bắt anh ta lại!” Dương Mi Nhi vừa sợ vừa tức giận.
Bọ Cạp trong miệng không ngừng ô ô, vội vàng trốn về phía sau.
Tuy trước mặt Tần Thiên cười tủm tỉm, nhìn qua là người vô hại, nhưng trong mắt Bọ Cạp đó là một con quỷ.
Kinh nghiệm bị bóp cổ và bị đập đầu vỡ kính xe thê thảm vào ban ngày đã để lại cho hắn ta một bóng ma tâm lý sâu sắc.
Khương Vạn Đào nhíu mày, thì ra là nhận nhầm người.
Người thanh niên này không phải là tổ chức đó.
Ông ta thở phào nhẹ nhõm, trầm giọng nói: "Chàng trai trẻ, cậu đêm khuya như vậy còn đến là vì chuyện gì.”
Tần Thiên đi thẳng vào chủ đề, nói: "Khương phó minh chủ, vì đứa con gái của ông.”
"Giữa tôi và cô ta có chút mâu thuẫn và xung đột, nhưng đều là cô ta tự làm tự chịu, tôi chỉ trừng phạt chút thôi.”
"Lần này tôi tới đây, chính là cảnh cáo ông, quản người của mình cho tốt."
“Còn nữa bất kể là ông hay là bất luận kẻ nào của Sở Minh, nếu dám bởi vì chuyện này mà động đến người thân của vợ tôi, tôi giết không tha!"
Hắn đến Sở Châu chỉ là thăm người thân, sẽ sớm rời đi.
Nhưng người nhà họ Dương vẫn luôn sống ở đây.
Hắn cũng không muốn sau khi mình rời đi, người nhà họ Dương bị Sở Minh trả thù.
Đời này của hắn, chưa bao giờ cảm nhận được hơi ấm đến từ người thân, nhưng Dương Ngọc Lan và người nhà mẹ đẻ của bà ấy đã cho hắn cảm nhận được.
Đối với hắn vô cùng trân quý.
Vì vậy hắn đích thân đi một chuyến để đảm bảo không có sai sót.
Đây là lần đầu tiên ông ta bị người đến tận cửa chỉ mũi đổ lỗi, sắc mặt Khương Vạn Đào đen như đáy nồi.
Tuy nhiên ông ta tự biết mình đuối lý.
Tức giận khua tay áo, nói: "Cậu nói tôi đã biết rồi.”
"Bây giờ tôi có thể cho cậu biết, vấn đề này dừng lại ở đây, người của Sở Minh sẽ không tìm cậu và người bên cạnh cậu gây phiền phức.”
"Cậu có thể đi."
"Nhưng trước khi cậu đi tôi có thể khuyên cậu một câu, những người trẻ tuổi đừng nói chuyện quá ngông cuồng.”
“Sở Minh tôi có vô số cao thủ, là nơi cậu nói giết là có thể giết sao?
"Cẩn thận trời thất thường có mưa, người ngông cuồng có họa."
Tần Thiên cười, không nghĩ tới Khương Vạn Đào này ân oán rất rõ ràng.
Cho nên đối với sự mạo phạm của Khương Vạn Đào, hắn cũng không để ở trong lòng.
"Cảm ơn đã nhắc nhở." Tần Thiên lộ ra vẻ buồn cười, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.
Hả?
Hắn nhìn thấy một người đàn ông cao lớn chắn ở trước mặt.
"Tao là Thiết Tí."
"Nhóc con, mày nghĩ đây là đâu, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi."
Tần Thiên nhíu mày: "Muốn gì?”
"Chuyện mày nói phó minh chủ đã đồng ý với mày, xem như cho mày mặt mũi."
"Bây giờ mày phải xin lỗi phó minh chủ vì hành vi vô lễ và cuồng vọng của mày."
"Nếu không——"
"Nếu không thì sao?"
Thiết Tí gầm nhẹ một tiếng, bỗng nhiên xuất quyền, đánh vào ống thép bên cạnh.
Ống thép bị nén xuống, lộ ra một dấu nắm đấm vô cùng rõ ràng.
"Mày cảm thấy xương cốt của mày có thể cứng hơn ống thép này sao?"
Thiết Tí cười lạnh, giờ phút này, anh ta ăn chắc Tần Thiên.
“Đúng vậy!”
“Để hắn quỳ xuống xin lỗi!”
"Tên họ Tần kia, anh coi Sở Minh là nơi nào? Dám ngông cuồng như vậy!”
“Hôm nay không xin lỗi, Thiết Tí đại ca sẽ đánh nát xương cốt của anh!” Dương Mi Nhi và Bọ Cạp kêu gào lên.
Vừa rồi không nghĩ tới Khương Vạn Đào lại nén giận thỏa hiệp với Tần Thiên như thế, bọn họ còn tưởng rằng không có cơ hội báo thù nữa.
Bây giờ Thiết Tí ra mặt, tất cả mọi thứ có thể được giải quyết.
Khương Vạn Đào thở dài, không yên lòng nói: "Thiết Tí, chúng ta còn có chuyện quan trọng phải làm, để cho hắn đi đi.”
Sở Minh đến thời khắc sinh tử, lúc này ông ấy không muốn gây rắc rối.
Nếu không cũng sẽ không nhường nhịn Tần Thiên như vậy.
“Thằng nhóc thúi, lần này coi như mày may mắn.
Sau này cẩn thận với tao!” Thiết Tí nghiến răng cảnh cáo, không cam lòng nhường đường.
Tần Thiên cất bước đi ra ngoài, thuận miệng nói: "Nắm tay có cứng đến đâu có ích lợi gì, người cũng không phải ống thép.”
"Không biết thay đổi, suy cho cùng chỉ là kém cõi."
"Mày nói gì?"
“Mày dám khinh thường tao!” Thiết Tí kiêu ngạo nhất chính là hai nắm đấm và cánh tay, kiên cố hơn cả sắt thép.
Anh ta kiêng kị nhất chính là bị người khác nói anh ta không có văn hoá không biết thay đổi.
Nghe thấy vậy anh ta bỗng nổi giận, hét một quyền, đánh tới sau gáy Tần Thiên.
“Không được!” Khương Vạn Đào kinh ngạc hét lên.
Tần Thiên thoạt nhìn bình thường, làm sao có thể chịu được một quyền như vậy.
Lần này, cái đầu của hắn còn không phải sẽ bị đánh tới nổ tung sao.
Ở thời điểm mấu chốt này, ông ấy không muốn gây thêm rắc rối.
Không ngờ vẫn không ngăn được Thiết Tí.
Nắm đấm mang theo gió giống như sấm sét, nháy mắt đã đến sau đầu Tần Thiên.
Tần Thiên dường như không hề phát giác ra, mãi cho đến khi nắm đấm tiếp xúc với sợi tóc của hắn, sau đó nhìn như tùy ý nghiêng đầu sang một bên.
Thiết Tí đấm một quyền vào không trung, hơi ngẩn người, Mắt đỏ rực, lại thêm một nắm đấm nhào tới sấm sét, đánh tới ngực Tần Thiên.
Chân Tần Thiên không cử động, nghiêng người, lại vô cùng xảo diệu tránh đi.
Thiết Tí cuối cùng cũng phát hiện, mình gặp phải cao thủ rồi.
Anh ta không phục, nắm đấm hung hãn nhưng vẫn không đụng được tới một góc áo của Tần Thiên.
Khương Vạn Đào giống như đã phát hiện ra đại lục mới.
Ông ta ngạc nhiên há hốc miệng, thì ra Tần Thiên này thật sự là một cao thủ.
Thiết Tí cảm giác như Tần Thiên đang đùa giỡn mình, anh ta phẫn nộ lớn tiếng nói: "Trốn tới trốn lui thì tính là có bản lĩnh gì?”
“Có gan ghép nắm đấm với ông đây!”
Trong tiếng kêu gào, nắm tay giống như búa bổ, lần thứ hai đánh hết sức vào ót Tần Thiên.
Đôi mắt Tần Thiên lạnh lên, cái tên to lớn này xuất quyền đều là chiêu thức muốn giết người, nếu đổi lại là người khác, chẳng phải là đã bị đánh chết từ sớm.
Tàn bạo như vậy, nên đánh.
Lần này, hắn không tránh né nữa, mà nhìn như tùy ý nghênh đón nắm đấm kia.
“Muốn chết!” Trong mắt Bọ Cạp lộ ra vẻ hưng phấn.
Có lẽ Tần Thiên có thân pháp linh hoạt, nhưng muốn đối kháng nắm đấm với Thiết Tí, vậy thì không phải là muốn chết sao?
Chỉ nghe thấy tiếng hai nắm đấm va chạm vào nhau.
Sau đó, thân hình Thiết Tí giống như bò đực, bay ra ngoài.
Rầm một cái nện trên mặt đất, anh ta ôm nắm đấm, hoảng sợ nói: "Mày đấm một đấm đã làm vỡ xương tay của tao!”
“Khá lắm, tao thật sự là đã đánh giá sai về mày rồi!”
Cái gì?
Một đấm làm vỡ xương nắm đấm của Thiết Tí? Khương Vạn Đào, Dương Mi Nhi và Bọ Cạp, tất cả đều bị dọa choáng váng.
Tần Thiên cười lạnh nói: "Trừng phạt chút, tự làm tự chịu.”
Nói xong, trực tiếp đi ra ngoài.
“Thiếu hiệp xin dừng bước!” Khương Vạn Đào phản ứng lại, kích động chạy theo ra.
Ông ta ngăn ở trước mặt Tần Thiên, cung kính nói: "Không ngờ Tần tiên sinh tuổi còn trẻ, tu vi lại thâm sâu khó lường như vậy.”
"Hiện tại tôi có một yêu cầu hơi quá đáng ——"
Ông ta cắn răng, rốt cục nói ra: "Sở Minh gặp nạn, mời thiếu hiệp ở lại giúp chúng tôi vượt qua cửa ải khó khăn này!”
“Sau khi chuyện thành công, nhất định sẽ có hậu lễ đáp trả!”
Tần Thiên nhíu mày: "Sở Minh các người gặp nạn thì có liên quan gì với tôi?”
"Tôi cũng không thèm mấy thứ hậu tạ của các người."
Khương Vạn Đào nhìn Tần Thiên rời đi, ông ta mất mát lẩm bẩm: "Chẳng lẽ trên đời này, thật sự không có ai có thể đối phó với Diêm Vương Lệnh sao?”
“Sở Minh từ trước đến nay nghĩa khí ngút trời, vì sao lại có kiếp nạn này!”
"Ông nói cái gì?" Tần Thiên đã đi tới cửa, nghe thấy ba chữ "Diêm Vương Lệnh", hơi sững người.
Hắn xoay người, nhìn Khương Vạn Đào, không thể tin được nói: "Ông nói Sở Minh các người nhận được Diêm Vương Lệnh sao?”.
Danh Sách Chương: