• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Chương 27, phòng bị gả…

Edit: Hắc Phượng Hoàng

Sau khi đại định xong cách hôn lễ chỉ còn lại một tháng. Hôn sự vốn định vội vã, cũng may khi Cẩm Tú xuất giá, Hoàng gia xuất đầu nhấc lên 1500 lượng bạc kia của La Y mua đất trước. Lúc này ruộng tốt Kinh Giao cực đắt, ít nhất cũng phải 25 lượng bạc một mẫu, quyền quý lại nhiều, càng không còn chỗ trống mà tranh. Đành phải lại thối lui đến Sơn Đông, mua đám điền sản kề bên Hoàng thị để lại. Đúng là hai tỷ muội vận may tốt, cách điền trang Hoàng thị không tới năm mươi dặm có một thôn trang nhỏ muốn bán, ba trăm mẫu ruộng tốt cộng thêm một trăm mẫu núi, còn có mười mẫu cây táo, vừa đúng ba ngàn lượng.

Chỉ là La Y không dùng hết toàn bộ 1500 lượng, Cẩm Tú cầm vàng mang ra đổi. Vốn nói hai tỷ muội chia đều, nhưng La Y không muốn chiếm món lợi này bèn lấy một trăm mẫu ruộng tốt cùng với núi cây táo. Dù sao nàng có núi, mọi người là có sẵn, so với cho Cẩm Tú phải khởi đầu làm tiện hơn. Nói đến cùng tiền này không phải là mình kiếm, nàng không có khái niệm chính xác về tiền tài, hào phóng lên chẳng đau lòng chút nào. Cẩm Tú cũng không có khái niệm về tiền tài, nói thật cô nương chưa kết hôn có khái niệm này thật đúng là không nhiều lắm. Nàng thầm nghĩ đến bây giờ nàng được thật nhiều thể diện bề ngoài, ngày sau La Y xuất giá thêm trang nàng cho thêm chút, La Y bề ngoài cũng thể diện, bởi vậy phân đồ cũng phá lệ thuận lợi.

Nhưng bây giờ vấn đề đến rồi! Đối phương là Hầu phủ, động tới là lãng phí trên vạn bạc. Người ta gả con gái, đất căn bản không phải tính bằng mẫu, mà là tính bằng khuynh. Ít nhất cũng có một hai chục khuynh, cho dù là thứ nữ thì cũng có năm sáu khuynh ruộng tốt mới ra dạng được? Huống chi bọn họ trang sức vật liệu may mặc không khỏi là vàng son lộng lẫy, đồ cưới của La Y ở gia đình bình thường được tính là thể diện rồi, nhưng ở bên trong Công Hầu gia tính cái gì? Khác gì ăn mày đâu?

Vu thị chung quanh khóc kể, đơn giản lấy từ chỗ lão thái thái hai nghìn lượng nhưng bây giờ vội vã như vậy, thứ này đi đâu mua chứ? Bây giờ là thời đại ruộng đất, kẻ nào nhàn rỗi mang bán chứ? Dựa vào thu nông dân năm ba mẫu đất kia, này thời gian còn chưa đủ theo chân bọn họ nghiến răng. Vu thị nhìn hai ngàn lượng bạc mà phát sầu. Đây rốt cuộc xài như thế nào mới có lời?

La Y nhìn qua nói: “Toàn bộ để đáy hòm, nhà chồng không biết, toàn bộ là vốn riêng của muội.”

“Nói muội ngốc còn không thừa nhận!” Vu thị trừng mắt: “Bạc đáy hòm không lấy ra được à, bị nhà chồng tính kế muội đi đâu mà kêu!”

La Y rút rút khóe miệng: “Không phải bọn họ có nhiều tiền sao?”

“Nhà Công hầu ưa sĩ diện, ai biết bọn họ có phải thật sự có tiền hay không?” Ấn tượng của Vu thị về lũ người kia đã gần đến đường trượt đáy cốc, âm thầm thề bản thân mình có nữ nhi, chính là thế tử tự mình cầu hôn cũng không cho.

La Y nghĩ lại cũng đúng phải, Giả phủ không phải nhập không đủ xuất còn có thể nhiệt tình sĩ diện đấy sao?. “Hay là đổi thành vòng vàng? Có thể mang cũng có thể dùng?”

“Hai trăm lượng vòng vàng? Muội không chê dọa người à?”

“Muội mặc kệ, muội không cần đá quý này trông ngon mà không dùng được đâu!” La Y hô, hai ngàn lượng không phải không lấy ra được, nếu mua chút trang sức sang trọng lập tức sẽ không còn. “Muội không biết đâu, ngày sau dùng còn phải đi hiệu cầm đồ đổi nữa, còn không bằng vòng vàng trơn đâu, đổi đều có định số.”

Vu thị thở dài, cô em chồng này nói hồ đồ cũng hồ đồ, bỗng dưng cũng có chỗ khôn khéo, thật không biết nên nói cái gì cho phải: “Vòng vàng bình thường bốn lượng một cái, hoặc sáu lượng. Chẳng lẽ bồi mười đôi vòng đi qua? Hoặc là toàn bộ đồ trang sức bằng vàng, không có lấy một chút đá quý nào sao? Lúc phơi đồ cưới người ta biết sẽ cười muội.”

“Cười thì cười đi,” La Y bình tĩnh phảng phất không phải nói bản thân mình: “Trượng phu đã cặn bã thành như vậy rồi, cần gì phải mười dặm hồng trang cũng chỉ đổi lấy người khác thở dài một tiếng? Tốt nhất là nghĩ lợi ích thực tế cho bản thân mình. Muội còn muốn kéo cậu lại tìm cơ hội mua đất cho muội đây. Đến lúc đó vòng vàng đổi đi, ngay cả cân tiểu ly cũng vô dụng, tiện không?”

Tam thái thái vừa đúng lúc bước vào phòng nghe lời nói như thế cũng cười: “Tam cô nương nhà chúng ta thực biết quản lý việc nhà nha.”

“Tam thẩm thẩm an, sao thẩm lại tới đây?”

Tam thái thái cười nói: “Muội muội cháu muốn thêm trang riêng cho cháu, ta cũng theo tới tham gia náo nhiệt.”

La Y cười nói: “Không biết hai vị muội muội có vật tốt gì, không tốt ta không nhận đâu!”

Bảo Lạc nhất thời phát cáu: “Không muốn cười thì đừng có cười! Cười cho ai xem hả?”

Trong phòng nhất thời yên tĩnh.

“Bảo Lạc!” Tam thái thái phản ứng kịp quát: “Sao lại nói chuyện với tỷ tỷ như vậy!”

“Vốn đúng như vậy mà!”

La Y ngược lại cười lên ha hả: “Ngũ cô nương nhà chúng ta là vị nữ hiệp hả? Yên tâm, tỷ tỷ không phải cười gượng.”

“Ta rõ ràng thấy tỷ mất hứng.” Bảo Lạc khinh bỉ nhìn La Y.

Thật là tiểu hài tử nhạy cảm! La Y nhìn Bảo Lạc nói: “Không có mấy người chờ gả mà bỏ được nhà, không hơn.”

“Tỷ giả vờ giả vịt!”

“Muội muội tốt, cám ơn muội.” La Y mỉm cười: “Ta sẽ không để cho người ta bắt nạt.”

Bảo Lạc không tín nhiệm đầy mắt.

La Y đành buông tay: “Ta chỉ có thể nói nếu quả thật bị khi phụ sỉ nhục, sẽ nói cho các muội biết, làm cho các huynh đệ thay ta kéo bè kéo lũ đi đánh nhau, được chưa?”

“Còn có phụ thân cũng phải đi!”

“Được!”

“Tỷ không thể chết được!”

“Hả? Chết?” Đứa nhỏ này nghe được cái gì vậy? Hạ nhân trong nhà quả thật cần cai quản.

“Nói vớ nói vẩn cái gì đó!” Tam thái thái cả giận: “Không có một chút kiêng dè nào cả! Tam nha đầu, muội muội này của cháu thật sự bị ta làm hư rồi, cháu đừng để trong lòng.”

La Y lần này thật sự cười vui vẻ: “Thân tỷ muội có gì đâu ạ!” Lại duỗi tay ngoéo tay cùng Bảo Lạc: “Muội chết ta chết thế nào? Chúng ta bảy con tám cháu thọ sánh Nam Sơn, không sống đủ 120 tuổi không bỏ qua! Đến đây, ngoéo tay nào!”

Bảo Lạc quẫn, con nhóc ngốc này… Ta không biết hàng này…

Mọi người trong phòng cười rộ lên, Sa Chức nãy giờ vẫn trầm mặc lấy ra hộp gấm nói nhỏ nhẹ: “Đây là chúng ta lén thêm, ngày khác thêm trang lại tính. Là một chút tấm lòng của bọn tỷ muội, Tam tỷ tỷ đừng ghét bỏ, cũng đừng khách khí.”

La Y mở hộp ra nhìn là tràn đầy một hộp ánh vàng rực rỡ các vật mạch tuệ cao lương, nhìn kỹ lại: “Vàng ròng!?”

Bảo Lạc nhíu mày lạnh lùng nói: “Ngũ cốc được mùa, vừa đúng hai mươi lượng. Bông là rỗng ruột, mỗi con bốn lượng, không cần cân tiểu ly.”

La Y lập tức vỗ tay ba phát: “Chúng ta lại ấn quy cách này làm thêm vài cái, dùng bạc đan cái sọt, chứa một cái sọt đầy ngụ ý ‘Ngũ cốc được mùa’ cũng tốt, lại không tục khí, còn có thể không hao lỗ.” Nói xong ôm chầm Bảo Lạc hôn bẹp một cái: “Muội thực là phúc tinh của ta.”

Vu thị cũng nghĩ đến: “Dứt khoát đánh một chút hạt sen hạt đậu phộng bằng bạc, một lượng một hạt, có thể dùng tặng người cũng có thể bản thân mình dùng. Nếu không bạc này đặt ở nhà mẹ đẻ hay là ẩn giấu, Tam muội muội cũng mất mặt. Bồi đưa qua vàng thật bạc trắng càng khó coi. Thay đổi thành trang sức giống như Tam muội muội nói, đến lúc đó muốn dùng thì thua thiệt chết mất.”

La Y thoáng chốc ý nghĩ như gió lốc: “Đậu phộng hạt sen không tốt, hằng ngày chúng ta làm tiền mừng tuổi lễ mừng năm mới đều là loại này, không sáng ý. Không bằng làm thành bồn hoa nhỏ, lại treo lên lá vàng làm khảm chữ mảnh nhỏ Cát Tường Như Ý, vừa đẹp mắt vừa mang lại may mắn.”

Tam thái thái sớm hiểu được ý tưởng của La Y, bởi vậy lắc đầu nói: “Tốt thì tốt nhưng thủ công đắt cũng không có lời.”

“A?” La Y như quả bóng cao su xì hơi: “Cũng phải, thô ráp thì khó coi, tinh xảo thì chuyện công phí không đủ cho.”

Bảo Lạc suy nghĩ rồi nói: “Không phải tỷ ưa thích cái cờ nhảy gì đó à? Một con cờ nếu làm thực đặc ít nhất cũng phải hai lạng bạc. Mười cái vàng mười cái bạc, dù sao đặt vào danh vọng thư hương môn đệ, không chừng còn tao nhã đấy. Với lại chúng ta mới có bao nhiêu tiền? Cái này là vừa rồi.”

Mọi người nghĩ lại thấy cũng đúng, nhưng mà vàng bạc rõ ràng không đủ dùng làm cờ nhảy, lại thêm đồng vào, thêm các màu khác góp vào cho đủ một bộ, xem như chuyên nghiệp trang X. La Y có Hoàng thị để lại vàng đáy hòm nên không cần chuẩn bị cái khác. Lại có lúc trước mua trang sức bạc từ Quý Châu về, bởi ở chỗ đó trang sức bạc rất rẻ, Trương di nương này coi như xong, dừng ở trong tay Hoàng thị lại khiến ba người tẩu tỷ muội chia nhau cũng có mấy chục lượng. Tiền mặt đã có rất nhiều, đáy hòm không cần phải quá phong phú.

Nói lý lẽ Nhị phòng gả nữ, Nhị lão gia là phải đưa bạc của mình. Nhưng người này hai lần đi đều là thâm sơn cùng cốc, thật sự không có tiền lời gì, mọi người không trông cậy vào. Trước kia không phải không làm quan ở địa phương giàu có, nhưng mà lúc đó làm quan hôi được chút lợi đã nhập vào đồ cưới của Hoàng thị rồi, nếu không phải cha mẹ cho thì đâu có bạc vốn riêng? Còn không lấy từ chỗ đồ cưới của con dâu à. Việc này khi Cẩm Tú xuất giá La Y ẩn ẩn đã biết, thảo nào ngày đó Hoàng thị hào phóng làm cho người ta líu lưỡi, thì ra bên trong đó có phần lớn là tiền của cha hờ kia.

Mặc dù như thế La Y vẫn thật cảm tạ Hoàng thị. Nhìn bà mẹ chồng tương lai trong truyền thuyết kia của nàng, nhìn lại bà cô điên kia, mình và Sa Chức tuyệt đối là điển hình ngâm trong hũ mật. Như vậy lại không biết thỏa mãn không biết cảm ơn thì có khác gì cầm thú.

Trước khi xuất giá hai mươi ngày đếm ngược, Trương di nương cầm bao đồ vào phòng La Y.

La Y đứng dậy nhường chỗ ngồi: “Di nương sao lại tới đây? Mau ngồi đi, Quất Tử đi pha trà.”

Trương di nương đặt bao đồ ở trên bàn lò: “Cô nương, ta không có gì tốt để cho, chỉ có mấy đồ vật không lọt vào mắt này, cô nương nhận lấy, giữ lại ngày sau làm khen người.”

“Di nương uống trà trước đã.” La Y tiếp nhận khay trà từ Quất Tử đặt ở trước mặt Trương di nương, Trương di nương đứng dậy nhận.

Uống vài ngụm, Trương di nương lại nói: “Thoáng chớp mắt cô nương đã lớn như vậy.” Thật không nỡ…

“Di nương, bạc của con đủ rồi.” La Y nói thẳng vào vấn đề: “Đã vượt qua cả khi tỷ tỷ xuất giá rồi, những thứ này ngài giữ đi. Tuy rằng ăn ở đều dùng của công nhưng một chút tiền không có thì làm sao được?”

“Cô nương!” Trương di nương không nhịn được khóc lên: “Con đừng giấu giếm ta! Các ngươi ai cũng gạt ta, ta biết… biết… Đây không phải là một cửa hôn nhân tốt. Cô nương, ta không nói gì, con hãy nhận đi, trong lòng ta cũng bớt lo lắng một chút. Ta có thể làm cũng không còn gì nữa. Cô nương mệnh khổ, gửi hồn vào nơi ti tiện như ta, nếu không vì sao lại bị như thế…” Nói xong càng khóc thương tâm.

La Y thở dài: “Di nương là để cho con gả đi cũng không an lòng sao? Con biết tính tình của người, nhất định là lật tung cả đáy hòm, không giữ lại lấy một đồng. Làm sao con có thể yên tâm thoải mái đây?” Huống chi vẫn là hàng nhái.

“Cô nương không nhận ta lại khúc mắc trong lòng. Ta là, ta, ta với con…”

La Y thấy Trương di nương mấy tháng này nhanh chóng tiều tụy già đi nhiều, đột nhiên cảm thấy loại vô nghĩa này không có chút ý nghĩa nào. Trực tiếp tiếp nhận gói đồ mở ra xem, thì ra đã đổi thành thỏi, hai mươi lăm lượng một thỏi, chỉ có ba thỏi. Góp không thành đôi đành phải lấy dây buộc ba cái thành hai. Chỗ này có lẽ là toàn bộ của bà. La Y lại nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt, ánh mắt tha thiết mong chờ nàng nhận lấy trang sức bạc. Đứng dậy cầm lấy đĩnh bạc, gọi Dương ma ma nhận cất trong ngăn tủ. Khi đi ngang qua bên người Trương di nương, thanh âm nhỏ nhẹ nói một câu: “Mẹ, cám ơn người.”

Trương di nương cố nén nước mắt, nắm chặt tay, một tia thanh âm cũng không dám lộ ra. Nữ nhi của ta, nữ nhi của ta gọi ta là mẹ…

Hết chương 27



Về quảng cáo

chương 28, tân hôn…

Edit: Hắc Phượng Hoàng

Khoác lụa hồng treo xanh biếc, chiêng trống vang trời.

Tiêu gia cao thấp lại có chút ý hàm xúc gượng cười. Khác với khi Cẩm Tú xuất giá, khi đó một mình La Y khóc lên, tuy rằng mọi người không bỏ được nhưng đều vui vẻ. Lão thái thái đau lòng cháu gái, đương nhiên hai ngàn bạc kia không phải số lượng nhỏ. Lão thái gia cảm thấy cửa hôn sự này như nuốt ruồi bọ, ghê tởm hỏng rồi. Đại lão gia và Tam lão gia rốt cuộc bị người mỉa mai vài câu bán nữ cầu vinh, tâm tình đương nhiên không được tốt lắm.

Các nữ nhân thì sao? Bọn tỷ muội đương nhiên là thiệt tình khổ sở, các trưởng bối và mỗi cô nương lại không có xung đột gì, ít nhất đạo nghĩa bên trên tương đối đồng tình. Vu thị hưng trí thấp hơn, Trương di nương dứt khoát ở trong phòng đóng cửa không dám ra cửa phòng, chỉ sợ ngày đại hỉ khóc quá khó coi.

Người nhà mẹ đẻ mẹ cả Hoàng thị đoán bảy bảy tám tám tiền căn hậu quả sự việc, tâm lý cũng không cao hứng. Dù thế nào cũng là nhà bọn họ nhận biết, mặc dù không phải thân thiết, quá không nhìn nhà cữu cữu bọn họ phải không? Nhưng chung quy không phải thân thiết, loại sự tình đánh đến tận cửa tranh đấu này hiển nhiên rất ngốc, nếu Hoàng thị trên đời còn được, hiện thời Hoàng thị đã qua đời, người nhà mẹ đẻ ra mặt là không hay lắm, đành phải đạo nghĩa giúp đỡ ít bạc, sau đó ấn tượng về Tiêu gia rất trượt. Nhưng đây không có tác dụng lớn đối với La Y, có đôi khi trước mặt vận mệnh, hiển nhiên bạc rất mờ nhạt. Nhưng những… người này chỉ có thể dùng tiền bồi thường nàng. Không biết này có phải phiên bản khác ngồi ở trong BMV* khóc hay không? Nhưng vô luận như thế nào, mọi người ôm lấy một tia hi vọng, chỉ mong cố giữ vững tinh thần để thu xếp. Thoạt nhìn là một bộ không khí vui sướng giăng đèn kết hoa.

La Y mặc giá y đỏ thẫm, tâm tình bình tĩnh quỷ dị. Ngay cả bi thương như khi Cẩm Tú rời nhà cũng không có. Rốt cuộc là sinh hoạt gần bốn năm ở địa phương bởi còn hoài niệm hiện đại không có cảm giác quy túc, hay là đã bị đả kích chết lặng? Ai biết được? Từ đêm nay bắt đầu chính là ở chỗ chiến trường chiến đấu, bình tĩnh tốt, bình tĩnh không dễ dàng phạm sai lầm, cũng không dễ dàng bị thương.

Tục chải tóc, chải đầu, đội vòng hoa. Không để ý mặt trời ngả về tây, chỉ nghe bên ngoài một trận tranh cãi ầm ĩ. Người trong phòng nhanh chóng phủ khăn voan lên cho cô dâu. Yên lặng và đợi đối phương đến, ngắn ngủn hơn mười phút sau, giống như còn dài hơn cả một ngày.

Hôn sự như vậy, ngăn đón cửa cũng thú vị. Đợi khi cửa mở ra, Sa Chức nhìn thấy tân lang không khỏi lộp bộp một chút – – đây không phải là quần áo lụa là gặp phải ở nhà đại tỷ sao? Tuyệt vọng nhắm mắt lại, trong lòng nghĩ đến: mẹ ơi, người ngàn vạn đừng buông tay đi giống như Nhị bá mẫu đấy! Đứa nhỏ không có mẹ thảm, thứ nữ không có mẹ cả thảm hại hơn! Khổ ải bắt đầu rồi, ngay cả thanh âm đáp lại cũng không có, còn có cái gì có thể ngăn cản lũ người này?

La Y ghé vào lưng Thiệu Hi, lần đầu tiên cảm thấy văn nhược thư sinh này vậy mà cũng có chút lực lượng. Cũng may bản tôn sức lực không nhỏ, trời sinh đấy, đoán chừng là di truyền. Lập tức vã mồ hôi, cái này là gì đây! Bình tĩnh quá mà!

Kiệu hoa sáng chói, hiếm khi không bị choáng váng kiệu. Sau đó là một loạt nghi thức, thế này có được tính là thực hiện giấc mộng đời trước – – mặc Hán phục làm hôn lễ cổ điển hay không?

Khăn voan nhấc lên, đối phương rõ ràng sửng sốt một chút: “Là ngươi!?”

La Y mờ mịt: “Ngươi là ai?” Bản tôn trước kia gặp rồi à?

“Cô nương đây là quên ta sao?” Chỉ thấy mặt nam nhân kia rõ ràng là người qua đường Giáp lại muốn học người ta mặt như hoa đào, La Y đột nhiên quẫn muốn chết! Ngươi có cần phải đáng khinh như vậy hay không!?

Người săn sóc dâu cười nói: “Thì ra hai vị gặp nhau rồi? Có duyên có duyên.”

La Y mờ mịt như cũ, thẳng đến đối phương ngả ngớn nói một câu: “Định Tây Bá phủ!”

La Y thoáng chốc gan đau, tin vỉa hè là một chuyện, thật sự khi cùng chỗ nam tướng đáng khinh mới phát giác quả thật cần dũng khí. Cố tình lúc này lại không thể được, đành phải một mình ngồi hờn dỗi.

Nam nhân kia đi theo người săn sóc dâu ra ngoài mời rượu, bọn nha đầu tiến lên tẩy trang cho nàng, nàng mới nhớ tới tên kia tên gì nhỉ? Cố Dung Nghi đúng không? Tên Dung Nghi này hình như rất tao nhã mà, chà! Uổng phí mấy chữ đẹp. Trong đầu nhanh chóng lật xem ý tứ hai chữ này của phiên bản từng người, Ối… Nghĩa rộng là “Nghi thức, tùy tùng”, … Tốt lắm, thứ xuất An Dương Hầu phủ quả nhiên không phải người. Lần này trình độ lập gia đình xui xẻo, quả nhiên cùng cấp bậc với xuyên qua! Mẹ nó, có cho người ta sống không! Ông trời ơi, ta cho ông thêm một vạn thất thần thú!!!!!!

Đến khi tắm rửa thay quần áo xong ngồi ở trên giường, đợi đến giờ sửu một khắc mới nghe thấy động tĩnh. Vài người giúp đỡ Cố Dung Nghi say như chết tiến vào, một mùi rượu lao thẳng tới mặt. Thiếu chút nữa xông La Y ói ra, ghét bỏ nhìn hắn một cái, nói cho một nha đầu mặc coi như hoa lệ cùng đi vào: “Dẫn hắn đi rửa mặt một phen.”

Nha đầu phúc thân xưng vâng, lại giằng co nửa ngày, phỏng chừng đến giờ dần, còn không nhìn thấy đến. La Y lại không muốn chờ…, trực tiếp ngả xuống nằm ngủ. Nha đầu giúp đỡ Dung Nghi ra ngoài trợn mắt há hốc mồm, quẫn quẫn buông Dung Nghi rồi rút lui.

Giờ mão, một trong thời gian phụng dưỡng sáng chiều, La Y tuy rằng mệt chết đi nhưng đồng hồ sinh học đã tự động bắt buộc nàng tỉnh lại. Nhìn nam nhân bên cạnh ngủ như heo chết, cố nhịn đánh thức: “Mau đứng lên, phải đi kính trà!”

Dung Nghi mơ mơ màng màng bụng ùng ục ùng ục nói: “Tử Đằng, đi nói một tiếng với phu nhân, hôm nay ta không thoải mái, không đi thỉnh an.”

Một nha đầu mặc áo ngoài màu tím nhạt đi tới vội la lên: “Gia của ta, hôm nay là ngày ngài kính trà tân hôn, còn không mau đứng lên.”

“Mặc kệ là ngày khỉ gió nào, không đi chính là không đi!”

“Gia, mau tỉnh lại, hôm nay không giống.”

“Ngươi có phiền hay không vậy!!” Dung Nghi dứt khoát chùm chăn phủ kín đầu, tiếp tục giấc ngủ dài.

“Tứ nãi nãi, ngài đừng chỉ nhìn thôi, ngài cũng phải khuyên nhủ mới tốt.” Nha đầu dậm chân nói.

La Y đang buồn bực đây, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “A, ngươi nhìn thấy ta.”

Nha đầu kia vội vàng quỳ xuống, hai dòng nước mắt trượt xuống, khóc nức nở nói: “Nô tì biết sai, thỉnh nãi nãi trách phạt.”

Dung Nghi nghe được tiếng khóc, rất không kiên nhẫn nhấc chăn lên, vừa thấy Tử Đằng quỳ trên mặt đất dập đầu đang nói cái gì đó. Đột nhiên cảm giác bên cạnh có người, vừa nhìn! Mới nhớ tới ngày hôm qua kết hôn, không khỏi quay đầu cả giận nói: “Đây mới ngày đầu tiên đấy, ra oai phủ đầu cũng quá sớm rồi!”

La Y lạnh lùng nhìn hắn: “Đây mới ngày đầu tiên đây, sủng thiếp diệt thê cũng quá sớm rồi!”

Dung Nghi nghẹn lời: “Ngươi đố phụ!”

La Y tiếp tục nói: “Ngài muốn nói ánh mắt Thái phu nhân và phu nhân rất kém sao?”

“Hừ, quen giả vờ giả vịt gạt người mà thôi.”

“Đúng vậy, Thái phu nhân sống cả đời, bị ta đây cái tiểu cô nương mười mấy tuổi lừa.” La Y cười nói: “Ngài muốn nói ta là hồ ly chuyển thế? Hay là muốn nói Thái phu nhân quý phủ tuổi sống lâu đến thân chó rồi?”

Nha đầu trong phòng bị lời nói này sợ sắc mặt trắng bệch, mà La Y bất mãn cửa hôn sự này hiện tại hoàn toàn bạo phát ra. Đây là chuyện quái quỷ gì? Trượng phu say rượu không phân biệt thị phi, nàng không muốn XXOO là một chuyện, bị người ta không nhìn là một chuyện khác!

Còn có, đây cái gì? Một phòng yêu ma quỷ quái!? Thế này mới là ngày đầu tiên đấy! Ngày đầu tiên! Nha đầu dám ở trước mặt nàng giả vờ giả vịt! Nhìn trang điểm có giống như nha đầu bình thường không? Nhìn ánh mắt của nàng, tất cả đều là một vũng nước chua, mẹ nó, lão tử mới là chính thê mà? Các ngươi chua cái lông gì? Còn có, thiếp kia đâu? Không phải nói thiếp cũng phải hầu hạ chủ mẫu rời giường sao? Đã chết rồi à? Trong lòng điều tiết các kiểu trước hôn nhân là một chuyện, sự tình phát sinh ở trước mắt, thật sự là thúc thúc có thể nhịn nhưng thẩm thẩm không thể nhịn! Các ngươi cứ truyền đi, truyền lời của ta tới Thái phu nhân đi, bỏ ta tốt lắm! Thật sự là tức điên mất!

Một nha đầu khác đi tới khuyên nhủ: “Gia, nãi nãi, các người đùng cãi nhau nữa, rời giường rửa mặt chải đầu đi, hôm nay còn phải kính trà đấy!”

Dung Nghi mới giật mình một cái phản ứng kịp, nếu chậm, cha hắn không đánh chết hắn mới là lạ! Nhanh chóng chạy xuống giường, một loạt giọng gọi các nha đầu. Thoáng chốc bốn nha đầu đồng loạt hành động ngay ngắn trật tự. Đương nhiên cũng ăn ý quên sự tồn tại của nàng. Quất Tử và Dữu Tử lại không quen, vội nổi điên lên. Cái này tính cô nương các nàng bị muộn thì làm sao, ngày đầu tiên đã muộn, thế này là sao? Mà La Y thầm nghĩ: nhìn đi, quả nhiên! Ra oai phủ đầu cho chủ mẫu đúng không? Các ngươi làm đi, có lúc các ngươi phải vội! Dứt khoát lật chăn tiếp tục nằm xuống ngủ. Quất Tử và Dữu Tử chỉ kém không hôn mê bất tỉnh.

Quả nhiên Dung Nghi sửa sang xong xuôi thấy La Y còn đang ngủ, nháy mắt bùng nổ: “Ngươi còn nằm ngay đơ ra đấy à! Còn không mau một chút!”

La Y đứng lên như cười như không nhìn hắn: “Không biết chủ nhân làm sai, bị phạt chính là ai đó?”

Bốn nha đầu mới nhớ tới vụ này, sợ tới chân mềm ra, Hầu gia tính tình nóng nảy kia… Tân nương này sao lại không vội vàng chứ???

La Y đương nhiên không vội, nàng vội cái gì? Dù sao cũng không trông cậy vào trượng phu, mẹ của trượng phu cũng được, nãi nãi cũng thế, lấy lòng có cái rắm dùng à. Nữ nhân sinh tồn ở hậu trạch, thứ nhất là trông cậy vào trượng phu, thứ hai trông cậy vào con. Sinh vật mẹ chồng linh tinh gì đó đúng là quan trọng, nhưng trượng phu là gốc, mẹ chồng là ngọn, gốc còn không có, cầu ngọn làm cái gì? Huống chi lại không phải là mẹ chồng ruột. Hiện tại nàng tân hôn ngày đầu tiên, chính là thời điểm cái gì cũng không hiểu, tân nương không biết, nhưng các ngươi một đám nô tài chết rồi à?

Dung Nghi thấy La Y còn chưa động đậy, vội vã đầu đầy mồ hôi, không tình nguyện nói: “Làm phiền ngươi nhanh chút! Nếu không ngươi cũng chẳng còn mặt mũi phải không?”

La Y cũng không muốn ngày đầu tiên gây ra phiền toái, cố mà làm tốt. Mặc bốn nha đầu kia hầu hạ trang điểm. Bốn nha đầu đương nhiên không phải đứa ngốc, quy tắc ngầm ở nhà cao cửa rộng người ta là – – chuyện tốt đều là chủ nhân làm, chuyện xấu đều là hạ nhân làm, bọn họ biết rất rõ. Thực sự ầm ĩ tới khó coi, mệnh các nàng không đáng giá. Luống cuống tay chân thông suốt thu dọn, La Y rốt cục đội trang sức cô dâu hoa lệ vào đi ra ngoài.

An Dương hầu Thái phu nhân cũng họ Tào, cùng An Dương Hầu phu nhân Tào thị là cô cháu đồng tộc, đều là người nhà Ninh Viễn Hầu. Huân quý thế gia đám hỏi như vậy không biết có bao nhiêu. Hiểu rõ nhau không nói, thói quen tính tình cũng biết tương đương, như vậy ở chung tốt hơn. Giả như đám hỏi cùng gia tộc của họ, tỷ như hiện tại, La Y rất không thích trang trí của Cố gia. Không biết là nhìn một người không vừa mắt nên hận phòng và đồ, hay là thật sự không hợp với gu thẩm mỹ của nàng.

Đoàn người đi tới Tiên Huyên Đường của Thái phu nhân dập đầu kính trà trước, Thái phu nhân là lão thái rất hòa ái, ước chừng đến mức này không cần phải giả bộ uy nghiêm gì đó. Nhìn ra được bà ta có chút sủng ái thứ tôn Dung Nghi này, nhưng mà nói lão thái thái Tiêu gia cũng có chút sủng ái La Y đấy thôi. “Có chút” này có đôi khi hết sức có hạn.

La Y dâng đế giầy thủ công, lão thái thái lấy ra xa cẩn thận nhìn coi, cao hứng nói: “Châm tuyến đẹp lắm! Ngày ấy ở Định Tây Bá gia, thấy cháu trông xinh lại lanh lẹ, không ngờ châm tuyến cũng tốt, thật không hổ là cô nương nhà đọc sách. Là rất tốt!”

La Y phúc thân cười nói: “Thái phu nhân quá khen, đường may thô ráp, ngài đừng ghét bỏ đã cám ơn trời đất rồi.”

Thái phu nhân cố ý sầm nét mặt: “Ta nói tốt là tốt! Còn có gọi ta là gì vậy?”

La Y nhớ tới vừa rồi thỉnh an, Dung Nghi xưng hô, bèn cười nói: “Lão thái thái!” May mắn quy củ đại hộ nhân gia tốt, nếu là bỗng nhiên đổi giọng gọi nãi nãi gì đó mới quẫn.

“Haiz! Thực ngoan!” Thái phu nhân cười a a nói: “Hôm nay bận rộn, ta không giữ các cháu. Đi hành lễ với cha mẹ thúc bá các cháu trước đi.” Nói xong thưởng bọn họ mỗi người một cái hà bao, một bộ đồ trang sức, sau đó cho bọn họ lui xuống.

Kế tiếp phải đi nhà giữa An Dương Hầu, nơi gọi là Chu Dương Viện. Nhớ tới mẹ cả trong truyền thuyết, La Y hít sâu một hơi, kế tiếp mới là khiêu chiến đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK