Edit: Hắc Phượng Hoàng
Chuyện quan trọng trước mắt bây giờ không phải chuyển nhà mà là đọc sách. Dung Nghi gần đây bị đả kích không nhẹ, hai người bọn họ làm bài thi, cho tới bây giờ đều làm các thể, phân biệt không phải đặc biệt rõ ràng. Lúc đưa cho người khác xem, khó mà nói là vợ chồng họ làm. Vừa bất lợi thanh danh La Y, thứ hai đối với thanh danh Dung Nghi lại càng không có lợi – – ngươi đọc sách còn gọi nàng dâu cùng làm cái gì? Đành phải nói là bài kiểm tra của thư đồng. Cứ như vậy, đến khi hiếu kỳ sắp chấm dứt, mấy người bình luận bài thi đều nói bài của La Y tương đương đủ làm học trò nhỏ, Dung Nghi phải nhiều nỗ lực nhiều hơn. Dung Nghi bị tức mặt xanh rờn, trực tiếp quăng bút: “Gia không đọc thứ rách nát này!”
La Y âm thầm trợn trắng: “Ta đọc nhiều hơn so với huynh, thành tích tốt một chút có làm sao? Là huynh cảm thấy mình ngốc hơn ta hả?”
“Nhưng cứ đọc thế này khi nào mới được đứng đầu?” Dung Nghi cđứng lên: “Không đọc! Chính là không đọc.”
La Y thở dài: “Có một số người đọc tới già vẫn là học trò nhỏ đấy. Dù sao chúng ta cũng rảnh rỗi không có việc làm, chỉ giết thời gian mà thôi. Nếu không thì làm gì đây?”
“Mặc kệ, chính là không đọc.”
“Vậy huynh giúp ta đóng gói đi.” La Y bình tĩnh nói: “Sắp chuyển nhà rồi, đồ đạc còn chưa dọn xong đâu, ta đang bận không xuể đây, nếu huynh rảnh rỗi, vậy làm cùng ta đi.”
“Ô, ta không đọc nàng không để ý?”
“Huynh cứ nói đi?”
Dung Nghi lập tức cợt nhả nói: “Nãi nãi tốt à, để cho ta nghỉ ngơi mấy ngày đi.”
La Y mỉm cười gật đầu.
Dung Nghi cao hứng ba ngày. Ngày đầu tiên đóng gói, mới lạ. Ngày hôm sau đóng gói, thú vị. Ngày thứ ba nắm giữ quy luật, cảm giác thành tựu. Ngày thứ tư bắt đầu chê nhàm chán. La Y là cố ý, nha đầu bà tử đều lấy cớ thu dọn phòng ở bên kia sai ra ngoài làm việc. Bởi vậy vật phẩm trong phòng cơ bản đều là Dung Nghi thu dọn, chuyển nhà phức tạp lại rườm rà. Phải phân loại vật phẩm ra trước, để vào thùng, còn phải suy xét đồ thường dùng, không thường dùng. Mùa đông, mùa hè. Dễ vỡ, chắc chắn. Vật lớn kết hợp vật nhỏ như thế nào để tiết kiệm không gian, quý trọng bảo quản như thế nào. Làm xong những thứ này, sẽ đặt vật phẩm vào thùng, viết rõ vật phẩm lên tờ giấy dán lên mới coi như xong việc.
Dung Nghi tốt xấu cũng sinh hoạt mười mấy năm, mặc dù là em bé không hiểu chuyện, nhưng cũng có cảm tình với những vật phẩm trong viện. Rất nhiều đồ trước kia không quý trọng vẫn không cam lòng ném đi. Đóng gói vào bao thì càng thêm phiền toái. La Y cũng tiến lên hỗ trợ, làm một trận nhiệt tình thôi. Cũng làm bọn hạ nhân được trộm lười. Đồ đạc ước chừng thu dọn mười ngày, nhìn bộ dạng La Y rất bận rộn, kỳ thực không bỏ sức mấy, vậy mà vẫn mệt chết khiếp. Miễn bàn tới Dung Nghi là thực sự sửa sang từng thứ một, thật sự là mệt hai mắt nổ đom đóm.
Đồ đạc chuyển hết, nghi thức ra hiếu cũng theo sau đó. Bởi vì Thái phu nhân và Hầu gia trước là đồng thời mất, bởi vậy ngày nhị phòng giữ đạo hiếu tương đương với đại phòng, đồng loạt bày rượu. Dung Nghi là một trong những người làm chủ, tiếp đón khách là bổn phận. Bởi vậy, cho dù Dung Nghi không cáu kỉnh chuẩn bị nghiêm cẩn, kỳ thực đúng là không có thời gian. La Y chính là biết thời biết thế mà thôi.
Khi yến hội, Dung Nghi càng không được để ý. Cũng may luôn cảm giác được ánh mắt La Y ân cần, cuối cùng trong lòng dễ chịu một chút. Vì thế yến hội vừa kết thúc, hắn liền khẩn cấp chuyển nhà.
Không ngờ La Y còn trừng phạt hắn không cho làm tắt. Chuyển nhà là một quá trình lao động liên tục, không phải cứ đóng gói đồ đạc là xong. Chuyển tới nhà mới còn phải dỡ ra, phân loại từng cái từng cái. So với đóng gói chẳng dễ hơn chút nào. Dù sao đóng gói còn có thể trộm lười, không vừa mắt quăng một khối. Mở ra tất phải nghiêm túc chăm chỉ sắp xếp. Dung Nghi xem như ăn đau khổ vì lúc trước ngẫu nhiên lười biếng. Cái gì cũng không tìm thấy, đành phải vùi đầu làm lại.
La Y hỏi: “Lúc này nên đọc phải không?”
Dung Nghi lại đứng lên: “Không đọc!”
La Y cười nói: “Vậy thì rất tốt, thôn trang của chúng ta được thu tô rồi. Trồng cái gì cũng không biết đây. Ta một người đàn bà cũng không hiểu, lại càng không đi xem được. Hiện thời huynh đúng là chủ hộ đỉnh thiên lập địa, ta làm lương khô cho huynh, huynh đi xem một chút đi.”
“Không ngờ chỉ cần ta không đọc, nàng lại sai khiến đến chết đúng không?” Dung Nghi buồn bực.
“Ách…” Người này không ngu nhỉ: “Kỳ thực cho dù huynh có muốn đọc, chuyện này vẫn phải làm.”
“A, vừa đọc vừa làm thứ này, nàng coi ta là thần tiên hả?”
“Không phải ta coi huynh là thần tiên, là huynh coi huynh là thần tiên đấy!”
“?”
“Huynh còn nghĩ mình ở Hầu phủ à, ăn, mặc, ở, đi lại là đại tẩu tử đều chuẩn bị tốt cho huynh. Huynh chỉ để ý đọc là được. Hiện tại ta chuẩn bị cũng không thành vấn đề, nhưng tiền đâu? Trước kia chúng ta là người lĩnh tiền tiêu vặt hàng tháng, nhưng bây là người phát tiền tiêu vặt hàng tháng!”
Dung Nghi nghe được không kiên nhẫn, nhưng lại không cách nào phản bác. Đành phải đổi đề tài: “Nãi nãi tốt à, chúng ta đón di nương ra đi. Chung quy là sinh ta, không thể để bà bây giờ còn ở trước mặt thái thái lập quy củ.”
La Y như cười như không: “Vậy có đón Tam muội muội ra không?”
“Chuyện này không giống nhau?”
“Có cái gì không giống nhau chứ? Lui một bước mà nói, cũng phải đợi gả Tam muội muội xong mới nhận di nương ra.” Phi, với tính cách Tiết di nương kia, bảo đảm ở hai ngày sẽ ồn ào đi về. Dù thế nào Hầu phủ cũng là cẩm y ngọc thực, nhà bọn họ về sau vải dệt là mảnh vải bông. Tiết di nương quen được mới có quỷ!
Dung Nghi nghe vậy cũng đúng, liền cười nói: “Như thế liền làm phiền nàng.”
“Lời cảnh báo đằng trước, tuy rằng đó là mẹ đẻ huynh, nhưng quy củ trong nhà phải giữ. Nếu…” La Y cúi xuống: “Ta sẽ bực.”
“Cái này dễ nói.” Dung Nghi chân chó gật đầu.
“Còn có một việc chi bằng ta cũng nói cho huynh hiểu.”
“Chuyện gì?”
“Từ nay về sau, chúng ta là tiểu môn tiểu hộ. Huynh sửa lại cái tật xấu ngủ nha đầu đi.”
“Nàng đố kỵ cũng quá rõ ràng đấy!?” Dung Nghi trợn mắt há hốc mồm, nào có ai nói thẳng ra thế? Ách, cũng phải, phỏng chừng vợ của người khác cũng sẽ không dùng kim châm đâm người> <.
La Y cười xán lạn: “Thứ dân, nam tử bốn mươi lại nạp thiếp. Ta đâu có đố kỵ? Không phải huynh cách bốn mươi rất xa sao?”
“Đó chỉ là lời nói thôi! Ai tuân thủ chứ? Hơn nữa, đại ca của ta còn không có thiếp đâu.” Nhưng không lên quan phủ, gia phả, ai quan tâm ngươi ngủ bao nhiêu nha đầu?
“Chúng ta là lương dân, đương nhiên làm việc theo luật pháp, không thể giáp mặt một bộ sau lưng một bộ.”
“Ta tốt xấu cũng là hậu công huân, quyên quan là có. Sau khi quyên quan không phải là thứ dân nhỉ?” Dung Nghi âm thầm trợn trắng mắt, nàng không dám cho người thu thập ta được rồi! Nhưng đề tài này rất nguy hiểm, đừng nói ra là tốt hơn.
“Vậy huynh đi quyên quan đi? Phương pháp ở nơi nào? Bạc ở nơi nào?” Cắt, muốn quyên quan cho dù có tiền, cũng không phải đương nhiệm An Dương hầu phế vật kia có thể làm được. Trẻ tuổi như thế, ai tính toán cho hắn chứ? Lão hầu gia e là chỉ có thể miễn cưỡng hỗ trợ quyên cái chức quan nhàn tản chẳng có thể diện gì, chỉ thoát thân phận thứ dân thôi.
Dung Nghi cười nói: “Ta thi đỗ cử nhân, nàng dâng một mỹ thiếp cho ta như thế nào?”
La Y trợn trắng: “Được, nạp thiếp không được nhận di nương, nhận di nương thì không được nạp thiếp!”
“Nàng!!!!!”
“Nếu không phải thì sao? Huynh nhận di nương đến, rồi sau đó huynh lại nạp thiếp sinh con, ta cưới vợ cho con huynh như thế nào à?” La Y cây ngay không sợ chết đứng nói: “Vốn gả con vợ lẽ đã thua thiệt rồi, con vợ lẽ huynh còn có hai mẹ chồng trền đầu, khuê nữ trong sạch ai thèm gả tới? Hay là huynh sinh con, sinh ra liền xong việc? Hay là huynh nạp thiếp, không cho người ta sinh con?”
“Không thể nói như thế…” Dung Nghi định biện, thế nhưng thanh âm thấp xuống.
“Theo ta biết, nhiều gia tộc lâu năm, có nhiều nhà không được nạp thiếp đấy.” La Y nghiêm mặt nói: “Ta cũng nói thật cho huynh biết, ta chỉ là nữ nhân bình thường thôi, huynh có thiếp, không phải nàng túm ta, thì chính là ta túm nàng. Hậu trạch vĩnh viễn đừng nghĩ an ổn. Huynh không tin thử nhìn một chút! Dù sao cũng chỉ là thiếp thôi, ta mất hứng mang đi bán là được, loại chuyện này không phải ta chưa làm. Bởi vậy để lời ở đây, huynh dâng một cái ta bán một cái, huynh dâng hai cái ta đuổi một đôi!”
“Mới không bao lâu, hình dáng người đàn bà chanh chua đã trở lại rồi! Nàng ở riêng trên đầu không có mẹ chồng đúng không?” Dung Nghi lửa giận lại nổi lên.
“Cũng có mẹ chồng quản việc phòng con dâu hả? Trước khi ở riêng phu nhân không quan tâm tới ta đấy!”
Dung Nghi nghẹn chết khiếp: “Không ngờ như thế nàng đã cảm thấy nhà này nàng độc đại đúng không?”
“Vâng! Thì! Làm! Sao!”
“…” Dung Nghi buồn bực nói: “Nàng không thể không nói lý lẽ như vậy.”
“Ta không giảng lý lẽ ở chỗ nào? Vợ chồng, là thiên lí; tiểu thiếp, người muốn. Đây là thánh nhân nói, ta nói theo thánh nhân thôi.”
“Được rồi được rồi, ta nói không lại nàng.” Dung Nghi nôn ra máu, thôi, nhà bọn họ cho tới bây giờ đã không còn là hắn định đoạt.
La Y uất ức nói: “Nào có nữ nhân nào muốn chia sẻ trượng phu? Ta dâng mười bảy mười tám cái mỹ thiếp cho huynh, cả ngày chướng khí mù mịt, đó là nhà hả?” Lập tức lại mềm giọng nói: “Nếu ta không cần, còn ghen tị làm gì?”
Dung Nghi sửng sốt, đúng vậy, nếu La Y không cần, nàng ghen làm gì? Thời gian trước không phải lo lắng nàng đi mất sao? Là thành tâm muốn sống cả đời cùng hắn mới ồn ào như thế. Hắn vẫn có mị lực mà. Nghĩ như vậy lại cao hứng trở lại, kéo tay La Y nói: “Người tốt, là ta sai lầm rồi, đừng nóng giận.”
La Y thuận thế khóc lên: “Đàn ông các huynh không biết, đại bá dâng mấy phòng thiếp ta có tức không? Chỉ vì cuộc sống của huynh và ta. Đọc cùng huynh, là vì tiền đồ của huynh, người khác coi trọng huynh. Nếu không ta làm vì cái gì? Đời người chỉ là một chén cơm một manh áo, chết đi chỉ là nắm đất thôi. Đồ cưới của ta đủ làm áo niệm, ta trông cậy vào huynh cái gì? Không phải… Không phải muốn ngươi… Được không.” Một câu cuối cùng thấp gần như không thể nghe thấy, có vẻ như mang ngượng ngùng đặc hữu nữ nhi gia, càng cho thấy tâm ý.
Dung Nghi nghe xương cốt mềm nhũn rồi, nhưng lại âm thầm ảo não, lại làm nàng dâu tức khóc rồi, thật đáng chết! Khẽ vươn tay ôm La Y vào trong ngực nhẹ nhàng an ủi, thề thốt hơn nửa ngày, La Y mới nín khóc mỉm cười. Dung Nghi cảm giác thành tựu bừng bừng, cười ngây ngô đứng lên.
La Y cũng vui lên, chao ôi, tên đần chính là dễ lừa. Tâm tình tốt muốn giày vò “Rửa tay chỉ canh thang”, còn mang theo Dung Nghi vào phòng bếp. Trong phòng bếp cổ đại hố cha, trình diễn một phen chàng rửa rau ta nấu canh, các loại nhu tình mật ý, thiếu chút nữa làm mù mắt đầu bếp. Mấy người Dữu Tử chỉ hé miệng cười ở bên ngoài vây xem, như vậy Dung Nghi càng thêm đắc ý. Cực giống đứa nhỏ có gia phong, khoe khoang các loại. Cuối cùng hai người dưới sự trợ giúp của nha đầu nhóm lửa và nữ đầu bếp, đã làm xong bữa cơm đầu tiên đời người. Hương vị quỷ dị, hai người cũng ăn rất vui vẻ. Kết quả không ngoài ý cùng nhau tiêu chảy, lại nhìn nhau cười ha ha. Trêu chọc đối phương làm không phải đồ ăn, mà là độc dược. Cười xong, ngay cả La Y cũng giật mình sinh ra một loại ảo giác, có vẻ một đời một kiếp cứ như vậy, cũng rất tốt.
Hết chương 59
Chương 60 Trung thu
Edit: Hắc Phượng Hoàng
La Y từng xem trên mạng một đề tài thảo luận: vợ chồng nhất định phải cùng nhau gánh vác gia đình. Văn vẻ rất dài, lúc trước nàng mới chỉ 20 tuổi, ngay cả yêu đương còn chưa biết, bởi vậy không kiên nhẫn đọc tiếp. Chỉ nhớ rõ hai chữ “Cùng nhau” cuối cùng tạo thành kết cục tương đối khá. Cho nên nàng làm cái gì cũng nhất định phải dắt Dung Nghi, yêu cầu Dung Nghi làm cái gì, bất kể giả vờ giả vịt hay là nghiêm cẩn đối đãi, đều cùng nhau. Thật hiển nhiên, nàng được nếm ngon ngọt. Bởi vì so với các kiểu hỗn loạn lúc tân hôn, Dung Nghi trước mắt thật sự tốt lên rất nhiều. Ít nhất bây giờ chỉ ở đình viện nhỏ hẹp, không có ngựa cung tiễn, hắn vẫn mỗi ngày sáng sớm dậy vận động đấm đá tương đương với kiểu thể dục theo nhạc. Chuyển nhà xong khi rảnh rỗi, nhìn thấy La Y đọc sách, không nhịn được cũng cầm lấy sách vở nghiên cứu. Tiết Trung thu làm bánh Trung thu, càng chủ động tiếp nhận việc “Trộn” tốn sức, để lại việc bao nhân bánh “Đơn giản” cho La Y.
Vì thế La Y lăn qua lộn lại suy nghĩ một đêm, lại sinh ra một ý nghĩ ngọt ngào. Nàng ở Tiêu gia mơ tưởng cuộc sống, có vẻ như cũng không gì hơn cái này? Cho dù trộn bánh Trung thu là La Y cố ý làm bộ như rất thú vị cố ý dẫn hắn tới. Nhưng vừa đến liền nhận bộ phận tương đối mệt, khiến La Y có cảm động không nhỏ. Cũng có cảm giác thành tựu không nhỏ – – một cặn bã nam như vậy, vậy mà nàng cải tạo được! Thật sự là được trời ban phúc! Đương nhiên, Dung Nghi đời này không có tiền đồ càng thêm khẳng định rồi. Thậm chí ngay cả Cẩm Tú cũng lặng lẽ nói với nàng, trước mài tính tình hắn vài năm, ngày sau may mắn thi được tú tài trực tiếp quyên quan thôi, nếu thi không đậu quyên quan cũng được, chẳng qua đội cái danh vọng tú tài nói chung cũng đẹp mắt một chút. Thiên phú Dung Nghi học trên sách thật sự là thảm thiết nông nỗi, cũng đại biểu ý nghĩa kết luận đời này mũ phượng khăn quàng sẽ không bao giờ có. Nhưng quan phu nhân thì như thế nào đây? Mẹ cả thương, trưởng tỷ yêu, còn không thỏa mãn hay sao? Không phải ai cũng có vận khí tốt như Cẩm Tú, gả cho người tiền đồ vô lượng còn tương thân tương ái. Dù vậy, chẳng phải cũng phải chịu cái danh tiếng vợ kế sao? Nào có được thập toàn thập mỹ đâu? Huống chi đời trước, cha mẹ của nàng lúc đó cũng là công nhân bình thường, chẳng phải vẫn sống vui vẻ cả đời đấy thôi? Bởi vậy, từ giờ trở đi, nghiêm túc chăm chỉ đối đãi phần hôn nhân này, nam nhân này vậy!
Một đêm không ngủ, nhưng khi đứng lên lại tinh thần gấp trăm lần. Dung Nghi rời giường thấy La Y nhếch cười, thấy vậy nói: “Mơ giấc mơ đẹp hả?”
La Y ra vẻ nghiêm chỉnh nói: “Ta mơ thấy – – ta có được chuyện tốt nhất, chính là cùng huynh chậm rãi biến già!”
Tâm tình Dung Nghi thoáng chốc bạo tăng, xoay người bổ nhào vào La Y: “Lại thêm bảy con trai tám con gái tùy hầu ở bên cạnh!”
La Y lập tức giãy giụa: “Ta mới không cần làm heo mẹ!”
“Không phải do nàng không cần!” Dung Nghi xé mở đai lưng áo ngủ: “Mĩ nhân, cười cho Gia một cái!”
La Y chợt nhớ tới bọn họ lần đầu tiên gặp mặt, nói câu nói thật lâu trước kia muốn nói: “Hay là, Gia cười cho ta một cái?”
Dung Nghi phù tràng cười: “Ha ha ha ha ha, đầu óc nàng chứa gì vậy? Gia hôm nay chuyên cười với nàng cả ngày!”
La Y nói: “Một ngày quá ít, cả đời như thế nào?”
“Nàng sinh bảy con trai tám con gái cho ta rồi lại nói!” Nói xong hôn lên môi La Y.
Đang chuẩn bị làm chuyện yêu tinh đánh nhau kia, chợt nghe chạm chạm tiếng đập cửa.
Dung Nghi cả giận nói: “Ai a!” Sao lại không có mắt như vậy chứ!?
Hướng ma ma rất bất đắc dĩ: “Tứ Gia, Tứ nãi nãi, hôm nay tiết Trung thu, phải đi thỉnh an phu nhân đấy, tuy rằng ở riêng, nhưng cũng không nên quá trễ.”
Dung Nghi oa một tiếng rồi ngã xuống, La Y cười đánh ngã, rất ác liệt nói: “Ai bảo huynh tuyên dâm giữa ban ngày, ha ha ha.”
Dung Nghi thấy La Y không hề giống trước kia, chính thê cổ lỗ sĩ trong miệng bạn hữu, mừng rỡ trong lòng: “Trở về lại thu thập nàng!”
La Y không phải thâm niên ngự tỷ, nghe nói như thế không nhịn được mặt đỏ lên: “Mau rời giường đi, để người chê cười.”
Dung Nghi nhéo nhéo khuôn mặt La Y, học âm điệu tiểu nhị bán hàng: “Có ngay~~~~~ ”
Trong nhà không có xe ngựa, đành phải đi thuê mấy xe ngựa đến. Xe ngựa sớm chờ ở cửa, mặt La Y không tự chủ đỏ một chút, mới lên tới xe. Dung Nghi tiến vào phía sau, bất chấp hoàn cảnh đơn sơ, ngồi xuống gần sát La Y, gắt gao bắt lấy tay La Y: “Nàng hôm nay thực không giống ngày thường.”
“Sao lại không giống?”
“Không nói lên được, chính là không giống.”
“Vậy huynh nói ta như vậy có tốt không?”
“Đương nhiên tốt, tốt hơn trước kia.”
La Y chỉ cười không nói, nàng không phải người có tâm kế, càng không có loại trình độ trong lòng nghĩ cái gì nhưng trên mặt không nhìn ra một chút nào. Tối hôm qua ngộ đạo, hoặc là nói lượng biến trường kỳ đưa tới chất biến. Ước chừng bởi vì như thế, mới tản mát ra khí thế bất đồng. Thay đổi, có lẽ từ khi Hầu gia qua đời, đã chôn xuống mầm móng. Vẻn vẹn một cái hiếu kỳ, cùng nhau cưỡi ngựa bắn tên, đọc sách tập viết, sớm đã bắt đầu chậm rãi mềm hoá lòng của nàng rồi. Đã từng đối chọi gay gắt, chỉ sợ cũng có nàng chống lại. Dung Nghi không thông minh, nhưng cũng không phải là ngu ngốc hoàn toàn. Làm thứ xuất, cho tới bây giờ vẫn mẫn cảm trước mọi việc. Thiệu Y cũng thế, Vinh Trăn cũng vậy. Dụng tâm đối đãi, cuộc sống sẽ tốt hơn. Ngày sau nhất định phải cùng nhau nỗ lực tiếp tục sinh hoạt!
Tới Hầu phủ, có vẻ như hết thảy không có thay đổi. Đại nãi nãi đứng ở trong cổng nghênh đón, cười lên tiếng trước: “Thế này mới vài ngày không gặp? Tứ nãi nãi thật là nét mặt toả sáng.” Thấp giọng cười nói: “Là tiểu biệt thắng tân hôn hả?”
La Y quẫn một chút: “Đại tẩu…” Đường đường Hầu phu nhân, đừng mở miệng vui đùa như vậy chứ!
“Đồ dùng gia đình đã làm xong chưa?” Đại nãi nãi dù sao cũng không phải là khuê mật của La Y, vui đùa điểm đến là dừng: “Gỗ cũ kia đã từng bào rồi, sợ là mỏng đi nhiều đấy?”
“Không tệ, rất tốt. Tỷ phu nhà mẹ đẻ ta giúp ta dọn dẹp một phen, bởi vậy chim sẻ tuy nhỏ, nhưng ngũ tạng đều đủ cả. Hôm nào đại tẩu tử tới cửa xem náo nhiệt đi.”
“Cô cứ dỗ ta đi. Nhà nào chẳng có đồ như thế, làm như ta không biết đấy? Tỷ phu cô dọn dẹp? Cũng không phải thanh danh xấu gì, vậy mà hù cô sợ!”
La Y le lưỡi: “Đại tẩu tử hoả nhãn kim tinh!”
“Cô đấy!” Đại nãi nãi gõ trán La Y một cái: “Hôm nay ăn tết, quà tặng trong ngày lễ chắc tốt đây, ta giữ bí mật này thay cô. Có thể nhìn quà tặng lễ này không, không hối lộ ta một hồi, ta không che giấu giúp cô đâu.”
La Y quay về Hướng ma ma bảo đưa một cái cặp lồng cho Đại nãi nãi: “Tứ Gia nhà ta tự mình làm bánh Trung thu, hiếu kính phu nhân, cô và Nhị tẩu, cái này có được hay không?”
Đại nãi nãi sửng sốt một chút: “Chao ôi, không thể tưởng được tứ thúc lại có phần hiếu tâm này. Thật là lễ lớn! Sao có thể không tốt chứ.” Nói xong nháy mắt ra hiệu với La Y.
La Y mừng rỡ, trước kia làm sao lại không phát hiện vị đại tẩu này thú vị như thế nhỉ. Đại nãi nãi cũng cười rộ lên.
Dung Nghi đi ở bên cạnh tâm tình rất tốt, nơi có La Y nơi có tiếng cười, thật sự không tệ đâu. Thế nhưng, La Y sẽ không thật sự lấy bánh Trung thu hắn trộn đi tặng người đấy chứ!!!??
Không ngờ tới nhà giữa thỉnh an, mở hộp đựng thức ăn ra, thật đúng là bánh Trung thu bọn họ làm. Dung Nghi che mặt, đây rốt cuộc là người biết chuyện hay không biết chuyện đây?
Tào phu nhân nhìn thấy cái bánh Trung thu hình dạng không trọn vẹn, giựt giựt khóe miệng, đây cũng quá qua loa với mẹ cả rồi nha?
La Y lập tức cười nói: “Đây là Tứ Gia cùng con tự mình làm, hình thức khó xem, nhưng có tâm hiếu kính ngài, ngài xem tài nghệ của con trai sẽ vui vẻ vui lên.” Lại lấy ra một hộp: “Đây là con nghĩ hình dạng, đầu bếp làm, làm tốt hơn chúng con làm, phu nhân nếm thử này.”
Tào phu nhân giờ mới hiểu được, thì ra là tự mình làm. Thật đúng không bắt mắt, không ra nhân bánh, bên cạnh còn thiếu mấy chỗ. Nếu đầu bếp mà làm thế này, sớm nên đuổi rồi. Tức thì cười nói: “Thứ này không quan trọng tốt xấu, chỉ cần tấm lòng thôi. Khổ cho các ngươi còn nhớ ta.” Vẫy tay bảo La Y ngồi bên người: “Con đấy, vẫn tinh linh cổ quái như vậy. Tiếc là Lão thái thái đã mất, nếu không nhìn thấy phần tâm ý này của con, không biết vui vẻ thế nào đâu.” Nói xong dùng khăn đè khóe mắt, bà thật sự thương tâm, dù sao Thái phu nhân không phải là mẹ chồng khó hầu hạ, sớm chiều cùng nhau mấy chục năm, huống chi còn là cô trong tộc, thân tình còn đấy. Nước mắt này không phải diễn cho người khác xem.
Mấy người tức phụ cũng thương cảm một trận, Thái phu nhân rất rộng rãi, đối xử với vãn bối hòa khí không hẹp hòi, lão nhân như vậy, dù ở nhà ai cũng được hoan nghênh. Dung Chỉ càng cố nén nước mắt, hắn là Thái phu nhân tự tay nuôi lớn, cảm tình khác với nhưng người khác. Hầu hết vốn riêng của Thái phu nhân ở trong tay bà, nghĩ đến đây, ánh mắt nhìn về phía Dung Nghi còn có điểm áy náy. Lúc ấy là làm sổ sách giả.
Dung Nghi giật mình chưa tỉnh, vẫn nói lời khách sáo an ủi lấy lòng mẹ cả.
Con vợ lẽ nhà ai cũng có, Cố gia chỉ có một đã là hiếm rồi. Tào phu nhân không quen nhìn con vợ lẽ cũng bởi vì con vợ lẽ chia gia sản, lại nói làm mẹ cả lòng dạ thực sự rộng lớn dù sao cũng là số ít. Mà bây giờ Dung Nghi đã phân gia đi ra ngoài, từ tài phú nhìn lên, cơ bản tương đương với đuổi ra khỏi nhà. Trong lòng dễ chịu hơn, liên quan thái độ đối với hai vợ chồng này cũng thiện cảm hơn, rất có hương vị Thái phu nhân năm đó.
Sau dó lại nói La Y: “Nàng dâu lão Tứ, lễ mừng năm mới ở lại đi, phòng ở vẫn giữ cho các ngươi đấy. Cả nhà chúng ta nhất định phải náo nhiệt vui vẻ. Các tẩu tử của con đều tốt, chỉ về phần làm các trò chơi không bằng con, con nhất định phải nghĩ ra trò hay cho ta mới được đấy.”
La Y kêu thảm một tiếng: “Phu nhân tốt à, con sớm hết thời, tha cho con đi.”
Người khắp phòng cười rộ lên, Tào phu nhân nói: “Cứ không! Chỉ hiếu kính lão thái thái, không hiếu kính ta đó là không được!”
La Y trực tiếp ngã vào người đại nãi nãi: “Tẩu tử tốt à, cô đi tìm mấy cây nhân sâm ngàn năm cho ta bồi bổ đi.” Nói xong khắp phòng lại cười rộ lên.
Tiết Trung thu, mấy người La Y trực tiếp ở tại Thanh Quỳ Viện trước kia. Chỉ rời đi nửa tháng, thoạt nhìn không có biến hóa gì lớn. Cảm giác lại hoàn toàn bất đồng. Dung Nghi có chút thương cảm, đã từng là chủ nhân phòng ở, biến thành khách viện khách nhân. Đều khiến người ta cảm thấy vi diệu. Nhưng mà chưa kịp thương cảm bao lâu, Dung Chỉ chạy tới kéo người, nói huynh đệ đã lâu không tụ tập uống rượu với nhau, chết sống kéo Dung Nghi đi uống trận thứ hai. Thẳng đến canh bốn mới tan.
Ngày thứ hai sáng sớm, Dung Nghi còn đang ngủ say. Đại nãi nãi sai người tới mời La Y đi nói chuyện. Tuy rằng cảm thấy kỳ quái, vẫn rửa mặt chải đầu tiến đến.
Bước vào đại môn Đồng Đức viện, thấy nha đầu bên người Đại nãi nãi mỉm cười vén áo thi lễ: “Tứ nãi nãi an, nãi nãi chúng ta đợi một hồi lâu rồi.”
La Y vào nhà cười nói: “Sáng tinh mơ có chuyện tốt gì thế?”
Đại nãi nãi cười nói: “Tiểu tử nhà thị tì của ta, coi trọng Quất Tử của cô, cô có bỏ được không?”
La Y sửng sốt: “Tên là a Tuy hay là a Thành?”
“A Thành, A Tuy là con trai trưởng.”
“Tuy nói là nha đầu, chung quy cũng theo ta rất nhiều năm, ta đến hỏi nàng đã.” La Y nói: “Không dối gạt đại tẩu tử, ta là muốn thả bọn họ ra ngoài. Hầu hạ ta một hồi, dù sao vẫn mong có một kết quả tốt đẹp.”
Đại nãi nãi thán: “Bên ngoài chưa chắc tốt bằng ở trong này đâu.”
“Cái này còn phải tùy người nghĩ thế nào.” La Y cười nói: “Chuyện cả đời, cũng phải để nàng vui vẻ gả đi mới đúng. Đại tẩu đừng trách ta không biết điều là tốt rồi.”
Đại nãi nãi lắc đầu: “Như thế nào? Ngươi nói cũng phải. Thực không dám đấu diếm, thị tì của ta nhìn trúng tính tình tứ thẩm cô tốt, dạy dỗ nha đầu nhất định sẽ tốt. Nói đến đây vẫn là ánh mắt Lão thái thái nhà chúng ta là tốt nhất.”
“Đại tẩu quá khen.”
“Hôm nay gọi cô tới, không chỉ vì việc này.” Đại nãi nãi nói: “Cô là người thông minh, ta cũng không thích che đậy. Lúc ở riêng các ngươi bị thua thiệt. Đây cũng là không còn cách nào khác, trong nhà như vậy, ngay cả mặt mũi cũng bất chấp. Chỉ là ta làm người không thích làm tuyệt. Phân thôn trang cho các ngươi, tuy rằng không phải là tốt nhất, nhưng cũng không phải là quá kém. Chỉ là có một ít nô rất xảo quyệt! Ngươi cứ việc thu thập phát tác, đừng cố giữ thể diện. Đến lúc đó chúng ta diễn một bộ là xong.”
La Y lập tức đứng lên vén áo thi lễ: “Đa tạ đại tẩu!”
“Ta và cô làm dâu ở đây cũng là duyên phận.” Đại nãi nãi mệt mỏi nói: “Không chừng ngày sau tứ thúc có tiền đồ, ta còn phải tới cầu cạnh các ngươi đấy.”
“A?” La Y giật mình: “Lời này nói như thế nào?”
Đại nãi nãi cười khổ: “Trong nhà như vậy, cô cũng nhìn thấy đấy. Ta thấy tứ thúc chịu ảnh hưởng thích đọc sách của cô, không chừng lại trúng cử nhân đấy.”