Edit: Hắc Phượng Hoàng
____***____
La Y thiếu chút nữa gây tai nạn chết người, hơi có chút kinh hồn táng đảm cộng thêm áy náy bất an. Nàng ước gì Dung Nghi chết đi, nhưng không phải là tự mình ra tay, nhiều nhất khẩn cầu ông trời cho thiên lôi trực tiếp đánh chết hắn thôi.
Xuất phát từ áy náy, hành động khó tránh khỏi mang theo một chút hương vị lấy lòng. Chỉ hy vọng Dung Nghi sớm khỏe, lập tức vui vẻ mới tốt. Đáng tiếc mấy ngày, Dung Nghi đều mệt mỏi, La Y càng sợ. Ngẫm lại các vụ án uống rượu tử vong, tim nàng sắp từ trong cổ họng nhảy ra ngoài. Vì thế mỗi khi từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh – – ta thế nhưng thiếu chút nữa giết người! Loại cảm giác này thật sự quá tệ, nàng từ đời trước chính là lương dân, loại chuyện giết người này thật sự là còn chưa từng nghĩ tới. Vào lúc này không cẩn thận gây ra. Trong lúc nhất thời lại sinh ra hi vọng xa vời thời gian có thể trở lại. Haiz, quả nhiên không có tiềm chất làm người xấu…
Nhưng từ góc độ của Dung Nghi tới xem lại là một quanh cảnh khác, hắn thuở nhỏ thân thể coi như tốt. Trừ từng chịu vài lần đánh, ít khi có thời khắc chân tay vô lực nằm trên giường, bản thân mình cũng bị dọa sợ. Nhìn La Y rất bận rộn, nhìn chằm chằm ăn uống của hắn, còn dưỡng bệnh cùng hắn, làm quần áo cho hắn, các loại dịu dàng. La Y vốn xinh đẹp, hé miệng cười cười, làm người mềm tan. Nam nhân sao, đều thích vẻ ngoài, nhìn mỹ nữ quan tâm mình, tâm tình đương nhiên tốt rồi! Cũng dần dần ngon ngọt bắt đầu dỗ La Y. Cho dù những lời kia La Y xem nhiều trong tiểu thuyết rồi, tương đối chết lặng, nhưng thời điểm này không dám kích thích đối phương. Âm kém dương sai, hai vợ chồng lại đạt tới trạng thái hài hòa chưa từng có.
Hai người tiếp tục bế quan, cả ngày mắt to trừng mắt nhỏ. Nếu là hai người yêu nhau, như vậy cả ngày bốn mắt nhìn nhau, có lẽ còn không biết là sống một ngày bằng một năm, đáng tiếc La Y không có tình yêu với Dung Nghi. Một người thêu thùa may vá, Dung Nghi không khỏi nhàm chán, muốn cùng nàng nói này nói nọ. Nhưng hai người không có nhiều đề tài lắm, bát quái một chút chuyện nhà mà thôi. Chuyện nhà không phải ngày ngày có, bát quái cũng không phải người người đều thú vị. Hơn nữa La Y ngẫu nhiên bình một chút bản thành ngữ cơ sở, Dung Nghi còn chưa biết, không mấy ngày lại nghẹn.
Dung Nghi đành phải không có chuyện gì ngồi nói nhảm: “Đôi giày này mũi giầy màu xanh mới đẹp.”
La Y: “Ừ, ta tìm sa tanh màu xanh.” Cúi đầu tiếp tục đóng ở bên trong đế giày, luyện tập khí lực che dấu chiêu thức, không thể bỏ.
“Hôm kia ta nhìn thấy mảnh lụa hương sắc mà, sao ngươi không lấy ra làm xiêm y?”
“Bây giờ còn có xiêm y mặc mà, sau này làm tiếp.”
Dung Nghi còn nói: “Ngày hôm trước ta nhìn thấy một hòm vải bông Tùng Giang đấy, ngươi lấy tới làm gì thế?”
La Y buông kim chỉ: “Ngươi rất rảnh rỗi?”
“Đúng vậy, mỗi ngày bị nhốt ở nhà, không biết khi nào lão gia thả ta đi ra ngoài.” Dung Nghi lại nói: “Vải bông kia cất lâu rồi, ngươi lục ra làm gì? Ta không thích mặc.”
“Làm quần áo cho khuê nữ ngươi, vải bông hút mồ hôi không lạnh như vải lụa. Sắp tới mùa đông rồi, bằng lụa phải ấm mới mặc được, nếu bà tử sơ sót dễ dàng bị lạnh.”
“Vất vả cho ngươi rồi.” Dung Nghi cười nói: “Nhưng ngươi đúng là phu nhân đích thực, ta ngày xưa không nhìn ra.”
“…”
“Tứ nãi nãi, ngươi để ý ta một chút đi chứ.”
La Y im lặng hỏi trời xanh, nàng đây là trêu ai ghẹo ai, bồi nói chuyện phiếm với một người chỉ quan tâm đầu bảng thanh lâu nào múa đẹp mắt. Nàng không kiêng kỵ đâu, nhưng vấn đề là nếu thảo luận loại vấn đề này bị người biết sẽ là nhược điểm của nàng.
“La Y…”
La Y đành phải cất kim chỉ, phân tâm quá mức dễ dàng sai, dứt khoát không làm.
“Cũng được, làm giày làm gì chứ, lại không phải không có người làm. Tội gì mệt mỏi.” Dung Nghi cười hết sức xán lạn: “Không bằng chúng ta chơi cờ đi.”
La Y cười nói: “Chơi liền vài ngày rồi, ta không phải cái sọt cờ, buồn chết rồi. Không bằng chúng ta cùng nhau đi học?”
“A?” Dung Nghi ngã xuống: “Ngàn vạn đừng, ta nhìn là đau đầu.”
“Vì sao ngươi không thích đọc sách hả?”
“Chi, hồ, giả, dã, nhìn liền hoa mắt.”
“Hay là xem không hiểu?”
Dung Nghi mặt đỏ lên: “Là xem không hiểu.”
“Phu tử không dạy?” La Y cười rộ lên: “Hay là khi đến trường không nghe?”
“Ngươi bấm ngón tay tính ra à?”
“Không, ta trước kia cũng không nghe, bởi vậy xem cũng không hiểu.” La Y thầm nghĩ: lão nương năm đó hận nhất thể văn ngôn!
Dung Nghi một mặt không tin nhìn nàng.
“Lúc mẫu thân ta còn, ta không hiểu gì. Hay bị ca ca tỷ tỷ cười, đúng lúc giữ đạo hiếu vài năm, nhốt ở nhà không có việc gì làm mới học.” La Y tận lực nói nhẹ nhàng bâng quơ: “Kỳ thật cũng không khó, mỗi ngày đọc mấy thiên văn chương. Đọc xong suy nghĩ, dĩ nhiên là xem hiểu.”
“Ngươi dỗ ta phải không.” Dung Nghi vẫn chưa tin.
La Y lắc đầu cười nói: “Ta dỗ ngươi làm cái gì? Ngươi không thấy ta đọc sách, hay đặt bản 《 từ vựng 》 ở bên à? Nếu xem không hiểu thì tra. Ngươi cho là ta cái gì cũng biết à?”
Dung Nghi lại tiêu tan: “Ta nghĩ đến đám người nhà các ngươi đầu toàn treo chữ đấy.”
“Ta không phải là con trai, không cần thi công danh, nhận biết vài chữ, biết tính sổ, cộng thêm ngày sau có thể dạy đứa nhỏ đơn giản đọc viết là được.” La Y dở khóc dở cười: “Ngươi sẽ không cho rằng ta rất lợi hại chứ?”
“Không nói cái khác, về văn hóa ngươi chớ khiêm tốn. Đặt tên cho đại tỷ nhi cũng là Kinh Thi gì đó, quân tử đức gì đó.” Dung Nghi thở dài: “Ta không thích người đọc sách, rõ ràng biết thật nhiều, còn muốn giả bộ khiêm tốn, dẫn người phải khen nữa. Ngươi cũng đừng học xấu.”
La Y quẫn chết: “Đây là nguyên nhân ngươi không thích đọc sách ư? Ngươi thật sự là…”
“Vốn đúng mà.”
La Y đá một cái: “Là vì đọc sách mới biết mình biết thiếu, nếu ta gặp phải tỷ phu ta, cũng không dám nói bản thân mình đọc bao nhiêu sách.”
“Rốt cuộc thì Thám hoa lợi hại thế nào? Nói cứ như là thần ấy.”
“Ngươi cách ta bao nhiêu, ta cách hắn bấy nhiêu.” La Y ngẫm lại người cổ đại đọc sách khủng bố liền rùng mình: “Ta ở trong mắt người đọc sách chỉ là một người mù văn thôi! Cứ nói như ta ca vậy, một tú tài, nếu ngươi hỏi hắn một chữ, hắn có thể nói xuất xứ, giải thích ý từng chữ, ở nơi nào có trích dẫn nói hết ra.” Y quả thực là bách khoa! Người như thế lại còn thi không đậu cử nhân! Cuộc thi nhân viên công vụ ở hiện đại ngược lại thật sự là CASE quá nhỏ. Nhưng nghe nói cuộc thi nhân viên công vụ ở Nhật Bản phải thi 《 Hoàng Đế Nội Kinh 》, nàng tỏ vẻ cúng bái, bởi vì nếu nàng xuyên trở về, thi ngữ văn có thể xem thường quần hùng, nhưng 《 Hoàng Đế Nội Kinh 》 thì xem không hiểu. Tỷ như một ít dấn thân nghĩa như “Kẻ ngu bội chi”, chữ “Bội”, nếu không nghe người ta bát quái nói qua, đánh chết nàng cũng không thể tưởng được “Bội” là lấy nội dung ( Hoàng Đế Nội Kinh ) làm đề tài câu chuyện nhưng mình cũng không tuân thủ hư vinh hành vi ( bổn ý vì trở thành trang sức phẩm đeo ở trên người )… Không chơi bịp bợm như vậy!!!
“Ngươi nghĩ gì thế?” Dung Nghi đánh gãy ý nghĩ La Y.
“Haiz, rảnh rỗi không có việc làm.” La Y nói: “Không bằng chúng ta cùng nhau học đi, ngươi không hiểu có thể hỏi ta. Ta cũng thuận đường ‘Ôn cố nhi tri tân’ .”
Dung Nghi nhíu mày: “Ngươi không chê cười ta?”
La Y trả lời: “Thánh nhân nói rằng: ‘Ba người đi tất có người làm thầy ta’.”
Dung Nghi biết những lời này, nháy mắt tâm tình nâng lên đông nghịt. Bị kích động chạy đi rút ra bản 《đại học 》 thời gian trước đọc hơn một nửa, đắc ý nói: “Ta còn nhớ một ít đấy.”
“Rất tốt!” La Y vỗ tay cười nói: “Vậy thì cùng nhau đọc nhé?”
“Được!”
La Y xoay người xuống giường: “Dứt khoát lấy giấy và bút mực ra, chúng ta đọc xong cùng nhau tập viết theo mẫu chữ. Lại xem chúng ta ai mài mực mài tốt.”
“Không nói cái khác, chẳng lẽ mài mực ta còn không bằng ngươi hay sao?”
“So thử mới biết!”
“Vậy phải có phần thưởng mới hay.” Dung Nghi vội vàng nói tiếp: “Nhưng đừng lấy cái dùi làm đế giày.”
La Y bật cười hì hì: “Nếu ngươi hơn ta, ta làm bộ quần áo cho ngươi.”
“Được, nếu ngươi thắng thì sao?”
La Y sửng sốt, bỗng nhiên nghĩ đến cho dù không có văn hóa, cho hắn biết thế nào tiết kiệm tiền cũng tốt, bèn nói: “Ta muốn một đôi vòng tay phỉ thúy, nhưng không được dùng hàng giả lừa gạt ta.”
Dung Nghi do dự một chút, lại nghĩ cùng lắm thì mất tiền tiêu vặt mấy tháng này, dù sao thì cũng không thể ra ngoài, có tiền cũng không chỗ tiêu, vì vậy vui vẻ đáp ứng.
Vì thế hai người cùng nhau đi học, đọc xong còn trao đổi một chút tâm đắc. Đương nhiên lấy trình độ trước mắt của Dung Nghi, căn bản là hắn phiên dịch loạn, La Y không chê cười hắn, khách quan chỉ ra. Có đôi khi Dung Nghi hỏi ngược lại La Y, La Y sảng khoái thừa nhận bản thân mình không biết, không có giả vờ biết. Thường xuyên cùng nhau tra thêm từ vựng, lục lọi những lời giải thích của người khác. Hai người còn kết phường dương đông kích tây dẫn bà tử trông cửa rời đi chạy đến đại thư phòng lấy một đống sách về, về nhà đóng cửa lại cùng nhau cười ha ha. Làm một trận chuyện xấu quả nhiên có trợ giúp tăng lên hữu nghị.
Cầm sách lại cùng nhau lật xem. Cứ như vậy ngươi lật chuyển một cái ta lật chuyển một cái, cũng rất thú vị. Dung Nghi thế mới biết La Y nói nàng không hiểu rất nhiều không phải nói khiêm tốn, là thật sự không hiểu. La Y vốn tính toán đâu ra đấy học bốn năm quốc học mà thôi, thời kì còn kèm theo nữ công, thư pháp, hội họa và tính sổ quản gia cơ bản. Không có việc gì học một chút tạp học tỷ như cầm học được hai thủ khúc, còn có khắc dấu… Ách, là khắc bí đỏ linh tinh. So với người cổ đại đọc sách chân chính, nàng thật sự là người nửa mù chữ.
Không có tâm lý chênh lệch khổng lồ, Dung Nghi ở trong lòng kéo La Y từ tri thức điện thờ xuống. Cũng đã thấy không có cảm giác áp bách nữa – – vợ ta không mạnh hơn ta quá nhiều không phải sao? Hơn nữa La Y đời trước bị cổ văn lừa không ít, đời này ban đầu cũng buồn bực đủ loại. Bởi vậy cũng hiểu Dung Nghi thống khổ thế nào. Cũng không cười nói khinh miệt Dung Nghi, vài ngày đọc sách, Dung Nghi cũng chầm chậm buông lỏng thần kinh. Dù sao thì nhốt ở nhà vẫn cần có một số việc làm, đọc sách kỳ thực cũng coi như một sự kiện thú vị.
Về phần mài mực, đương nhiên là La Y thắng. Dung Nghi trước kia đọc sách đều có gã sai vặt hầu hạ, đâu cần tới hắn mài mực. Hắn vốn về mặt học tập là cà lơ phất phơ, mực mài tới khi nào mới là trạng thái tốt nhất từ đầu đã không biết. Theo sau rất nhiều lần mài mực đều phải La Y gia công lại. Nhưng bản thân La Y cũng cực kỳ cùi bắp, có đôi khi ký sổ dùng mực cũng sẽ xằng bậy. Dung Nghi thật sâu sinh ra một loại cảm giác – – vợ ta cũng là người thường, hai người ở chung càng hòa hợp.
La Y cũng phát hiện Dung Nghi người thường tuyệt đối khó có thể phát hiện được ưu điểm – – lúc hòa khí rất dễ chung đụng. Điều kiện tiên quyết là đừng xem thường trượn phu. Nhưng mà La Y kỳ vọng đã té ngã mười tám tầng địa ngục, đột nhiên phát hiện địa ngục kỳ thực chỉ có mười bảy tầng, tâm tình cũng tốt. Hai phe đều phóng thích thiện ý, bỗng nhiên lại cảm thấy lấy dạng trước kia đối chọi gay gắt thật sự rất ngây thơ. Nhìn nhau cười, xem như đều bỏ qua chuyện quá khứ.
Hết chương 51
Về quảng cáo
Chia sẻ:
Click to share on Twitter (Opens in new window)Share on Facebook (Opens in new window)
Chương 52: Quản lý tài sản!
Editor: Hắc Phượng Hoàng
La Y vẫn có tự do nhất định, nhưng hai tầng mẹ chồng đều không muốn gặp nàng, nàng sẽ không xuất hiện trước mắt người đang nổi nóng. { }! Ngoan ngoãn ở cùng Dung Nghi. Luôn ở cùng nhau tới mùng một tháng mười, đại tỷ nhi Quỳnh Anh đầy trăm ngày, Dung Nghi mới được thả ra. Dù sao từ Thái phu nhân tính, Quỳnh Anh cũng là trực hệ quan hệ huyết thống của bà, trăng tròn không làm, dù sao trăm ngày cũng phải ra vẻ một chút. Lại nói dầu gì cũng là trưởng tôn nữ Hầu phủ, không làm thì không hay ho lắm. Vì thế gọi Nhị phòng lên, lại mời vài người thân hữu bàng chi, xếp đặt năm ba bàn là xong. Các trưởng bối cho không ít lễ vật vòng bạc vòng vàng vân vân.
Dung Nghi bị nhốt ba tháng, xem như hết hạn tù phóng thích. Sau ngày ăn lễ trăm ngày của con gái, muốn chạy ra ngoài chơi. Nhưng sợ bị trưởng bối ngăn lại nên không nói cho ai biết, chỉ nói đi dạo ở vườn. La Y đang thu dọn lễ vật của Quỳnh Anh nên không đề phòng, để hắn chạy ra ngoài. Chờ La Y phát hiện ra đang định sai người đi tìm, Dung Nghi đã ủ rũ trở lại – – đám người không phải anh cũng chẳng phải em của hắn kia không bị đánh nhưng vẫn bị cấm cửa. Tính ra Dung Nghi xem như được phóng thích sớm nhất. Huống chi mặc dù là về sau tất cả đều tự do, phỏng chừng người hầu hạ bên người cũng đổi hết thành người giám thị. Tăng cường phòng bị đám hàng nhái quần áo lụa là liên hệ với nhau. Con nhà mình đều tốt, từng tộc trưởng đều âm thầm nghi ngờ là người khác làm hư con mình. Mặc dù mọi người đều là thân thích kiêm hàng xóm, lời này không tiện nói rõ, nhưng phòng bị làm được giọt nước không rỉ. Cần phải làm được mặc dù trộm chuồn đi một người, cũng không thể liên hệ với nhau được.
Dung Nghi phờ phạc ỉu xìu buồn bực tới buổi trưa, buổi tối sau khi ăn tối về bị Hầu gia xách đi khiển trách một hồi. Xem chừng là ở bên ngoài uống rượu bị người ta biết được. Cũng may tình thế không nghiêm trọng lắm, không bị đánh.
Ngày hôm sau, Dung Nghi thật sự không muốn ở nhà. Xin phép Thái phu nhân một tiếng, kéo La Y lên phố.
La Y tâm tình tốt lắm: “Hôm nay nghĩ gì mà lại gọi ta đi dạo thế?”
“Ta thấy ngươi ở nhà buồn không vui vẻ.” Dung Nghi cười có chút chột dạ, không dám nói hắn thật sự không tìm được người bồi.
“Vậy chúng ta đi dạo ở đâu?”
Dung Nghi trả lời: “Còn có thể dạo ở đâu? Đơn giản chính là tiệm tơ lụa, tiệm trang sức thôi. Nếu không nữa thì chính ngươi đi mua kim chỉ, nhà chúng ta cũng không thiếu cái gì.”
“Liệu có trò gì hay mới không nhỉ? Tơ lụa trang sức đều thông thường, cho dù không đi ra dạo, trong phủ mỗi tháng cũng có quản gia nương tử dẫn nữ chưởng quầy đến cho chúng ta chọn.”
“Cũng đúng.” Nói xong lại ngượng ngùng cười: “Ba tháng này làm phiền hà ngươi không được chọn.”
La Y gật đầu trùng trùng! Về sau được ở riêng, công trung có thể cho bao nhiêu bạc? Những thứ này đều là tiền riêng ngày sau! Chẳng qua nàng kéo dài lệ thường trước kia, ở phần của nàng, nàng tận sức chọn đồ vàng. Huống chi nàng vốn không có phần được chọn đá quý.
Dung Nghi lại nói: “Không bằng chúng ta đi xem trang sức trước, không phải nói muốn vòng tay phỉ thúy sao?”
La Y ngạc nhiên nói: “Ngươi mới tồn được tiền tiêu vặt được ba tháng, đủ để mua vòng tay phỉ thúy không?”
Dung Nghi cười cười: “Ta mang cả hạt vàng tiền mừng tuổi năm mới.”
La Y nhíu mày: “Vẫn còn á?”
“Chỉ còn ba bốn thôi, mua vòng tay thì đủ.”
Không ngờ đi đến tiệm trang sức, hễ là vòng ngọc tốt đều phải hơn 150 lượng. Dung Nghi có tổng cộng ba mươi lượng bạc, lại thêm bốn quả vàng, cộng lại chỉ được bảy mươi lượng. Dựa theo đời sau tỷ lệ đổi trong truyền thuyết bạc ra nhân dân tệ, năm vạn sáu ngàn đồng. Vẫn chỉ có thể miễn cưỡng mua được vòng tay ánh mắt thiếu gia Hầu phủ giám định. Dung Nghi này khách quen thanh lâu không chuyên nghiệp, rõ ràng không biết cụ thể giá trang sức.
Nhưng mà hành vi góp tiền mua vòng tay là đáng giá cổ vũ!
Bởi vậy La Y cười nói: “Mua một cái trước đi, không ai quy định vòng ngọc tất yếu phải mua cả đôi.”
Tiểu nhị cũng coi như hoả nhãn kim tinh, bấy giờ dân chúng bình thường hay mặc vải thô hai màu xanh và xám là phổ biến. Màu hơi sáng một chút chính là nhà bậc trung, ít nhất cũng là tiểu địa chủ. Mặc vải lụa thì là nhà khó lường rồi. Nếu ra ngoài, không thể làm mất thanh danh Hầu phủ, nếu không ngộ nhỡ người khác nhận ra, còn tưởng là Hầu phủ phá sản rồi. Tuy rằng nghe nói cách ngày đó không còn xa nữa. Bởi vậy hai vợ chồng La Y mặc quần áo coi như ngăn nắp, hơn nữa trên đầu nàng mang không ít trang sức. Tiểu nhị không nghĩ hai người này không mua nổi, chỉ nghĩ là họ ra ngoài không mang tiền thôi. Đây là chuyện bình thường, bạc không nhẹ, ai lại không có việc gì mang nhiều bạc đi dạo phố chứ? Bèn nịnh nọt cười nói: “Tuy nói như thế nhưng mang một đôi vẫn hay hơn ạ. Đại gia nãi nãi không ngại để lại địa chỉ, chúng ta giao hàng tận nơi rồi đưa tiền không muộn.”
Dung Nghi đang khó chịu, tức giận nói tiếp: “Ngươi lại không biết chúng ta, không sợ chúng ta lấy của ngươi đi mất hả?”
Tiểu nhị cười nói: “Ôi, đại gia trêu đùa chúng ta đấy à. Dưới chân Thiên tử, nào có người to gan như vậy chứ? Huống chi hai vị ung dung sang trọng, vừa nhìn đã biết là thiếu gia nãi nãi đại hộ nhân gia, ai còn để ý mấy đồng tiền này?”
La Y cũng đùa: “Không sợ chúng ta là kẻ lừa đảo giả bộ à?”
Tiểu nhị nịnh nọt nói: “Chúng tiểu nhân cũng coi như được chứng kiến nhiều, khí độ này của ngài không giống kẻ lừa đảo. Chúng tiểu nhân có mặc bộ quần áo như hai vị, bảo đảm vừa vào tiệm đã bị đánh ra đấy ạ.”
Cú chém gió này hay, La Y cũng vui vẻ. Nhưng bọn họ chỉ có vẻ bề ngoài thôi, đành phải nói: “Mua một cái đi, hôm khác lại đến thăm.”
Hỏa kế kia còn đang không ngừng nói dóc.
La Y nhìn sắc mặc Dung Nghi không tốt, vội vàng kéo ra bên ngoài: “Không thể chỉ xem một nhà, chúng ta đi dạo nhà khác đi.”
Tiểu nhị lúc này đã biết, lại là người vẻ vang trong kinh, haiz… Sinh ý không tốt làm mà.
Dung Nghi lại cáu kỉnh, nhất định muốn mang ngọc bội trên người đi đổi tiền mua một đôi vòng tay này. La Y gần đây ở chung hòa hợp với hắn, bình tĩnh tâm rất tốt. Chậm rãi nói: “Ta biết trong lòng ngươi nhớ tới ta là được rồi. Chúng ta đến nhà khác mua một cái trước, sau này ngươi lại mua một cái hay một đôi là được, làm gì phải nhất định mua ngày hôm nay? Ngọc bội bán gấp không được giá cao, chỉ lợi cho đám gian thương kia thôi.” Khuyên can mãi, La Y thiếu chút nữa bão nổi Dung Nghi mới đàng hoàng. Rất tốt, không phải cãi nhau.
Cuối cùng vẫn đi một nhà khác mua một chiếc vòng ngọc. La Y có mang tiền khi ra ngoài, lại mua ở cùng cửa hàng đó một đôi khuyên tai hình bình hoa cho Vinh Trăn. Sau đó đi mua mấy thứ thượng vàng hạ cám rồi mới về nhà.
Lại một lần nữa chứng kiến Dung Nghi, La Y quyết định sẽ tiến hành huấn luyện Dung Nghi. Không thể để xuất hiện loại hành vi sĩ diện khổ thân như hôm nay. Mà Dung Nghi mất đi bằng hữu không đi dạo phố hằng ngày nữa. Không muốn mua thứ gì, đi dạo phố cực kì nhàm chán. La Y nhận dịp cùng nhau học bắt đầu dạy hắn tính sổ.
Bản mẫu chính là của hồi môn của La Y, dù sao đồ cưới được viết thành ba tờ, không cần thiết phải giấu giếm. Huống chi mở ra sổ sách đã bị Dung Nghi làm tức chết khiếp.
Dung Nghi nói: “A? Một năm mới hai ba trăm bạc, đủ làm chi?” Tiện đà vừa đồng tình nhìn La Y: “Nhà các ngươi cho ngươi bấy nhiêu thôi?”
La Y cầm sổ sách gõ trên đầu Dung Nghi: “Ngươi cho rằng hai ba trăm là ít à? Một lượng bạc có thể mua hai thạch gạo, ngươi tính xem chỗ này có bao nhiêu thạch gạo hả? Chừng trăm lượng bạc, đủ chi phí sinh hoạt một năm.”
“Vậy xiêm y trang sức thì sao?”
La Y thở dài: “Ngày sau chúng ta phân gia, không thêm nhiều xiêm y trang sức tốt như vậy không được sao?”
Dung Nghi không nói.
La Y lại nói: “Con người lúc còn sống, có thể ăn cơm no mặc áo ấm, còn có thể thừa lại chút mua trang sức. Còn cái gì mà không thỏa mãn chứ? Chúng ta xem như quan gia, không phải nộp thuế đấy.”
“Ngày sau gặp bằng hữu, còn không bị cười chết à? Thậm chí ngay cả tơ lụa tốt một chút cũng không mặc nổi.” Dung Nghi rầu rĩ không vui nói.
La Y gắt gao nắm chặt tay, hít vào! Thở ra! Hít vào! Thở ra! Bình tĩnh! Nhất định phải bình tĩnh! Vững vàng hô hấp xong mới nói: “Bằng hữu có nghèo có giàu, đã là bằng hữu, sao lại chê cười nhau?”
“Chê cười hay không đều bị người ta khinh thường.”
“Vậy ngươi muốn thế nào?” La Y không nhịn được cơn tức: “Đây là bạc đồ cưới của ta, theo lý mà nói là vốn riêng của ta. Mắc mớ gì đến ngươi? Ngươi có bản lĩnh bản thân mình kiếm đi, hoặc là dựa vào cha ngươi sống lâu trăm tuổi, dựa vào đám tiền thưởng ta tích lũy một phần của cải cho ngươi?”
Ở chung một trận, Dung Nghi hơi hiểu La Y, vỗ tay cười nói: “Nếu là ngươi tích lũy, sợ rằng không đến trong tay ta đâu? Đến lúc đó ta muốn dùng tiền, thế nào cũng phải hứng một đống lỗ kim. Ta nói đúng không?”
La Y thẳng tắp trợn trắng: “Ngươi rất hoài niệm đúng không?”
Dung Nghi thò tay ôm bả vai La Y: “Ta nói nàng dâu này, rõ ràng bộ dáng xinh thế này, lại tài giỏi thế này, sau này cất hết mấy thứ kim chỉ dao kéo kia đi thế nào?”
La Y giả cười: “Nghĩ hay nhỉ! Về sau một năm cầm bạc về một ngàn lượng, ít hơn bao nhiêu đâm bấy nhiêu!”
“A? Ngươi không phải nói thật đấy chứ?”
La Y tiếp tục giả cười: “Đây không phải là Tứ Gia ngài ghét bỏ ta một năm được có hai trăm bạc ít quá sao? Đám hồ bằng cẩu hữu của ngài sẽ chê cười sao? Ta là suy nghĩ cho thể diện của ngài đấy.”
Dung Nghi cứng họng, kéo ra tươi cười: “Nãi nãi tốt à, vẫn là dạy ta tính sổ đi…”
La Y bị náo không có tỳ khí, đành phải mở sổ sách ra dạy. Phương thức ký sổ của La Y tương đối tiên tiến, nàng không phải kế toán, nhưng sổ sách gia dụng vốn không khó. Chỉ điền vào bảng vừa xem hiểu ngay. Đơn giản là các mục chi tiêu, dự toán, vân vân. La Y sai người chuyển rương của nàng ra.
“Ngươi có biết hằng ngày ta tích lũy tiền thế nào không?”
“Tích lũy như thế nào? Ngươi cũng đừng rất tiết kiệm, vẫn chưa tới tình trạng đó.”
La Y thầm nghĩ, là lão nương không muốn ngày sau sống khổ cực! Thôi, dạy trước đã.
“Rương nhỏ thứ nhất là tiền lời. Ta đều để ở chỗ này, bao nhiêu tiền ta không nói, nếu ngươi có thể lưu loát tính sổ được, ta chia cho ngươi một nửa!” Haiz, nàng thật sự là rất hào phóng. Tuy rằng rất nhiều tiền lời chính là ở Hầu phủ đấy.
“Ừ, ừ.”
“Hộp thứ hai là chi tiêu của Đại tỷ nhi. Một tháng trong phủ cho hai lượng bạc, dùng bao nhiêu đều ở trong này. Không thể vượt qua.”
“Hộp thứ ba là tiền tiêu vặt của ta. Tiền tiêu hàng tháng của chúng ta là mười lượng, kể từ hôm nay, ta muốn quản lí cả tiền tiêu vặt hàng tháng của ngươi. Một tháng bốn lượng bạc, tiêu vặt của hai chúng ta ở trong này. Dùng hết sẽ không có nữa, đợi tháng sau lại dùng. Nếu là thừa lại có thể đành dụm khi nào lấy thì lấy.”
“Mới bốn lượng bạc một mình ta cũng không đủ tiêu!” Dung Nghi không vui.
“Đám bằng hữu kia gần đây không có thời gian chơi với ngươi. Ngươi ăn ở đều ở nhà, theo ta thấy một tháng cho ngươi hai lượng bạc vẫn là nhiều. Ta một tháng tính cả đi khen thưởng cũng mới một hai lượng thôi. Ngươi phải biết thỏa mãn chứ.” Mặc dù da mặt nàng quá dầy có thể không cho khen thưởng sẽ không cho. Dù sao thì hạ nhân Hầu phủ vốn khinh thường phòng bọn họ, tội gì dán mặt nóng vào mông lạnh của người ta?
“…”
“Cuối cùng chính là lễ vật lui tới. Bên trong ta làm ngăn kéo ô vuông, các vật nhỏ để vào các ô vuông, ngày X, tháng X, năm X, nguyên nhân X, chuyện X, người đưa X, giá trị bao nhiêu. Nếu là vật lớn có ghi dấu, cũng xếp thời gian thứ tự như những vật nhỏ. Nhưng những vật thượng đẳng được cất trong nhà kho. Như vậy sẽ không bị lẫn lộn. Chúng ta bây giờ không có nhân tình phải đi đưa lễ vật. Rương vẫn trống.” Haiz, hiện tại nàng đúng là càng ngày càng giống thiếu phụ luống tuổi rồi.
“Sau đó, đối ứng với từng rương, viết ra sổ sách. Từng cái rương có một sổ sách, lại có một sổ cái. Thu chi ghi rõ ràng. Ngày sau một năm phải dùng bao nhiêu cũng đại khái tính được, đây là dự tính thôi. Lại thông qua cuối năm kết toán sổ sách, đoán trước sang năm thêm giảm các mục. Dự trữ một phần ngân lượng để dùng khi khẩn cấp, còn dư lại thì mua ruộng đất, đây là mua đất.”
Dung Nghi nghe hai mắt cay xè, La Y nói lệ rơi đầy mặt. Loại phương thức ký sổ cổ điển kiểu gia đình nhỏ này mà mẹ nàng ở kiếp trước dạy cho. Dưới điều kiện tiên quyết không ảnh hưởng tới sinh hoạt trong nhà tiến hành tích lũy tiền. Sự thực chứng minh phương thức này rất thành công, rất thích hợp trạng thái cuộc sống dân chúng nhỏ phấn đấu. Thật sự làm cho mẹ nàng tích lũy được tiền mua được phòng nhỏ ở thành phố đấy, đây là đã trừ học phí đại học của nàng. Haiz, lúc ấy mẹ nàng cho nàng đi học vẫn còn một nửa, nói sau này là đồ cưới của nàng đấy. Ai biết nàng lại đã xuyên việt chứ, haiz… Ông trời, ta có thể cho mắng ông thêm một vạn thất thần thú không?