Edit: Hắc Phượng Hoàng
La Y mất vẻn vẹn ba tháng mới dạy được cho Dung Nghi biết tính sổ. Kết quả này làm cho La Y cảm giác sâu sắc vô lực, thêm hoài nhi Dung Nghi là đầu óc tối dạ. Nàng không hiểu nổi cái này có gì khó hiểu đâu? Chỉ là ký sổ thôi, không tính vượt, suy tính sang năm chi. Hộc máu ba lít! Cũng may miễn cưỡng đã dạy được, nếu không máu của nàng sẽ phun hết mất. Về phần thao tác thực tiễn, chờ sau này làm thôi. Hiện tại không có thời gian, bởi vì sắp bước sang năm mới rồi.
Vào tháng chạp, các nơi bắt đầu giao nộp địa tô lên trên. Tài sản bổn gia, đồ cưới của mỗi nàng dâu, sản xuất thu vào phải chia cho mỗi chi mạch. Trong lúc nhất thời cửa hông cửa sau Hầu phủ người đến người đi ngựa xe như nước, quả nhiên rất náo nhiệt. Người ngoài nhìn qua có vẻ là cảnh phồn thịnh, dâu trưởng Hầu phủ lại buồn lòng muốn chết. Không có, trên sổ sách không có tiền.
Năm nay thu tô ruộng chỉ có năm ngàn lượng, tiền lời cửa hàng thì ổn định, ba ngàn lượng. Tám ngàn lượng nếu đập vào đầu La Y, tuyệt đối có thể làm mù mắt nàng. Đáng tiếc, người đương gia không phải là nàng. Đại nãi nãi Lôi thị xuất thân huân quý, có quan hệ dây tơ rễ má với nhau. Huân quý đến trình độ này hiểu rất rõ nhau. Chỉ là không ngờ Hầu phủ thật sự là ngày càng lụn bại. Nàng vừa gả lại đây một năm có hơn một vạn lượng. Nhưng bây giờ lại không đến một vạn lượng, mà năm nay còn là năm mưa thuận gió hoà quốc thái dân an.
Thu vào ít, người lại nhiều thêm. Thế tử lại nâng mấy phòng di nương, đối ngoại mà nói, địa vị thế tử này có thể nạp vài người thiếp. Loại thiếp được lên gia phả, quan phủ thì không có. Nhưng mọi người đều hiểu trong lòng mà không nói, nâng một phòng thiếp nửa nô nửa chủ. Tuy nói là nửa nô nửa chủ, nhưng dẫu sao cũng được xưng một câu “Di nương”, dĩ nhiên là phải dẫn ít nhất hai người đại a đầu, ba bốn người tiểu nha đầu, cần phải có mấy thô bà tử. Là thông phòng cũng có một tiểu nha đầu. Được yêu thích lại thêm đứa bé, lại được thêm vài kiện vàng bạc, dụng cụ. Người này có, người kia không thể bớt. Cả ngày tranh giành tình nhân, thế tử gia tâm tình tốt lại thưởng mỗi người một thứ. Bạc cứ như vậy rầm rầm chảy ra ngoài.
Nhưng đây mới chỉ là những nhân vật nhỏ, nói khó nghe một chút thì chỉ là nô tài thôi, không tốt mang đi bán là xong. Tiền tích lũy cả đời, nếu không con trai con gái, đúng là vẫn của nhà này. Nước phù sa không chảy ruộng người ngoài. Làm cho Đại nãi nãi khó xử chính là chủ tử các nơi. Nhị phòng có hai trai, một người đã thành thân, một người sắp thành thân. Bây giờ còn chưa ở riêng, ăn mặc chi phí tất cả đều là công trung, về sau sinh đứa nhỏ chi tiêu lớn hơn nữa. Đích tôn Dung Chỉ đầu xuân sẽ thành hôn, đây là con út ruột thịt của Tào phu nhân, há có thể tiết kiệm sao? Lại thêm Vinh Trăn sắp gả đi, Dung Nghi sau này thêm miệng ăn. Còn phải bảo trì thể diện Hầu phủ, trang sức ăn mặc, không phải tiền sao? Đại nãi nãi nhìn tám ngàn lượng địa tô, một đêm ngủ không ngon giấc.
Địa tô của La Y cũng tới, trước hôn nhân bởi vì gả không tốt, Vu thị gõ lão thái thái một khoản. Cho nàng thêm một trăm mẫu đất. Cũng phái người quản lí. Vùng núi đất cát nên không có nhiều tiền lời, núi chỉ có thể cung cấp vài món ăn thôn dã, đất cát chỉ có thể trồng dưa hấu. Nghe nói có thể trồng lam dâu, nhưng hiện thời lam dâu còn không biết làm tổ ở góc nào. Bởi vậy, tuy rằng ruộng đất thoạt nhìn rộng lớn, trước mắt người quản lý tạm thời điền sản của La Y, Cẩm Tú cùng với tâm phúc không khắt khe tá điền – – đây còn là một loại gia quy Tiêu gia định ra. Vì thế tới tay chỉ có ba trăm lượng. So với Hầu phủ thì không đáng kể gì, nhưng Thanh Quỳ Viện gần như không có khoản chi tiêu gì, nàng vẫn vui vẻ sai người đổi thành vàng mang về. Dung Nghi gần đây tốt hơn trước kia nhiều rồi, nhưng nàng vẫn không yên lòng. Không khỏi sợ tiền riêng bị trộm, nàng dứt khoát ngầm giấu dưới nệm giường. Đảm bảo Dung Nghi đầu óc tối dạ kia không tìm thấy được!
Địa tô thu lên, La Y bắt đầu chuẩn bị lễ cho trưởng bối. Các huynh đệ vừa tầm Dung Nghi thì dùng tiền tiêu vặt hàng hàng còn dư lại để mua. Hầu gia và Nhị thúc thì dùng vốn riêng của La Y. Nghĩ lại, sau đó còn được nhận lại nên không để ý nhiều. Riêng Thái phu nhân thì phải cẩn thận suy nghĩ. Những vật vàng bạc Thái phu nhân cho tới bây giờ không để vào mắt. La Y đành phải sai người mua quả bưởi ở bên ngoài từ tháng chín. Bóc múi bên trong, mở ra khắc hoa, ngâm chè phơi khô, là mứt hoa quả nhuận phổi khỏi ho tốt nhất. Kiểu dạng tùy chủ nhà mình thích. Đây là thực phẩm đặc sắc của Miêu tộc nam Tương Tây, là La Y đời trước xem trên tivi. Thử vài lần mới thành công.
Toàn bộ quả bưởi bóc sạch ruột khắc thành hoa cỏ tượng trưng mười hai tháng làm thành bình kẹo, trông hay mà không dùng được. Lại làm một trăm con cá, ba mươi Hỉ Thước. Hơn nữa mứt hoa quả bí đao, đồng loạt đưa cho nữ nhân các nơi trong nhà.
Thái phu nhân thu được lễ vật, lắc đầu cười nói: “Ta xem như phục Tứ nãi nãi rồi, luôn có ý nghĩ ly kỳ cổ quái.”
La Y phúc thân cười nói: “Đó là lão thái thái hun đúc đấy ạ.”
Thái phu nhân hơi hơi giật giật khóe miệng, lại nghĩ tới chuyện La Y bỏ lại Dung Nghi về nhà mẹ đẻ, một mặt trong lòng không thoải mái lắm, mặt khác lại cảm thấy nàng dâu trong nhà chỉ có La Y chơi tốt nhất, không khỏi xoắn xuýt.
La Y cũng xấu hổ, Thái phu nhân không tính là khó ở chung. Đến cái tuổi này rồi cơ bản chỉ có yêu thương. Nhưng vẫn thành kiến rất sâu với nàng. Không có cách nào, đứng ở lập trường của Thái phu nhân, La Y bỏ đi khi cháu trai bà ta mạng treo lơ lửng, quả thật rất không phúc hậu. La Y cũng không biết mình làm đúng hay sai. Lúc ấy không trở về nhà mặc dù không thêm phần, cũng sẽ không thể giảm phần. Nhưng nhất định sẽ rất rất buồn bực. Về nhà rồi, tuy rằng kết cục cuối cùng không khác biệt, nhưng ít ra có một loại ảo giác không bị người nhà vứt bỏ. Cho dù là lừa mình dối người cũng tốt. Bởi vậy, nếu là hai mặt khó xử mà lại chuyện quá khứ, vậy không cần xoắn xuýt này. Trong khoảng thời gian này cũng bắt đầu chậm rãi nghỉ ngơi giống như trước đây. Chỉ là Thái phu nhân vẫn có chút kỳ quái, còn nhiều thời gian đi.
Nhưng làm vãn bối lấy lòng trưởng bối, ở nơi nhà cao cửa rộng này thuộc về công tác hằng ngày. La Y vẫn suy nghĩ mấy điểm quan trọng. Vận khí rất tốt, buổi tối đêm 30 bắt đầu có tuyết rơi như lông ngỗng. Mọi người theo lệ thường ở Tiên Huyên Đường gác đêm. La Y mang theo Dung Nghi thừa dịp lúc mọi người không chú ý chạy ra ngoài.
Dung Nghi nói: “Ngoài trời rất lạnh, ngươi kéo ta ra ngoài làm chi?”
La Y trả lời: “Lễ mừng năm mới năm nay phòng chúng ta không nhiều lắm, ta muốn bổ sung một ít.”
“Bổ sung thế nào? Khiêng đống tuyết về hả?” Dung Nghi đứng trong gió rét khó chịu.
“Ta sai người đi phòng bếp lấy muối, bọn ngươi sẽ biết thôi.” La Y cười gian, trước khi xuyên qua từng xem, vừa đúng năm con rồng có đại tuyết, chùa miếu nói đó là điềm lành – – nóc nhà tuyết đọng cư nhiên xuất hiện một con rồng!? Nàng là kẻ thất học đương nhiên hoảng sợ, nhưng căn cứ tinh thần chủ nghĩa duy vật làm bộ hoài nghi. Mấy vị khoa học tự nhiên trong nhà cười run rẩy hết cả người: “Không phải là lúc có tuyết rơi rắc chút muối sao!” La Y còn chạy ra ngoài phòng xem thử, quả thế. Nàng không dám xác nhận cổ nhân có biết hay không, nhưng mà qua năm mới, cho dù biết cũng phải làm bộ không biết.
Vì thế La Y ngay tại Tiên Huyên Đường, vẽ Tiên hạc trên tuyết. Dù sao thì tuyết cũng màu trắng, vẽ cái gì đều cảm thấy không thoải mái, nhưng tiên hạc không sao, bởi vì nó vốn màu trắng, đỉnh đầu chấm chút ít màu đỏ, không chú ý nhiều là được. Đương nhiên không quên làm mây lành gì đó. Cuối cùng dọc theo sơ đồ phác thảo rắc muối, làm bộ như người không có việc gì chạy về. Cuối cùng quay đầu nhìn một cái, muối cổ đại thuộc về loại xa xỉ, thực sự bại gia mà > <.
Sợ mọi người lúc đi lại giẫm hỏng sân, cũng không muốn bản thân mình làm việc không có tiếng tăm gì. La Y sai người lặng lẽ dặn dò những người quan trọng khác. Canh ba sáng mới riêng từng người tán về nhà ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, đại a đầu Ngư Cổ của Thái phu nhân mở cửa phòng kinh hô một tiếng thanh thúy: “A! Lão thái thái mau dậy đi ạ, có tiên hạc đến xem ngài này!!!!”
Thái phu nhân bị một tiếng kêu gọi ồn ào khó chịu, sau khi nghe được lại nổi lên nghi ngờ. Vội vội vàng vàng mặc quần áo tử tế đứng lên, đứng ở cửa viện vừa thấy cũng sợ ngây người. Chỉ thấy trong viện bày biện ra một tấm tiên hạc đồ sương khói lượn lờ, nhất thời vui vẻ ra mặt: “Đây là ai bày trò thế?”
Ngư Cổ cười nói: “Nhất định là hôm qua Thọ tinh công đến xem ngài đó.”
Thái phu nhân nghĩ nghĩ cười nói: “Các ngươi nịnh nọt ta, đi, gọi Tứ nãi nãi qua đây, ta muốn hỏi nó! Hôm qua nhất định có chỗ bị trộm.”
Vừa vặn lúc này Đại nãi nãi bước vào: “Lão thái thái anh minh, hôm qua không phải là phòng bếp bị trộm sao?”
Thái phu nhân cười nói: “Tứ nãi nãi nhà chúng ta sao luôn nhìn phòng bếp thế? Cái này làm từ cái gì đây?”
Đại nãi nãi trở lại: “Cháu cũng không biết, tối hôm qua thấy vợ chồng bọn họ lén lút sai người đi phòng bếp. Cháu nghĩ nhất định có duyên cớ, quả nhiên ứng vào hôm nay.”
Không bao lâu, vợ chồng La Y quả nhiên bị lôi đến. Thái phu nhân vừa thấy La Y liền cười nói: “Khỉ con, cháu làm thế nào?”
La Y ảo não, giậm chân một cái: “Ôi chao, bị nhìn đi ra rồi!” Cổ nhân quả nhiên không dễ lừa.
Ngư Cổ hé miệng cười: “Tứ nãi nãi, lão thái thái gạt ngài đấy.”
“A!?”
Thái phu nhân đắc ý cười ha hả, bà không ngốc, đương nhiên biết không có khả năng thật sự có tiên hạc đến. Nhưng đoán một câu liền chuẩn, lại nhìn thần sắc La Y, tâm tình rất tốt.
“Nói mau, làm sao làm?” Đại nãi nãi đẩy La Y một cái: “Đồ chơi khắp thiên hạ chắc cô cũng làm được ra, đầu óc này lớn thế nào đây?”
La Y cười nói: “Ngày khác ta lại nghĩ xem, chúng ta cùng nhau làm? Cho ta hết tiền thưởng lão thái thái cho là được.”
“Ngươi thần giữ của! Ta không cho viện các ngươi cơm ăn đúng không?” Đại nãi nãi cười mắng.
Thái phu nhân cũng cười nói: “Nó như con khỉ, vừa nói như vậy, ta không cho tiền thưởng thành ra ta không đúng đấy. Nói mau, cháu muốn cái gì?”
“Lão thái thái thưởng một chút phúc khí của ngài cho cháu đi, cháu thiếu cái đó ạ.”
Thái phu nhân vui vẻ mắt không còn khe hở: “Cháu vẫn nên thành thật nói ra đi, làm sao vẽ được trong tuyết thế này.”
La Y cười nói: “Rắc muối là được. Lúc cháu còn nhỏ bướng bỉnh làm thử.” Nói xong làm ra một biểu tình ta rất thông minh, khen ta đi, khen ta đi. Thái phu nhân càng cao hứng, chẳng ai thích đối mặt với mặt mướp đắng cả.
Thái phu nhân nhất cao hứng, thưởng một bộ đồ trang sức. Trong tháng giêng khoe khoang bốn phía, không bao lâu trong hội đã biết đại danh La Y. La Y không biết là vui hay lo. Gần đây cái tên đồ chơi này, là loại hiền lương thục đức kính cẩn hiếu thuận, gặp phải thông minh, đặc biệt nữ hài tử gặp phải hai chữ này, bình thường bi kịch khả năng khá lớn.
Đến mùng tám tháng giêng, quả nhiên Đại nãi nãi mời La Y chuẩn bị tiết mục tết Nguyên Tiêu. La Y không phải bách khoa Baidu, sao có nhiều chủ ý như vậy chứ? Đành phải nói sáng ý âm nhạc kết hợp pháo hoa. Sắp xếp các màu pháo hoa, đặt một dàn nhạc gần sân Thái phu nhân. Cho pháo hoa phối hợp âm nhạc cùng nhịp trống, thị giác thính giác song trọng hưởng thụ. Đến hôm Thượng nguyên, Thái phu nhân vui vẻ ôm La Y không buông: “Ôi, cũng may là nàng dâu nhà chúng ta, nếu là cô nương nhà chúng ta, ta làm sao nỡ để cháu xuất giá đây.”
“A?” La Y ra vẻ kinh ngạc: “Thảo nào mọi người nói các cô nương phải giấu dốt, thì ra nguyên nhân ở đây.”
Thái phu nhân nắm La Y mặt nói: “Nha đầu răng bén lưỡi nhọn! Đêm nay không được về, phạt cháu tìm niềm vui cho ta.”
“Tuân mệnh!”
La Y dùng hai trò quan trọng dỗ được Thái phu nhân. Dung Nghi rất bội phục, ngay cả Thái phu nhân cũng thán phục nàng đầu óc tốt. La Y nghĩ đây là ưu thế duy nhất của xuyên qua, chuyên dỗ các trưởng bối. Dù sao cũng là trưởng bối nhà mình, thái độ tốt là có chín phần xác xuất thành công. Hơn nữa Thái phu nhân là người hoạt bát, hễ là chưa từng thấy đều cao hứng. Nếu là một lão thái thái cổ hủ, nàng vẫn nên an phận ở phòng cho xong.
Tháng giêng tiếng nói tiếng cười vẫn còn tiếp tục, Trung Quốc từ xưa tháng chạp và tháng giêng đều thuộc về nông nhàn, thời tiết này người thành thân đặc biệt nhiều. Dần dà tạo thành tập tục, bởi vậy Nhị nãi nãi mỏi mắt chờ mong rốt cục vào cửa. Nhị gia phiên bản Giả Bảo Ngọc cuối cùng cũng chuyển khỏi viện của Thái phu nhân, La Y đương nhiên lại tổn thất một khoản.
Cô dâu kính trà, ba ngày sau lại mặt. Mọi người đang ở trong viện Thái phu nhân tiếp tục làm ầm ĩ. Ầm ầm trong viện, bỗng nhiên truyền đến một tiếng la như xé trời: “Lão thái thái! Hầu gia! Hầu gia sợ là không ổn rồi!”
Hết chương 53
Về quảng cáo
Chương 54: Biến chuyển
Edit: Hắc Phượng Hoàng
Thoáng chốc Tiên Huyên Đường yên tĩnh giống như chết, Thái phu nhân choáng váng mắt hoa, thiếu chút nữa ngã xuống đất. Tào phu nhân đầu óc cũng phản ứng không kịp, biểu tình đờ đẫn.
Tùy tùng Hầu gia vừa khóc hô: “Lão thái thái, phu nhân mau tới đi ạ.”
Thái phu nhân mới giật mình, lập tức đứng lên, áo khoác ngoài cũng không mặc. Chạy một mạch ra ngoài. Mặt sau chạy theo một nhóm lớn nhân mã. Còn có mấy nha đầu cái mang áo choàng đuổi theo ra ngoài, nhưng sao có thể theo kịp?
Đoàn người đuổi tới Chu Dương Viện, Thái phu nhân bổ nhào đến bên giường, thấy Hầu gia sắc mặt đã xanh trắng, trên khóe miệng, quần áo còn tán lạc vết máu. Một hơi thở cũng không. Thái phu nhân hai mắt trợn ngược hôn mê bất tỉnh, thoáng chốc Chu Dương Viện rối loạn lên.
Đại nãi nãi phản ứng nhanh nhất, một loạt tiếng hô mời thái y. Ở nhà chồng, La Y chỉ có quan hệ tốt với Thái phu nhân nên chỉ trông chừng Thái phu nhân. Tào phu nhân vẫn đơ đơ, không buồn không vui.
Từ lúc Hầu gia hộc máu phải đi mời thái y, người bên này đi được một đoạn thì gặp. Thái y nghiệm xem một phen, Hầu gia đã tắt thở không thể nghi ngờ, nguyên nhân cái chết là ngộ độc rượu. La Y lại kinh hãi đổ mồ hôi lạnh.
Thái phu nhân trúng gió, hơn nữa còn là trúng gió rất nghiêm trọng. La Y âm thầm thở dài, trúng gió à, chảy máu não thì phải? Chuyển mắt nhìn phương hướng thi thể Hầu gia, con không tốt, còn không bằng không sinh!
Cháu trai yêu nhất vừa đón dâu, tháng giêng pháo hoa còn chưa tan. Tiếng cười có vẻ như còn tràn ngập ở trong mỗi góc. Đột nhiên một chậu nước lạnh giội từ đầu đến chân. Chắc chắn người già kiêng kị nhất quá vui quá buồn. Cú sốc như thế, cho dù là y học hiện đại cũng chưa hẳn có thể cứu, huống chi hiện thời?
Không bao lâu sau, Thái phu nhân không khống chế được đại tiểu tiện. Thái y lắc đầu nói: “E là phải chuẩn bị một chút, có lẽ sẽ có chuyển biến tốt.”
Chuyện xảy ra quá đột ngột, đừng nói Tào phu nhân, chính là vài Nãi nãi đồng lứa nhỏ tuổi đều có một loại cảm giác mãnh liệt không chân thật. Chứng cớ chính là đến nơi này một lát, bây giờ lại không ai khóc lên. Căn bản chính là sợ đến u mê rồi. Phải biết rằng tuyệt học của các quý phụ chính là nước mắt nói rơi là rơi, cho dù đó là một người đi đường Giáp ngã sấp ven đường thôi, có lúc cần thiết có thể khóc như cha ruột mình chết. Nhưng lúc này cho dù là người giỏi nhất diễn trò Đại nãi nãi cũng dại ra. Đừng nói là những người khác.
Cuối cùng, vẫn là Nhị nãi nãi vừa mới về đây sợ khóc lớn lên. Nàng mới vào cửa, trang sức tân nương trên người còn chưa kịp cởi ra. Cha chồng chết rồi, thái bà bà bệnh tình nguy kịch. Trước khi xuất giá ông nội mất. Nếu người ta soi mói, chẳng phải là nói nàng là kẻ thiên sát cô tinh, bát tự cứng rắn khắc nhà mẹ đẻ khắc nhà chồng ư? Nhất thời cảm thấy tương lai vô vọng, càng nghĩ càng thương tâm, không khỏi khóc chết đi sống lại. Mọi người mới phản ứng được, một đám khóc lên.
Thái y cũng hết cách, đành phải mang theo đồ đệ tiếp tục cứu giúp Thái phu nhân. Chỉ là đến lúc này, cứu giúp còn có ý nghĩa gì đâu? Trời còn chưa tối hẳn, Thái phu nhân cũng đi theo hít vào hơi cuối. Thái y phản ứng cực nhanh, Thái phu nhân ở đây không cứu được, trực tiếp chạy tới chỗ Tào phu nhân. Đại nãi nãi mới chú ý tới hầu hạ mẹ chồng. Hàng loạt mệnh lệnh đâu vào đấy phát ra. Một mặt đuổi toàn bộ nam đinh ra ngoài đi báo tang các nơi, trình tấu chương; mặt khác dẫn theo đệ muội ruột thịt hầu hạ mẹ chồng; mặt khác nữa sai La Y và Vinh Trăn dẫn người chuyển Thái phu nhân trở về rửa mặt chải đầu thay quần áo; một mặt nữa sai người thu thập Hầu gia; lại sai người tới chuyển nhà kho lục đồ tang, quan tài linh tinh ra dùng. Vừa mới dặn dò xong, họ hàng gần năm đời đã tới, cộng thêm tôi tớ các nơi, tiếng khóc vang trời.
La Y cảm giác cực kì chết lặng, hoàn toàn không quen Hầu gia, tuy rằng cũng có chút cảm tình với Thái phu nhân, nhưng không khổ sở chuyện cùng Thái phu nhân hai phương cách biệt. Hoặc là nói nàng khổ sở ở điểm một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. Hoàn toàn không có cảm thụ thương tâm lúc mẹ cả qua đời. Bởi vậy nước mắt nàng ba phần là thật, có bảy phần là giả bộ. Người thôi, quả nhiên đều ích kỷ đâu. Cư nhiên vào lúc này còn có tâm tư suy xét vấn đề ngày sau sinh kế. Ở riêng là tất nhiên rồi, cho dù không phân biệt nàng cũng không muốn ở cùng một chỗ. Nàng không muốn rõ ràng chẳng có chỗ tốt gì, lại giống như Nhị phòng ăn nhờ ở đậu nhiều năm. Tình nguyện cuộc sống khổ cực một chút, cũng muốn làm chủ nhà của mình. Chỉ là Dung Nghi làm thế nào đây…
Đại nãi nãi lúc này thật sự là muốn chết tâm đều có, nàng là khóc thực sự. Đồng thời hai trận tang sự, trên sổ sách lại không có nhiều tiền! Việc tang lễ khó chơi nhất, sai cái nhỏ tí tẹo, cũng sẽ bị người chỉ trích cả đời. Đặc biệt Thái phu nhân, xem như lão Phong quân, nếu có một chút sơ sẩy, cái mũ bất hiếu kia chụp xuống vài chục năm cũng không gỡ được. Cố tình Dung Chỉ mới đón dâu, sớm vét sạch của cải, tuy rằng bên kia chiết đồ cưới trở về còn có được lời, nhưng lúc này ai đi lấy đồ cưới của tân nương? An Dương Hầu phủ không cần làm người à! Tiêu phí mấy vạn lượng bạc! Cho dù nàng đại công vô tư bỏ đồ cưới của mình ra cũng không đủ dùng! Tào phu nhân bị bệnh liệt giường, trượng phu là người củi mục, không uống rượu tới chết như cha hắn đã không tệ rồi. Thật sự ngay cả người bàn bạc cũng không có. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là nắm lấy La Y làm tráng đinh.
La Y một mặt bất đắc dĩ: “Đại tẩu tử, lúc này ta không sĩ diện cãi láo. Chuyện lớn như vậy, tìm ta cũng không có tác dụng gì. Muốn tìm chạy chân, cô chỉ cần sai một câu là được.”
Nhị nãi nãi cũng là người thông minh, tự động tiến đến hỗ trợ: “Đại tẩu, tứ thẩm thẩm, các cô vào cửa sớm, ta đi theo các cô. Có chuyện gì cứ nói thẳng.”
Đại nãi nãi thở dài: “Cô vẫn là tân nương tử đấy, uất ức cho cô rồi.”
Nhị nãi nãi khóe mắt rưng rưng: “Không uất ức, tẩu tử đừng ghét bỏ là tốt rồi.”
“Làm sao có thể chứ, cô đừng suy nghĩ nhiều. Cố gắng sống tốt là được rồi.” Đại nãi nãi lại nghĩ, khẽ cắn môi nói: “Nói hơi quá đáng một chút, hằng ngày ta quản gia đúng là đã quen rồi. Việc hiếu hỉ đều có chương trình, cho dù chỉ có một mình ta, ta vẫn chuẩn bị xấp xỉ. Nhưng mà bây giờ… Trong nhà không còn bạc. Các cô nói làm như thế nào cho phải đây!”
“A!?” La Y giật mình: “Không phải vừa thu địa tô sao?”
Đại nãi nãi chắc chắn sẽ không nói trước mặt Nhị nãi nãi là do mới đón dâu quét sạch, đành phải nói: “Trong nhà sớm đã có thiếu hụt, thầm nghĩ chậm rãi tích lũy, ai ngờ đến chuyện lại vội vã thế này?”
Nhị nãi nãi vội hỏi: “Ta có ba ngàn lượng bạc đáy hòm, đại tẩu tử cứ việc cầm đi.”
“Sao có thể vận dụng đồ cưới của cô?”
“Của ta không có nhiều lắm,” La Y nói: “Không sợ đại tẩu chê cười, ta xuất thân cửa nhỏ nhà nghèo, hơn nữa bạc đáy hòm cũng chỉ xấp xỉ một nghìn lượng. Đại tẩu không chê ít, ta sai người đưa tới.”
“Như vậy sao được?” Đại nãi nãi cuống vã mồ hôi, nàng không đánh chủ ý lên đồ cưới của em dâu, oan uổng chết: “Ta gọi các cô đến thương nghị, không bảo các cô bỏ bạc. Người mới thành gia lập nghiệp, có thể có bao nhiêu chứ?”
La Y không nói, kỳ thực phòng ở, cửa hàng có thể cầm cố một trận. Nhưng lời này không phải nàng dâu con vợ lẽ có thể nói, nàng chỉ tỏ thái độ là được. Nhị nãi nãi là cô dâu, lại không dám ra chủ ý gì. Tỷ muội nàng dâu ba người thì hai người không nói thật, không tiện bàn bạc, đại nãi nãi đành phải đi quấy rối mẹ chồng mang bệnh.
Tào phu nhân than thở lấy ra một ngàn lượng vàng, bản thân Đại nãi nãi cũng có năm sáu ngàn, bạc từ Nhị nãi nãi và La Y, miễn cưỡng góp lại được hai vạn lượng. Qua tam thất tính toán sổ sách, thu thập ra tiền biếu, mới trả lại bạc cho hai vị đệ muội. Thật vất vả mới chịu qua chín chín tám mươi mốt ngày, Tào phu nhân cũng nghỉ ngơi. Người Hầu phủ bắt đầu tìm đường đi.
Điều thứ nhất đó là ở riêng, La Y bọn họ tạm thời chưa nói tới, Nhị phòng nhất định phải phân ra. Cha ruột sớm chết rồi, mẹ cả cũng treo, ở riêng là chuyện bình thường. Nhưng hiếu kỳ chưa qua, phân ra không xuôi tai, vì thế chọn biện pháp thông dụng, trước phân sau chuyển. Kỳ thực sổ sách Hầu phủ đã không có bạc, đồ cưới của Thái phu nhân con vợ lẽ không được mơ tưởng. Sản nghiệp tế điền của tổ tiên chưa phân được, ngay cả Dung Chỉ cũng chưa phân, đừng nói những người khác. Đành phải tùy tiện dọn ra một tòa nhà ở ngoại ô, ba trăm mẫu đất, coi như chia xong. Nhị phòng dựa vào đích tôn lâu như vậy, bọn họ may mắn hơn La Y chính là, tranh thủ thời gian tích lũy bạc vốn riêng. Về phần bao nhiêu thì phải xem thủ đoạn của Nhị thái thái. Nhìn đến tình huống của Nhị phòng, cũng tính được đại khái gia sản ngày sau của họ. Chỉ cần quản thúc Dung Nghi, cuộc sống sẽ không có vấn đề.
Quả nhiên chia nhị phòng xong thì bắt đầu chia bổn gia. La Y không biết là may mắn hay không may mắn. May mắn là sau này được đương gia tác chủ, không cần sáng chiều phụng dưỡng, đóng cửa lại mình là lớn nhất, đây cơ hồ là giấc mộng của mỗi người đàn bà thời đại này thậm chí đời sau. Không may là nàng không kịp tích lũy được bao nhiêu vốn riêng. Nhưng đây vốn không phải là tiền của nàng, nên không cái gì tiếc nuối.
Làm cháu trai của Thái phu nhân, Dung Nghi được chia một phần tài sản riêng. Di sản của Thái phu nhân đã được tính ra, tổng cộng hiện ngân là chín ngàn lượng, một số trang sức đồ cổ tơ lụa. Về phần tại sao Thái phu nhân cả đời mới tồn được “Chín ngàn lượng”, mọi người lòng dạ biết rõ là được rồi. Loại chuyện làm sổ sách giả này, cho dù không tinh thông, cũng biết đồ chơi này tồn tại.
Sắc mặt Tào phu nhân vẫn không tốt, mở ra sổ sách nói: “Hiện thời phụ thân các ngươi đã mất, trong nhà không có bạc, các ngươi cũng biết. Lão thái thái và Hầu gia không để lại một câu, ta liền làm chủ vậy.”
Mọi người đương nhiên xưng vâng
“Lão thái thái để lại chín ngàn lượng, bốn người huynh muội các ngươi chia cẩn thận, không giống nhau. Theo ta thì ba ca ca các ngươi một người hai ngàn lượng, còn lại Tam cô nương chưa lấy chồng, còn dư lại liền cho Tam cô nương.”
“Đồ trang sức, chúng ta không xem. Chia làm bốn phần rút thăm đi.” Tào phu nhân lại nói: “Tơ lụa vải vóc, thật ra nhóm nàng dâu các con chia là được rồi.”
Dung Nghi theo bản năng cảm thấy không thích hợp, chỉ là không biết cụ thể, không khỏi nhìn phía biết tính sổ La Y. Đang định mở miệng, La Y nhấc chân giẫm lên, điên cuồng nháy mắt. Biểu tình rõ ràng như vậy, cho dù không làm vợ chồng cũng có thể hiểu, huống chi rốt cuộc sớm chiều tương đối lâu như vậy. Đại nãi nãi ngồi ở bên cạnh Tào phu nhân thẩm tra sổ sách, thấy thế hiểu rõ cười. Người biết chuyện tốt, người biết chuyện có phúc.
Tào phu nhân mở miệng chia đồ cưới của Thái phu nhân xong, mới nói đến bản thân mình: “Đồ cưới của ta, ấn quy củ là để cho con ruột của ta. Chỉ là Lão Tứ do ta nuôi ở trước mặt một thời gian, ta không có nhiều, cho ngươi một ngàn lượng làm kỉ niệm vậy.”
La Y lập tức đứng lên chối từ: “Phu nhân giữ lại để khen thưởng người đi ạ, chúng ta còn trẻ, không dùng đến nhiều như vậy.”
Tào phu nhân cười nói: “Không đáng giá gì, chỉ hận ta không có bản sự, không có nhiều tiền tài hơn nữa. Các con đừng ghét bỏ là tốt rồi. Trang sức đồ cổ, đều là của hồi môn nhà mẹ đẻ tặng, ta không tiện làm chủ, đành phải thiệt thòi các ngươi.”
La Y phúc thân: “Nàng dâu không dám.” Nhưng không từ chối nữa, chủ mẫu chuyển dời tài sản gia đình đến đồ cưới cũng là chuyện thông thường. Huống chi tài chính Hầu phủ thảm như vậy, số tiền đó nhất định là thể diện rồi. Bởi vậy một ngàn lượng này thật đúng không thể không muốn. Đây là kinh thành, không có tiền nửa bước khó đi, thanh cao không đảm đương nổi cơm ăn.