• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Chương 3: Gia sự

Edit:Gà Già


*Editor: Tâm trạng không high nên edit ko được mượt lắm mọi người thông cảm, có gì sơ sót xin góp ý, thỉnh đừng ném đá.

Cẩm Tú thấy La Y bối rối liền mỉm cười: “Muội giống hệt như ma ma quản sự ấy.”

“Tỷ nói mau đi.” La Y bắt đầu hối thúc.

“Muội cũng không còn nhỏ nữa nói cho muội nghe cũng không sao nhưng không được đi nói lung tung với người khác.”

“Vâng!”

“Đại tỷ tỷ mới gả vào cửa nhà bên ấy chưa đến nửa năm tỷ phu đã muốn nạp thêm hai nha đầu ở trong nhà. Đại tỷ tỷ trong lúc tức giận liền mượn cớ mừng thọ Đại bá phụ để trở về nhà.”

“Vậy muốn làm lễ chải tóc* thì phải đợi đến khi nào mới không khiến Đại tỷ tức giận?”

Làm lễ chải tóc chính là nạp thông phòng sao? Trong tiểu thuyết trạch đấu không phải đều đã viết, công việc hầu hạ thường ngày chính là giao cho thông phòng làm hay sao?

*Tục chải tóc là một phong tục xưa, các cô gái trước khi về nhà chồng thì phải thay đổi kiểu chải đầu, búi tóc, cạo sạch phần lông tơ ở cổ và mặt.

“Ít nhất cùng phải đợi một, hai năm, làm như vậy cũng thật không để mặt mũi cho nhà chúng ta!” Cẩm Tú tức giận nói: “Toàn một đám con cháu thế gia quần là áo lượt, ỷ vào tước vị được thừa kế suốt ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, không từ một việc xấu nào, cũng không biết lúc trước Đại bá mẫu nghĩ như thế nào nữa!”

“Là con cháu thế gia thì không tốt sao?” La Y biểu tình quẫn bách. Ngày trước nàng xem tiểu thuyết, nhân vật chính không phải toàn bộ đều là xuất thân từ những gia tộc thế gia quyền quý hay sao?

“Tốt cái gì? Bất quá chỉ là bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa. Suy cho cùng vẫn là giống như nhà chúng ta thì tốt hơn, ít nhất cũng không trái ôm phải ấp.”

La Y rụt rụt cổ, tỷ tỷ nàng tức giận không nhỏ a, chẳng lẽ Cẩm Tú cùng vị Đại tỷ tỷ kia cảm tình tốt lắm sao? Xem ra vẫn là một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ!

“Tỷ tỷ, sau này tỷ nhất định sẽ được gả vào một gia đình dòng dõi thư hương, tỷ phu nhất định là một vị thiếu niên tài giỏi tuấn tú, có thể đỗ đạt công danh bảng vàng.”

Khuôn mặt Cẩm Tú thoáng chốc trở nên đỏ bừng, nhéo vào tay La Y nói: “Nha đầu tiểu quỷ này, càng nói càng không có chừng mực gì cả, để cho người khác nghe thấy được thì muội giấu mặt vào đâu?”

“Ha ha, tỷ tỷ, không phải tỷ dặn muội việc gì cũng phải nói với tỷ đầu tiên sao?”

“Muội.” Cẩm Tú trợn mắt “Không thèm nghe muội nói nữa, luyện chữ trước đi.”, nói xong liền đứng dậy trở về phòng. La Y cười ha ha, vị tỷ tỷ Lolita này thật đáng yêu.

Cẩm Tú vừa trở về tới phòng, nhũ mẫu của nàng Lý ma ma liền bước vào trong vội vàng nói: “Cô nương! Cô sao lại đi nói những chuyện đó với Tam cô nương?”

Cẩm Tú quay đầu lại: “Bà nghe thấy rồi?”

Khuôn mặt già nua của Lý ma ma đỏ lên: “Già đi ngang qua nên nghe thấy một chút.”

“Vậy sao?”

“Cô nương, già chỉ là muốn tốt cho cô!” Lý ma ma phân biện

Cẩm Tú ngồi xuống ghế: “Vậy theo ý bà thì ta nên nói gì với Tam cô nương?”

“Những lời như vậy vốn dĩ không nên do cô nói ra…” Lý ma ma nói

“Bà cũng biết.” Cẩm Tú đột nhiên quát lên: “Ta bảo bà lui ra vậy mà bà lại dám lén lút nghe trộm.”

“Cô nương tốt của tôi ơi!” Lý ma ma giật bắn người: “Chúng tôi cũng chỉ là lo lắng cho cô mà thôi.”

“Chúng tôi? Còn những ai nữa?”

“Chỉ có Mai Tử và Lý Tử!”

Cẩm Tú giận dữ: “Thật không ngờ lời của ta nói các ngươi đều không xem ra cái gì!”

Lý ma ma cùng Mai Tử, Lý Tử đều lập tức quỳ xuống: “Nô tỳ không dám! Nhưng người nói những lời đó với Tam cô nương nếu như Tam cô nương lại đi nói lại với những người khác thì người ta sẽ nhìn người như thế nào đây? Cô nương, cô cần gì…”

Cẩm Tú cười lạnh: “Tam nha đầu đi đâu để nói đây? Vì muốn tốt cho ta? Khiến cho muội muội của ta trở thành đứa ngốc trước mặt người khác thì ta được lợi gì? Con bé xấu mặt, ta còn có thể có mặt mũi sao? Mẫu thân quanh năm đều ngã bệnh, nếu như ta không dạy bảo muội ấy, còn có thể trông chờ vào mấy các ngươi hay sao?”

“Nhưng mà cô nương…”

“Đủ rồi!” Cẩm Tú quát to: “Đại phòng chướng mắt muội ấy là chuyện của Đại phòng! Nhị phòng chúng ta ai dám xúc phạm chủ tử thì đừng trách ta không nể tình.”

Lý ma ma không dám tiếp tục lên tiếng nữa, Lý Tử và Mai Tử cũng câm như hến.

Cẩm Tú cầm chén trà trên bàn hung hăng ném ra cửa quát: “Ra ngoài!”

Lý ma ma đành phải đem theo hai nha đầu lui ra ngoài, trong thoáng chốc nước mắt Cẩm Tú liền rơi xuống như mưa. Nương, nếu như người khỏe mạnh thì nữ nhi cần gì phải phiền não tâm can…!

************

Ngày hôm sau là ngày mừng thọ của Đại bá phụ. Thực tế thì phẩm cấp của quan lục phẩm trong địa phận kinh thành cũng không được tính là cao nhưng may mắn là phía dưới vẫn còn có những chức quan thất phẩm, bát phẩm, cửu phẩm nên tự nhiên cũng có người tới để nịnh hót. Đương nhiên đấy là với điều kiện vận khí của Đại bá phụ không có đen đủi đến như vậy, nếu như đổi lại là làm trong Lại Bộ hay Lễ Bộ thì đoán chừng bất luận là lễ vật hay khách khứa cũng đều nhiều hơn không ít.

Uyên Văn đã xuất giá cho nên cũng coi như là người nhà người ta, Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ tuổi còn nhỏ nên chuyện tiếp đãi những cô nương đến nhà làm khách dĩ nhiên thuộc về trách nhiệm của Cẩm Tú và La Y.

Ước chừng trước một tiểu nha đầu hiền lành, ngờ ngệch như La Y có lẽ các vị phu nhân, tiểu thư đó cũng không soi mói ra được điều gì không thỏa đáng, nàng chỉ cần theo sau Cẩm Tú giả bộ sắp xếp, an bài thứ này thứ kia là được rồi.

La Y nhớ đến lời nói của Cẩm Tú, khóe mắt không ngừng quét về phía vị mẫu thân hờ của mình ở bên kia. Quả nhiên khuôn mặt của Hoàng thị được trang điểm rất kĩ lưỡng, thoạt nhìn so với hai chị em dâu ngồi cạnh thì khí sắc của bà không hề kém hơn chút nào, chỉ có lớp mồ hôi mỏng hơi rịn ra ở trên trán mới tiết lộ thân thể không khỏe mạnh của bà.

Trong lòng La Y đột nhiên rớt lộp bộp một tiếng, vạn nhất như vị mẫu thân hờ này đột ngột thăng thiên, chưa nói đến chuyện chịu tang giữ đạo hiếu gì đó mà chỉ cần nghĩ đến chuyện vị cha hờ đang ở bên ngoài kia cùng một đám mẹ kế đột nhiên xuất hiện liền khiến cho La Y tự nhiên cảm thấy toát mồ hôi lạnh…

Vì thế nàng ra quyết định thật nhanh, lặng lẽ đi đến bên cạnh Hoàng thị nhẹ giọng hỏi: “Mẫu thân, người có thấy trong người có chỗ nào không khỏe không?”

Hoàng thị sửng sốt một chút rồi khẽ mỉm cười lắc đầu “Không sao, con đừng lo lắng, cố gắng cùng với tỷ tỷ con tiếp đãi khách trước đã, đừng khiến cho người khác chê cười.”

La Y nôn nóng: “Nhưng mà…”

“Con ngoan, đi đi, chờ tiệc rượu xong xuôi ta sẽ tranh thủ thời gian đi nghỉ ngơi.”

La Y không còn cách nào khác đành phải tiếp tục đi theo Cẩm Tú, đúng lúc đó nàng liền cảm nhận được ánh mắt sắc lẻm của Lý ma ma liếc xéo qua khiến cho tim La Y đập thình thịch. Nàng ngay lập tức nhận ra hàm ý khinh miệt trong ánh mắt của Lý ma ma. La Y âm thầm chửi một tiếng “Fuck” ở trong bụng, cho dù trước kia nàng không phải là người có trọng lượng trong cái nhà này nhưng cũng nhất định không phải là người mà một nô tỳ có thể khinh bỉ được. Nhãn quang của gia đình này từ trên xuống dưới đều không tốt một chút nào.

Cẩm Tú hiển nhiên cũng nhìn thấy những hành động của La Y, nàng đối với mẫu thân mình vừa phẫn hận lại vừa có chút bất đắc dĩ. Quả nhiên sĩ diện hại thân, nữ nhân quá mạnh mẽ thì có ích lợi gì? Nếu như không phải bởi vì phụ thân không được coi trọng thì mẫu thân việc gì phải khổ sở chu toàn mọi việc, nhưng nếu như phụ thân thực sự có tài chỉ sợ là lại khó tránh khỏi độc đoán gia trưởng giống như Đại bá phụ. Có lẽ sinh ra đừng nên làm kiếp đàn bà, một đời dù đau khổ hay hoan lạc đều không thể tự mình làm chủ.

Từng đợt pháo lại vang lên, Cẩm Tú và La Y cùng lấy lại tinh thần, cẩn thận tiếp đãi khách quan. Theo quan sát của La Y, đại đa số khách quan tới ngày hôm nay đều thuộc thành phần quan văn còn lại thuộc thế gia vọng tộc thì chỉ có phu nhân của Định Tây Bá tước phủ tức là mẹ chồng của Uyên Văn. Quả nhiên quan văn và võ tướng không cùng một thế giới, thật không rõ trước kia làm sao Uyên Văn có thể gả được vào gia đình quyền quý đó? Mà thôi, nếu như đã là xuyên qua thì chuyện kỳ lạ nào lại không thể xảy ra, huống chi là chuyện nữ nhi quan văn gả cho con võ tướng!

Bá tước phẩm cấp cao, Đại tỷ phu lại là thế tử được khâm thử ngự phong cho nên khách khứa đến ngày hôm nay hơn phân nửa đều phải hành lễ với Uyên Văn. Lễ phục đỏ thẫm làm tôn lên dung nhan diễm lệ của Uyên Văn, một chút cũng không nhìn ra được thần sắc ủy khuất của ngày hôm qua.

Thực ra nghĩ lại thì cũng đúng, dựa theo kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn ở trong chốn giang hồ ngôn tình của La Y thì tại cái loại địa phương quỷ quái này, nữ nhân muốn dựa vào chính mình đơn giản chính là tuyệt đối không có khả năng, đương nhiên là ngoại trừ tiểu thuyết YY. Nhưng mà bạn nhỏ La Y vẫn rất là bình tĩnh, cho dù có coi như xuyên đến thế giới tiểu thuyết YY đi chăng nữa thì nhưng thể loại khó bảo toàn tính mệnh nếu không phải nữ chính thì cũng là bia đỡ đạn cho nên có thể lý giải được thần sắc hâm mộ của các cô nương họ hàng thân hữu đối với Uyên Văn.

Bất quá… La Y lặng lẽ kéo y phục của Cẩm Tú: “Tỷ tỷ, hoàng đế của chúng ta tên gọi là gì?”

Cẩm Tú thiếu chút nữa liền trượt chân: “Đến tên của Thánh thượng muội cũng dám đề cập tới? Đầu óc muội nghĩ cái gì vậy?”

“Khụ, vậy triều đại ta niên hiệu là gì?”

Cũng không thể mở hai mắt mà đoán bừa được, nhìn phục sức thì có vẻ giống như triều Minh nhưng nàng lại không có bó chân, chẳng lẽ là xuyên đến một không gian khác?

“Là Chu.” Cẩm Tú lặng lẽ nói: “Nhớ năm đó, Thái Tổ chinh chiến từ Nam xuống Bắc, đánh đuổi hết quân Thát Đát, khôi phục lại giang sơn nhà Hán của chúng ta.”

“…”

Thái Tổ, Thát Đát, phục sức triều Minh, chẳng lẽ hoàng đế là Ngô Tam Quế?

“Hoàng thất là họ Ngô?”

“Đúng vậy, muội nhớ ra rồi hả?”

La Y gật đầu, hít sâu một hơi. Được lắm, xem ra đúng là nàng đã xuyên đến một không gian khác= =||| Thôi bỏ đi! Cũng còn may là chưa bị ném đến nông thôn làm ruộng là nàng đã tạ ơn trời đất rồi.

Tiệc rượu, hí khúc vẫn náo nhiệt cho đến tận giờ Thân mới lục tục tan dần. Một vài phu nhân của những quan viên phẩm cấp thấp sau khi bái biệt gia chủ còn đặc biệt đến cáo từ Uyên Văn.

Thấy Đại cô nương nhà mình được người khác nịnh bợ khiến cho Lão phu nhân và Đại phu nhân đều cảm thấy rất cao hứng, nhưng trái lại Đại tẩu tử Triệu thị lại mơ hồ có chút không vui.

Đợi đến khi tất cả mọi người đều ra về thì trời cũng đã gần tối. Nóng bức cả một ngày trời, trên người lại phải mặc lễ phục vừa dày vừa nóng khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy mệt mỏi. Việc thu dọn đã có nô tài lo liệu, tuy rằng những việc lớn đều do ba vị phu nhân cùng nhau giám sát nhưng lúc này cả La Y và Cẩm Tú đều vô cùng ăn ý đưa Nhị phu nhân quay về phòng nghỉ, Lão phu nhân thấy vậy cũng chỉ cười cười không lên tiếng. Mọi người cũng đều thông cảm cho sức khỏe của Nhị phu nhân quanh năm đều không tốt nên cũng không so đo thất lễ.

Vừa trở về đến trong viện, quả nhiên Hoàng thị đã không còn chống đỡ nổi mà dựa vào trên giường La Hán, thiếu chút nữa là hôn mê bất tỉnh.

Cẩm Tú thành thục chỉ huy đám nha đầu trong phòng giúp Hoàng thị rửa mặt, thay y phục, chưa đầy một canh giờ đã đem mọi thứ an bày thỏa đáng. Đoạn ma ma là nha hoàn hồi môn Nhị phu nhân đã đứng chờ ở bên ngoài cửa viện từ lâu, đợi Cẩm Tú an bày xong xuôi mọi thứ liền lập tức đưa đại phu tiến vào bắt mạch, kê đơn. Đợi đến khi đám người La Y, Cẩm Tú hầu hạ Hoàng thị uống thuốc xong thì cũng đã tới giờ Hợi.

Cẩm Tú thấy La Y cứ ngáp không ngừng liền bảo: “Muội về nghỉ trước đi, nơi này để một mình ta trông chừng là được rồi.”

“Vậy đêm nay tỷ ngủ ở chỗ nào?”

Ở nơi này đã mấy ngày, La Y cũng biết ở chính phòng chỉ đặt một chiếc giường của Hoàng thị còn ở bên ngoài chính là chỗ ngủ của nha hoàn, tuy Cẩm Tú không để ý nhưng sao có thể để một đại gia khuê nữ như Cẩm Tú ngủ giường nha hoàn được?

“Ta ngủ cùng với mẫu thân.”

“Không được!” Đoạn ma ma bước tới: “Cô nương, ngày hôm nay cô đã vất vả nhiều rồi, chúng ta nhất đinh sẽ hầu hạ phu nhân thật tốt, cô vẫn nên cùng với Tam cô nương đi nghỉ ngơi trước đi.”

“Không, bây giờ cho dù ta có đi nghỉ cũng không có cách nào an tâm được, không bằng ở lại đây.” Cẩm Tú cự tuyệt.

“Cô nương…” Lý ma ma còn muốn tiếp tục khuyên nhủ.

Cẩm Tú chỉ liếc mắt một cái, Mai Tử liền lập tức lui về hậu viện lấy đồ dùng của cô nương nhà mình mang tới. La Y thấy thế, biết Cẩm Tú không chịu nghe lời người khác khuyên liền chỉ vào chiếc giường ở bên cạnh nói: “Vậy ta cũng giống tỷ tỷ, ta ngủ ở chỗ này là được rồi.”

Cẩm Tú trầm mặt xuống nói: “Hồ nháo! Cẩn thận đến nửa đêm muội lại ngã xuống giường! Đừng làm loạn nữa! Mau trở về đi!”

La Y ủy khuất nói: “Là do muội thấy tỷ tỷ quá mệt nhọc, muội còn có thể an tâm mà ngủ hay sao?”

Cẩm Tú cũng ý thức được khẩu khí của bản thân có chút nặng nề, lại thấy La y từ khi mất trí nhớ liền giống như một cái đuôi nhỏ luôn đi theo phía sau nàng liền không khỏi mềm lòng nói: “Thôi được, tùy muội vậy!”

La Y nhoẻn miệng cười: “Tỷ tỷ tốt, vậy muội đi rửa mặt, tỷ sai người giúp muội trải giường nệm nha.” Nói xong liền chạy nhanh như gió về hậu viện giống như là sợ Cẩm Tú sẽ đổi ý vậy. Cẩm Tú bèn không nhịn được nở nụ cười.

Ngày hôm sau, Hoàng thị nhìn thấy La Y quấn chăn thành một bọc nằm ở giường ngoài thì không khỏi ngẩn người ngạc nhiên. Cẩm Tú đúng lúc cũng vừa tỉnh dậy:“Mẫu thân hôm nay đã đỡ hơn chút nào chưa?”

Hoàng thị cười ôn nhu: “Con sao lại ở đây? Cẩn thận lại nhiễm phải bệnh khí, liên lụy đến bản thân thì không tốt!”

“Thỉnh an mẫu thân! Hôm nay mẫu thân đã thấy đỡ hơn chút nào chưa ạ?” La Y nghe thấy tiếng Hoàng thị nói chuyện liền cũng tỉnh lại

Hoàng thị cười nói: “Không sao! Đã khiến cho con lo lắng rồi!”

La Y sửng sốt, người làm mẹ này tại sao lại đối xử với nữ nhi của mình xa lạ như vậy? Loại tình huống này cũng không phải là lần một lần hai, chẳng lẽ chủ nhân khối thân thể này lúc trước là một kẻ ngốc nên không được mẹ ruột yêu quý?

La Y không khỏi nhìn về phía Cẩm Tú nhưng Cẩm Tú lại giống như không hề phát giác ra điều gì bất thường, vừa thản nhiên thu thập mọi việc vừa nói với La Y: “Ta còn muốn hầu hạ mẫu thân uống thuốc, muội đến thượng phòng thông báo một tiếng bồi lễ với tổ mẫu giúp ta.”

La Y gật đầu nhanh chóng thu dọn mọi thứ, ăn qua loa chút điểm tâm rồi mang theo ma ma cùng hai nha hoàn vội vàng đi về phía thượng phòng.

Lúc nàng đến nơi thì đã có chút muộn, Đại bá mẫu đã sớm đi xử lý gia sự chỉ còn lại Tam thẩm thẩm cùng hai vị muội muội. La Y thỉnh an với tổ mẫu xong lại đi qua hành lễ với Tam phu nhân, nói qua một chút sự tình ở Nhị phòng sau đó mới ngồi xuống nhưng dưới mông lại như có kim châm, cứ đứng ngồi không yên.

“Tam nha đầu, con làm sao vậy?” Tam phu nhân Lưu thị cười hỏi.

La Y dứt khoát bình nứt không sợ bể nói: “Tổ mẫu, con thật sự lo lắng cho mẫu thân và tỷ tỷ nên muốn trở về trước trông chừng một chút, kính xin tổ mẫu thứ tội.”

Lão phu nhân cười nói: “Ta biết là con hiếu thuận, vậy thì đi đi!”

La Y vén áo thi lễ, vừa chuẩn bị rời đi thì lúc này đại nha đầu Lệ Vân bên cạnh lão phu nhân tiến vào: “Tam cô nương, xin chậm bước.”

“Có chuyện gì vậy?”

“Vừa rồi ở bên ngoài viện, nô tài ở bên cạnh Đại lão gia vừa mới báo tin nói là Nhị lão gia cùng với Trương di nương ít ngày nữa sẽ hồi kinh báo cáo công tác. Kính xin Tam cô nương mang tin tức này tới cho Nhị phu nhân để cho Nhị phu nhân và Nhị cô nương cùng vui mừng.”

La Y đối với người cha hờ này không hề có cảm giác gì nhưng cũng giả bộ như vô cùng vui mừng khi nhận được tin tức, liền lập tức nhanh chân trở về báo tin. Dữu Tủ cũng vui mừng theo sau, khóe mắt rưng rưng: “Di nương của chúng ta cuối cùng cũng quay trở lại, cô nương người…”

La Y không khỏi hồ nghi, vợ bé của phụ thân nàng trở về thì liên quan rắm gì tới nàng:

“Di nương?”

“Cô nương, người không thể nào đến cả di nương cũng quên mất chứ?” Dữu Tử trợn mắt há hốc mồm.

La Y máy móc điểm lại từng chữ ở trong đầu: “Ý…của…ngươi…là…ta…là…thứ…xuất?”

Dữu Tử gật đầu.

Trong một thoáng, La Y cảm thấy trong đầu mình như có một vạn thần thú rít gào chạy qua. Mịa, trời hãm hại lão nương aaaaaaaaaaaa!



Về quảng cáo

Chia sẻ:

Chương 4: Mẹ ruột

Edit: Gà Già

Nguồn: gasaysua.wordpress.com

La Y mang theo tâm tình nặng nề muôn phần quay trở lại Nhị phòng. Nàng gượng cười dâng bức thư tín lên, trong lòng không ngừng mặc niệm: cười rạng rỡ một chút, cười rạng rỡ một chút, vị trước mặt này chính là chủ mẫu của mi đấy! Nghĩ đến đây La Y càng thêm buồn bực, không ngờ lại có thể nhận sai mẫu thân! Đúng là cẩu huyết!

“Tam nha đầu, con làm sao vậy?” Hoàng thị rốt cuộc cẩn thận phát hiện thần sắc của La Y không được tốt lắm.

La Y cả kinh, cố cười nói: “Con đã quên mất dáng vẻ của phụ thân nên sợ phụ thân tức giận.”

“Đừng sợ, nhân lúc phụ thân con còn chưa có trở về nhanh chóng chuẩn bị cho tốt việc học tập của con đi, đến lúc đó ông ấy thấy con mọi thứ đều tốt tự nhiên sẽ vui vẻ thôi.” Hoàng thị lơ đãng nói.

La Y vỗn dĩ không thân thuộc với Hoàng thị, đặc biệt lúc này trong đầu lại toàn là “đích mẫu, kế nữ đấu pháp đại toàn thư” nên càng sợ đến mức không dám động đậy, khiến cho Hoàng thị nhìn cũng cảm thấy buồn cười: “Nhìn muội muội con xem, nghe thấy phụ thân liền sợ đến như vậy làm cho ta nhớ đến nhị ca của các con, lúc nghe lão gia nói muốn kiểm tra bài thì bộ dạng của nó cũng y hệt như vậy.”

“Muội ấy mấy ngày nay đều như vậy, từ khi tỉnh lại vẫn luôn bám lấy con giống như là sợ con bỏ rơi muội ấy vậy.” Cẩm Tú cũng cười rộ lên.

La Y quẫn bách nhìn khuôn mặt tươi cười của Cẩm Tú, tâm tình cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút, ít nhất có người tỷ tỷ như vậy cũng không tệ lắm không phải là loại người khẩu phật tâm xà. Nghĩ đến đây La Y lại thầm tự mắng mình ngu xuẩn, loại người khẩu phật tâm xà liệu sẽ mang nàng đi khắp nơi, còn dạy nàng cái này cái kia sao? Mặc kệ, cứ tin tưởng trước rồi tính sau, bằng không thì nàng cũng chẳng còn biện pháp nào khác.

La Y lập tức ổn định tinh thần: “Nào có người làm tỷ tỷ nào giống như tỷ vậy, biết rõ là muội sợ vậy mà còn cười muội.”

Cẩm Tú đột nhiên nghiêm trang: “Muộn lo lắng vốn cũng không sai, phụ thân từ trước đến nay đều rất nghiêm khắc, không chỉ riêng nữ tắc mà ngay cả Tứ thư cũng phải học thuộc lòng, dù sai một chữ cũng phải chịu đánh mười đại bản!”

“Hả?”

Gấu nó chứ! La Y nhất thời xung động liền quên béng mất mình đang ở trong phòng của chủ mẫu, nhanh chóng phóng vọt ra ngoài như viên đạn, vừa chạy vừa giục Dữu Tử: “Mau mau, đem toàn bộ sách vở của ta đem ra đây.”

Mọi người trong phòng đều giật mình cười vang, Hoàng thị vừa cười vừa chỉ vào Cẩm Tú cười đến thở không ra hơi còn Cẩm Tú thì nhớ đến bộ dạng gà bay chó sủa kia của La Y cũng cười ngặt nghẽo đến chảy cả nước mắt. Chuyện này về sau trở thành một trong những chuyện mất mặt nhất trong cuộc đời của La Y, thường bị cả nhà từ trên xuống dưới đem ra để đùa giỡn nhưng chuyện đấy để nói sau.

Ở thời đại này giao thông vẫn chưa thực sự thuận tiện, Quý Châu lại là vùng núi non xa xôi cho nên cái thứ gọi là “ngày trở về” của Nhị lão gia bất quá chỉ là đoán định, chính xác hơn chỉ là xác định hồi kinh mà thôi. Cứ như thế chờ đợi hơn ba tháng, Tiêu gia mới nhận được tin tức chính xác nói là đã đến Thông Châu. Thì ra là vị phụ thân kia của nàng đã đi từ Hồng Giang đến Tư Giang rồi sau đó lại xuôi theo dòng Trường Giang vòng qua Kinh Hàng Đại Vận Hà. Tuy rằng đi như vậy quãng đường sẽ dài hơn gấp đôi nhưng lại thoái mái hơn so với đi đường bộ, hơn nữa khi đến Trường Giang vì xuôi dòng nên hành trình cũng nhanh hơn so với đi đường bộ núi non trùng điệp, đương nhiên điều kiện tiên quyết phải là không bị say tàu.

Hoàng thị sau khi nhận được tin liền mang theo nhi tử, nô bộc cùng nhau chờ đợi ở thượng phòng. La Y cũng hiếm khi được gặp mặt các huynh đệ trong nhà, Cẩm Tú liền nhân cơ hội này đem mấy vị huynh đệ từ lớn tới nhỏ, theo thứ tự lần lượt giới thiệu một lần.

Đầu tiên là Đại thiếu gia Đại phòng Thiệu Thế rồi lần lượt đến Nhị thiếu gia Nhị phòng Thiệu Hi, Tam thiếu gia Đại phòng Thiệu Thuật , Tứ thiếu gia Đại phòng Thiệu Y, còn có Ngũ thiếu gia Thiệu Thừa và Lục thiếu gia Thiệu Long của Tam phòng. Trong số đó La Y chỉ có ấn tượng với Tứ thiếu gia Thiệu Y, nghe nói tấm vải lụa thêu hình chim bói cá vô cùng sinh động đặt ở trong phòng của nàng chính là do vị thiếu gia này đưa qua. La Y ngẫm lại xuất thân của bản thân mình liền nhỏ giọng quay lại hỏi Dữu Tử: “Tứ thiếu gia… là thứ xuất sao?”

Dữu Tử gật đầu: “Tứ thiếu gia là do nha hoàn hồi môn của Đại phu nhân, Chu di nương sinh ra.”

“Nhà chúng ta còn có những ai là thứ xuất nữa?”

“Còn có Tứ cô nương, bởi vì Nghiêm di nương lúc sinh Tứ cô nương bị rong huyết nên qua đời, cho nên từ nhỏ Tứ cô nương đã luôn ở bên cạnh Tam phu nhân.”

La Y gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Nàng vốn còn muốn hỏi xem mình có phải là sau khi sinh hạ xong liền được ôm đến cho Nhị phu nhân nuôi hay không nhưng ngẫm lại lại thôi, vấn đề này vẫn là để lén lút hỏi sau thì an toàn hơn. Kể từ sau khi biết bản thân mình là thứ xuất, La Y lại có chút cảm giác chim sợ cành cong huống chi mẹ ruột nàng lại đi theo phụ thân đến nơi bổ nhiệm càng làm cho nàng nôn nóng không thôi. Ai mà biết được người mẹ ruột này có ỷ sủng mà kiêu hay không? Liệu có kiểu vừa trở về liền ra tay chỉnh đốn chủ mẫu hay không? Nếu không thì lại giống như thời điểm mới bước chân vào cửa ầm ầm ĩ ĩ ? Chỉ một chữ thôi, đó chính là thảm!

Cũng không biết đã đợi bao lâu, phỏng chừng chân của Đại tẩu tử Triệu thị cũng đã đứng đến mức tê cứng mới thấy một phụ nhân mặc áo ngoài màu lục mang theo một bà tử cùng ba nha đầu đi tới quỳ lạy khấu đầu với lão thái thái.

“Nô tỳ thỉnh an lão thái thái, lão gia sai nô tỳ tới trước chuyển lời cho lão thái thái nói là lão gia tới thỉnh an lão thái gia trước rồi sau đó mới tới đây được!”

Lão thái thái nét mặt đầy vui mừng: “Được! Được! Đây là Trương di nương sao?”

“Chính là nô tỳ, làm phiền lão thái thái phải nhọc tâm nhớ tới, thật khiến cho nô tỳ tổn thọ.” Trương di nương cúi đầu ngoan ngoãn trả lời.

“Ha ha! Sao ta có thể không nhớ chứ! Ngươi đi theo Lão Nhị nhiều năm như vậy không có công lao cũng có khổ lao.” Lão thái thái cười nói: “Lệ Vân, đem chiếc vòng vàng chạm hoa sen hôm trước ra đây thưởng cho Trương di nương.”

Trương di nương lập tức dập đầu tạ ơn rồi tiếp tục thỉnh an mấy vị phu nhân cùng các cô nương ở trong nhà. Dù sao Trương di nương cũng là thiếp thất của trưởng bối cho nên mấy vị cô nương đều vội vàng đứng dậy, nghiêng người né qua một bên. Sau một hồi chào hỏi kính lễ, Trương di nương liền thành thục đứng ở phía sau Hoàng thị nhưng ánh mắt lại không nhịn được gắt gao nhìn chằm chằm La Y.

La Y ngồi ở phía dưới Tam phu nhân, từ chỗ Hoàng thị nhìn xéo sang vừa vặn đối diện với ánh mắt của Trương di nương. Nàng nhìn thấy Trương di nương cắn chặt môi, thiếu chút nữa khóc ra thành tiếng. La Y hít sâu một hơi cố gắng ép nước mắt trở về, nàng cũng nhớ tới mẹ ruột của mình nha.

Đúng lúc này thì Nhị lão gia tới, lão thái thái liền ôm chầm lấy nhi tử òa một trận khóc lớn. Trong thượng phòng liền lập tức biến thành khung cảnh người người khóc lóc, Trương di nương mượn cơ hội này cũng kìm nén rớt ra mấy giọt nước mắt nhưng rốt cuộc cũng không dám sảng khoái khóc lên. La Y cũng nhân cơ hội này đem tất cả ủy khuất kìm nén mấy tháng từ khi xuyên qua cho đến nay phát tiết một phen. Ngay đến cả Cẩm Tú và Nhị ca Thiệu Hi cũng đều nước mắt lưng tròng cho nên hành động của La Y cũng không đến nỗi khiến người khác kinh ngạc. Ngược lại, cử chỉ của Hoàng thị vẫn rất đoan trang, còn đi đến khuyên nhủ lão thái thái.

Sau một hồi khóc lóc, cuối cùng Nhị lão gia cũng chính thức dập đầu thỉnh an lão thái thái sau đó đến lượt đám tiểu bối lần lượt đi lên hành lễ với Nhị lão gia. Đợi đến khi thỉnh an xong xuôi, toàn bộ người của Nhị phòng liền vây đỡ Nhị lão gia trở về rửa mặt nghỉ ngơi, đợi buổi tối ăn bữa cơm đoàn viên.

Trở về trong viện, Trương di nương liền dập đầu thỉnh an Nhị phu nhân sau đó dâng lên sổ sách. Hoàng thị ngồi cả một ngày trời có chút không chịu nổi, Cẩm Tú và La Y vội vã một người bưng trà, một người rót nước phối hợp vô cùng ăn ý.

Hoàng thị phất tay một cái: “Được rồi, Trương di nương cũng đi nghỉ ngơi một chút đi, buổi tối không cần tới chỗ ta cứ ở trong phòng nghỉ ngơi cho tốt.” sau đó lại đem một đôi trâm Kim Hoa đã sớm chuẩn bị từ trước thưởng cho Trương di nương:

“Ngươi đã thay ta hầu hạ lão gia nhiều năm như vậy, khổ cực cho ngươi rồi.”

“Hầu hạ lão gia cùng phu nhân vốn là bổn phận của nô tỳ, câu nói này của phu nhân nô tỳ thật không dám nhận.” Trương di nương kính cẩn đáp lời.

“Người một nhà thì không cần phải nói những lời khách sáo đó, lui xuống trước đi.”

“Vâng.”

Chờ Hoàng thị nằm xuống, Cẩm Tú cười nói: “Nơi này đã có ta, muội đi thăm di nương trước đi.”

La Y lắc đầu: “Thời gian còn nhiều, như vậy cũng không hợp quy tắc lắm.”

“Hà tất phải giữ kẽ như vậy? Di nương nhất định rất nhớ muội.”

La Y vẫn còn do dự một chút.

“Đi đi, tuy rằng nói lễ pháp phải theo nhưng mẫu tử cũng là thiên tính. Ta giúp muội chịu trách nhiệm.”

Đối với Trương di nương phỏng chừng ngay cả La Y trước kia cũng không có ấn tượng gì sâu sắc. Theo như phát biểu của Dữu Tử, không nói đến chuyện nàng vừa sinh ra đã được đưa đến chỗ mẹ cả nuôi dưỡng, ngay đến cả phụ thân một lần cách biệt này cũng chính là vừa tròn sáu năm vì vậy suy ra cho dù là La Y trước kia chắc cũng không nhớ được là bao huống chi là bản giả mạo như nàng. Nhưng ý tốt của Cẩm Tú lại không thể cự tuyệt bởi vậy La Y chỉ đành gật đầu, hành lễ với Cẩm Tú rồi rời khỏi chính phòng.

Nhị viện đúng là trạch viện điển hình của một gia đình giàu có, chính viện đương nhiên là địa bàn của Hoàng thị, phía trước là phòng chính tương đương phòng khách ở hiện đại hoặc phòng sinh hoạt chung, phía sau là phòng ngủ. Phía đông chính phòng là ba tiểu viện, viện ở phía trước là của Nhị thiếu gia Thiệu Hi, tiếp đến là tiểu viện của hai tỷ muội Cẩm Tú và La Y, tiểu viện nhỏ nhất bởi vì Nhị phòng ít người nên thưởng cho Trương di nương ở. Thực ra sắp xếp vị trí như vậy là hơi ngược vì thiếp thất vốn là nên ở tại chính phòng của đông sương, bởi vậy khi La Y từ phòng của Hoàng thị ra ngoài đi qua bán nguyệt môn là đã tới tiểu viện phía đông.

Tiêu gia mặc dù là dòng dõi thư hương nhưng cũng không quá đặt nặng lễ nghĩa thi thư, cũng không đặt tên này nọ cho tiểu viện, chỉ gọi đơn giản là viện của Đại phu nhân…vv. Riêng viện của lão thái thái theo thói quen vẫn luôn gọi là thượng phòng nhưng trên thực tế thì viện nào cũng đều có thượng phòng.

La Y bước vào tiểu viện nhưng lại không nhìn thấy nha hoàn nào đứng bên ngoài. Di nương chỉ được có một nha đầu hầu hạ làm những việc như quét dọn vẩy nước, nhưng vẫn là nha đầu dưới danh nghĩa của Hoàng thị. La Y đành phải đứng ở ngoài cửa hỏi: “Di nương có rảnh không?”

Chủ tớ Trương di nương ở bên trong nhất thời không nghe ra được là ai bèn tùy ý đáp: “Vào đi.”

La Y vén rèm bước vào, dọa cho bọn họ giật nảy người. Trương di nương mặc y phục thường ngày, mái tóc mới gội còn chưa kịp khô được búi thành một búi lỏng lẻo sau gáy, giật mình từ trên ghế đứng lên, vẻ mặt tươi cười: “Cô nương sao lại tới đây? Là phu nhân có điều gì sai bảo sao?”

Chính bản thân La Y cũng không biết phải ở chung với người mẹ ruột này như thế nào, Trương di nương lại câu nệ như vậy khiến cho nàng càng không biết phải làm sao. Tốt xấu gì Trương di nương cũng là mẹ ruột của khối thân thể này, quả thật là thân cũng không được mà lạ cũng không xong. Còn nữa nha, gặp mẹ ruột của mình liệu có phải hành lễ hay không đây?

Còn may Tứ nhi cũng coi như là cơ trí nói: “Cô nương mời ngồi xuống, để em đi châm trà.”

La Y thuận thế ngồi xuống, gượng cười giải thích: “Mùa xuân trước con vô ý bị ngã xuống nước, bị hoảng sợ một trận, đến khi tỉnh lại thì không còn nhớ được gì cả. Nếu có gì không đúng kính xin di nương đừng trách móc!”

Trương di nương lúc trước cũng không biết chuyện này, hiện thời nghe thấy vậy liền cảm thấy tâm can tỳ phổi đều xoắn thành một mối, run giọng hỏi: “Vậy hiện thời… không còn gì đáng ngại chứ?”

“Thật sự không sao!” La Y lắc đầu: “Chỉ là không còn nhớ rõ chuyện lúc trước nữa.”

“Vậy thì tốt! Vậy thì tốt rồi!”

Có nhớ lại được hay không cũng không cần phải vội, chỉ cần thân thể khỏe mạnh là được rồi! Đương nhiên, Trương di nương còn muốn hỏi xem nữ nhi cuộc sống hàng ngày có tốt hay không nhưng những lời này nếu như là nói với Cẩm Tú hoặc bất kỳ người nào của Tiêu gia thì có lẽ cũng chỉ được coi là một câu nói khách sáo của những người quen lâu ngày không gặp nhau mà thôi nhưng đây lại là nữ nhi thân sinh của bà, nếu như hỏi như vậy thì giống như là đang hoài nghi mẹ cả chiếu cố không tốt nhưng nếu không hỏi thì bà lại không yên lòng. Trương di nương do dự một hồi, nhất thời khiến cho bầu không khí trong phòng lại trở nên tẻ ngắt.

Cũng may Tứ nhi rất xứng với chức đội viên dập lửa cứu hỏa, liền lập tức tiếp lời: “Di nương, không phải ở Quý Châu người đã mua rất nhiều loại đồ chơi kỳ quái đó sao? Hay là người lấy ra cho cô nương xem một chút?”

La Y như người chết đuối vớ được cọc, cuối cùng cũng tìm được đề tài: “Di nương, ở Quý Châu có nhiều thứ lạ lùng lắm sao?”

Trương di nương cũng phản ứng kịp: “Nhiều lắm! Chỗ đó không có nhiều người Hán, đa phần đều là người tộc Miêu. Ngày thường bọn họ đều chỉ mặc xiêm y Thổ Bố màu đen hoặc xanh không thu hút chút nào, nhưng đến dịp lễ tết hoặc là ngày cưới gả nữ nhi, mọi người liền đem tất cả trang sức bằng bạc ra đeo lên người, khiến cho cả người đều trở lên sáng choang lấp lánh. Hơn nữa xiêm y của bọn họ đều đen sì sì, nếu như không phải cổ tay áo và viền váy được viền bằng một chút chỉ màu thì quả thực rất giống với y phục của người đang phải chịu tang.”

La Y nhìn vị học giả “chủ nghĩa Đại Hán” ở trước mặt mình, khóe miệng co rút nói:“Chắc là do bọn họ không có nhiều tiền bạc.”

Nội tâm La Y một mặt OS một mặt chửi thầm trong bụng “Mịa, ngươi mới vội về chịu tang, cả nhà ngươi đều vội về chịu tang! Kiếp trước lão nương đây là người Động tộc lúc thi vào trường cao đẳng còn được ưu tiên 20 điểm đấy!” Đồng chí La Y hết sức bi phẫn

Trương di nương hoàn toàn không phát hiện ra biểu hiện bất thường của La Y, vui vẻ nói: “Tuy là nói như vậy nhưng tiền bạc của bọn họ hoàn toàn không kém gì chúng ta đâu! Tuy nhiên tiền đó chúng ta cũng không sử dụng được.”

Bà quay đầu lại kêu: “Tứ nhi, ngươi đem những trang sức bằng bạc để trong chiếc rương bằng gỗ sam lớn ở bên kia qua đây cho cô nương xem thử.”

Tứ nhi đào bới ở trong đống hành lý một hồi không lâu sau bèn đem ra một chiếc rương gỗ, vừa mở ra liền nhìn thấy bên trong đầy ắp nhưng tấm vải thêu phong cảnh Động tộc, Miêu tộc cùng với đồ trang sức, trâm cài, vòng tay, khuyên tai. La Y cẩn thận nhìn kĩ, thì ra tầng phía trên toàn bộ đều bằng bạc còn ở phía dưới là bằng đồng. Trương di nương có chút xấu hổ: “Ta chỉ có một chút đồ như vậy, sợ là không vừa mắt cô nương.”

La Y cũng không nói gì chỉ dùng hành động để chứng minh: “Chiếc lược này thật thú vị hay là di nương tặng cho con đi.” Ách, là rỗng ruột…

Trương di nương vui mừng đẩy chiếc rương về phía La Y: “Nếu như cô nương thích thì cầm cả đi, cầm lấy để thưởng cho người khác cũng được, đó cũng là một cách để biểu thị tấm lòng đấy.”

“Ừm…” La Y túng quẫn đành phải nói lảng sang chuyện khác: “Di nương đi bằng đường thủy, chắc là cũng đi qua Giang Nam phải không?”

Trương di nương nghe vậy thì hoàn toàn hưng phấn, nhanh chóng kêu Tứ nhi mang tơ lụa, ô lụa, đồ chơi bằng trúc mang về từ Giang Nam đem ra, lại đem ra cả đặc sản của các vùng Giang Tô, Sơn Đông, Hà Bắc. La Y trố mắt nhìn một đống đồ bày ở trước mặt, nhìn thấy toàn bộ đều là những thứ mà các tiểu cô nương ưa thích thì mắt không khỏi đỏ lên.

“Cô nương đừng khóc, di nương cũng không có vật gì tốt, con đừng chê cười.”

“Con rất thích, tất cả chỗ này đều tặng cho con đi, chỉ là người đừng cười con mặt dày là được.”

Đối với mỗi một người mẹ mà nói thì không có gì khiến cho họ vui vẻ hơn là được con gái yêu cầu làm nũng. Trương di nương quả nhiên vô cùng cảm động, cố nén nước mắt đem tất cả đồ gói thành một bọc lớn đưa cho La Y: “Cô nương trở về đi, thượng phòng sợ là sắp chuẩn bị truyền dùng cơm. Nơi này của ta cũng không phải là chỗ tốt, về sau… về sau đừng tới nữa, để người khác nhìn thấy sẽ không tốt!”

La Y bất đắc dĩ nhận lấy bọc đồ: “Những đồ trang sức bằng bạc này con cũng không dùng được hay là di nương cứ giữ lấy.” Trang sức có thể đổi thành tiền tiêu a!

“Ta cũng không có chỗ nào cần dùng đến!” Trương di nương cự tuyệt: “Hơn nưa, con cầm những món đồ này cùng chia sẻ với các tỷ muội, những thứ đồ linh tinh này vốn không đáng tiền. Trang sức con cũng đừng giữ lấy cả, lấy ra một nửa tặng cho Nhị cô nương, nói là tấm lòng của ta.”

Nhìn ánh mắt tha thiết của bà, La Y không dám cự tuyệt, cũng không nhẫn tâm cự tuyệt. Tứ nhi liền cầm lấy bọc đồ chuẩn bị đưa La Y trở về phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK