• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Chương 5: Đích thứ…

Edit: Gà Già

Nguồn:Gasaysua.wordpress.com

La Y vốn định trực tiếp trở về phòng nhưng suy nghĩ một hồi lại đi đến phòng của Hoàng thị trước.

Hoàng thị vẫn đang nghỉ ngơi trong phòng, Cẩm Tú ngồi ở trên ghế đọc sách. La Y chọc chọc vào người Cẩm Tú, hai tỷ muội liền cùng nhau đi ra chính phòng. La Y sai Tứ nhi mở bọc đồ ra bày lên trên giường La Hán nói: “Di nương nói, đây là đồ di nương mua ở trên đường đi để cho chúng ta chơi, hôm nay còn chưa có sắp xếp cẩn thận, đợi hôm nào lại mang đến cho tỷ tỷ xem.”

Cẩm Tú cười cười: “Đây là tâm ý của di nương, muội lại kéo cả ta tới làm gì?”

“Của muội cũng là của tỷ a!”

Thấy La Y nói như vậy Cẩm Tú cũng không tiện cự tuyệt, hơn nữa những thứ này tuy chỉ là mấy món đồ chơi nhỏ nhưng rốt cuộc cũng không phải là những đồ thường thấy trong kinh thành, Cẩm Tú hiện thời bất quá cũng chỉ mới mười ba tuổi, đang độ tuổi chơi đùa nên cũng không hề khách sáo mà nhận một nửa nhưng trang sức bằng bạc thì một món nàng cũng không động tới.

La Y biết tính cách của Cẩm Tú luôn chu toàn mọi việc nên cũng không miễn cưỡng, dù sao Cẩm Tú là con chính thất cũng không thiếu một chút đồ này của nàng.

Lúc Tứ nhi trở về phục mệnh cũng vừa vặn đúng lúc Hoàng thị tỉnh giấc, La Y đành phải mở gói đồ ra cho Hoàng thị xem qua. Hoàng thị cũng chỉ liếc mắt nhìn qua một chút rồi cũng không để ý đến nữa, bà nhìn gương mặt hưng phấn của hai tỷ muội nở nụ cười nói: “Quả nhiên tính tình vẫn còn trẻ con, nhìn thấy đồ chơi là không dời chân đi được. Ta mới nhìn sổ sách, thấy những đồ như thế có khá nhiều, đợi thu xếp xong sẽ chia cho cả hai đứa.”

“Tạ ơn mẫu thân.”

“Ta cảm thấy hơi tức ngực. Nhị nha đầu, con theo ta đi dạo một chút. Tam nha đầu, con mang đồ đạc trở về trước đi, rửa lại mặt mũi rồi qua chỗ lão thái thái sớm một chút cũng tốt.”

La Y sửng sốt, giờ mới nhớ ra là mình vừa mới khóc chỉ sợ mặt mũi hiện giờ có chút khó coi nhất thời liền xấu hổ cáo lui.

*******

La Y trở về viện liền vội vàng chải đầu rửa sạch mặt mũi, thay một bộ y phục khác màu sắc tươi sáng hơn sau đó mới phân phó nha đầu mang đồ đưa sang phòng của Cẩm Tú ở Đông viện

Nàng vừa đi đến phòng của Cẩm Tú liền gặp phải Lý thị, La Y mỉm cười nói: “Ma ma cũng ở đây sao? Vừa rồi di nương mới tặng ta một ít đồ vật, những thứ này là của tỷ tỷ, làm phiền ma ma cất kỹ giùm.”

Lý ma ma ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Làm phiền di nương phải nhớ đến rồi.”

La Y cũng lười so đo với bà ta liền quay người rời đi nhưng lại nghe thấy bên trong Lý thị cố ý lớn tiếng nói: “Ta khinh! Ỷ vào cô nương tính tình hiền lành cho nên thứ dơ bẩn gì cũng dám đưa qua đây! Cũng không đi mà tự soi gương lại xem mình là loại người gì!”

La Y sắc mặt trắng nhợt, nàng nắm chặt tay đang cố nén lửa giận thì thình lình nghe thấy một tiếng quát to: “Câm miệng! Ở đâu ra loại nô tài càn rỡ như thế!”

La Y ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy Cẩm Tú đang đỡ Hoàng thị tức giận đến phát run đứng ở cửa viện: “Giữa ban ngày ban mặt mà nô tài trong nhà lại dám nhục mạ cô nương! Ta còn chưa có chết đâu!”

Lý ma ma sợ đến run như cầy sấy quỳ trên mặt đất không dám nói câu nào

Cẩm Tú nhìn Lý ma ma tức đến muốn thổ huyết, Lý ma ma vốn là nhũ mẫu của nàng nay lại đi khi dễ thứ muội, nếu như giờ nàng mở miệng xin tha cho bà ta thì người khác sẽ nghĩ nàng như thế nào.

La Y tốt xấu gì cũng đã sớm chiều ở chung với Cẩm Tú được mấy tháng nay, vẫn có chút ăn ý: “Mẫu thân xin bớt giận, cần gì phải vì nô tài mà tức giận.”

“Người đâu!” Hoàng thị kêu lên: “Kêu nương tử của Ngô quản sự tới đưa Lý ma ma đi! Nô tài có mặt mũi lớn như vậy Nhị phòng chúng ta chứa không nổi!”

“Mẫu thân, hay là người tạm tha cho Lý ma ma lần này đi!”

La Y cũng không có ngu xuẩn, nàng đã xem qua Hồng Lâu Mộng cũng biết nhũ mẫu đối với các vị tiểu thư, thiếu gia có địa vị như thế nào. Nếu cứ như vậy mà đuổi Lý ma ma đi chẳng phải là sẽ thành đắc tội với tỷ tỷ sao?

“Không cần phải nói nữa, loại nô tài điêu ngoa như vậy không phải sẽ làm hư thanh danh của nhà chúng ta sao!”

Lý ma ma sợ đến ngây ngốc. Bà ta là nhũ mẫu của khuê nữ ruột thịt của Nhị phu nhân, tại sao Nhị phu nhân lại vì một thứ nữ do di nương sinh hạ mà không lưu lại chút mặt mũi nào cho khuê nữ ruột thịt của mình kia chứ?

“La Y!”

“Có nữ nhi!” La Y bị Hoàng thị làm cho hoảng sợ.

“Theo ta vào đây!” Dứt lời, Hoàng thị đến một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn Lý ma ma liền mang theo hai nữ nhi đi vào chính phòng.

La Y ngoan ngoãn đi theo Hoàng thị vào chính phòng, Hoàng thị vừa ngồi xuống liền hỏi: “Lý ma ma chỉ dâu mắng hòe như vậy đã bao nhiêu lần rồi?”

La Y không lên tiếng, nàng không biết Hoàng thị muốn làm cái gì.

“Con sao lại yếu đuối như vậy!” Hoàng thị tức giận nói: “Bất quá chỉ là một nô tài lại dám nói năng như vậy, con nên nói lại với ta mới đúng nếu không thì cũng phải nói lại với tỷ tỷ của con! Đường đường là một cô nương gia bị nô tài bất kính cũng không dám nói ra, đây còn xứng là cô nương nhà chúng ta sao!”

La Y lòng đầy ủy khuất, nội tâm không khỏi oán trách mẹ cả nói dễ hơn làm.

Hoàng thị nhìn dáng vẻ của La Y, thở dài một tiếng: “Tam nha đầu, con lại đây!”

La Y đi đến bên cạnh Hoàng thị, bị bà kéo tay ngồi xuống bên cạnh, thấy Cẩm Tú vẫn còn đứng thần sắc nàng bắt đầu có chút bối rối.

“Tam nha đầu!” Hoàng thị vuốt ve thái dương La Y: “Ta biết những suy nghĩ ở trong lòng con, con chẳng qua là nghĩ thân sơ, đích thứ khác biệt nhưng con hãy tự hỏi lòng mình xem ta có từng bạc đãi con hay không?”

La Y lắc đầu.

“Lúc ấy con vừa mới tỉnh lại, mặc dù nói là không nhớ được bất kỳ điều gì nhưng lại trở nên ung dung hơn trước nhiều. Ta còn nói với tỷ tỷ con, kinh sợ lần này lại khiến cho con hoàn toàn mất đi dáng vẻ rụt rè nhút nhát trước kia, việc này cũng xem như là trong cái rủi có cái may, không nghĩ tới chưa được vài ngày đã trở về nguyên dạng. Lời nói thật xuất phát từ nội tâm, con mặc dù không phải do ta sinh ra nhưng cũng là lớn lên ở bên cạnh ta, cho dù ta có chút thiên vị tỷ tỷ con đi chăng nữa thì cũng chưa từng không hề quan tâm đến con, con nói có đúng hay không?”

Hoàng thị cũng không chờ La Y trả lời, tiếp tục nói: “Hôm nay mẹ con chúng ta cùng ngồi xuống thẳng thắn nói chuyện với nhau, có gì đều nói hết ra! Cốt nhục chí thân một nhà thì không nên để có một cây gai đâm ở trong lòng.”

Thấy La Y vẫn im lặng, Cẩm Tú liền nói: “Tam muội, nhưng suy nghĩ ở trong lòng muội nếu không nói ra thì chúng ta làm sao mà biết được?”

La Y vốn cũng không phải là người chịu được ủy khuất, ba tháng nay chịu đựng dày vò tra tấn đã sớm đến điểm giới hạn, nay bị dồn ép đến mức này liền bất chấp tất cả một hơi không ngừng nói ra: “Các người nhìn thấy ta thì sẽ nhớ đến di nương của ta, sẽ cảm thấy khó chịu không phải sao? Sau đó thì tìm ta gây phiền toái… Ờm, cái kia… Con không phải là nói mẫu thân… Con… con…là nghe người ta nói…!”

Trong đầu La Y oanh một tiếng, tiêu rồi, sao lại đem toàn bộ suy nghĩ trong lòng nói hết ra chứ! Tại sao nàng lại ngu xuẩn như vậy! Nàng là heo, nàng là heo, tuyệt đối là heo mà!Chết chắc rồi! Đệch, quả nhiên không phải biến thái trong im lặng thì chính là não tàn trong im lặng mà! A a a a a!

“Nha đầu này! Như thế tức là con vẫn tin ta, ngốc nghếch…” Hoàng thị đỡ trán “Ở trước mặt hòa thượng lại đi trách móc lừa thì chỉ có thứ ngốc nghếch như con mà thôi! Sau này nếu như có va chạm với mẹ chồng làm sao tránh khỏi việc đi quỳ Từ đường a!”

Cẩm Tú phì cười thành tiếng: “Mẫu thân, người nói xem muội ấy là nghe ai nói a? Người khác nói cái gì thì muội tin cái đấy sao? Thực là ngốc đến đại phu cũng bó tay!”

“Còn ai nữa?” Hoàng thị cũng cười: “Nhất định là do nha hoàn thiếp thân của đại cô nãi nãi nói chứ sao!”

“Hả?” Là ai nói với ai cơ!

“Những tên con cháu thế gia đó chỉ biết trêu chó chọc mèo, túy sinh mộng tử, không có một chút ý chí tiến thủ suốt ngày chỉ biết nhìn chằm chằm vào sản nghiệp tổ tiên không buông tha, đừng nói đến chuyện đích thứ ngay cả là cùng một mẹ cũng có thể tranh đến người chết ta sống. Bọn hạ nhân thì ỷ vào mặt mũi chủ nhân, nâng cao đạp thấp không từ bất cứ việc xấu xa nào lại càng khiến cho mọi việc thêm loạn. Nhà chúng ta há lại thành ra giống như bọn chúng ư?” Hoàng thị dừng một chút, nghiêm mặt nói: “Không nói đến chuyện con chỉ là một cô nương, hồi môn đều là là lấy từ quỹ chung, tốt hay không tốt đến khi gả ra ngoài thì cũng coi như thôi.Cho dù con có là con trai có thể đỗ đạt công danh, người được phong cáo mệnh sau này há có thể đến lượt di nương hay sao? Huống chi nhà chúng ta cũng được coi là thư hương môn đệ nếu chỉ bởi vì chèn ép thứ tử khiến cho trong nhà chướng khí mù mịt, sản nghiệp lớn như vậy không phải là để cho người khác được lợi sao? Sau này các con cũng sẽ trở thành chủ mẫu một gia đình, lúc đó mới ngẫm lại được những lời ta nói bây giờ.”

“Vậy nếu trượng phu muốn sủng thiếp diệt thê?” La Y rốt cuộc cũng xem như thông suốt.

“Muội cho rằng quan sai đều là thứ bất tài sao? Huống hồ còn có tộc lão, tộc trưởng, chỉ là vài cái thiếp thân còn có thể tạo phản hay sao? An phận hay không an phận chỉ cần bán đi là xong, chỉ là một nô tài đáng giá để lãng phí tâm tư sao?” Cẩm Tú nhịn không được mở miệng nói.

La Y chấn động. Mẹ kiếp, đúng là lừa người mà! Cái… cái… cái này… cùng với tiểu thuyết xuyên qua hoàn toàn không giống nhau một chút nào!

Mãi cho đến khi ăn xong bữa cơm đoàn viên ở chỗ của lão thái thái, La Y vẫn còn hốt hoảng, hôm nay đúng quá kích thích rồi! Đến khi tất cả mọi người trở về Nhị phòng, La Y cũng không chú ý đến Cẩm Tú đang kề cận bên cạnh Hoàng thị mà chỉ mơ mơ màng màng trở về phòng của mình, mà giờ khắc này mẹ con Hoàng thị cũng đang nằm ở trên giường: “Chuyện hôm nay con lĩnh ngộ được mấy phần?”

Cẩm Tú cười nói: “Mẫu thân tha cho Lý ma ma đi, tốt xấu gì đó cũng là nhũ mẫu của con.”

“Con cảm thấy ta không lưu lại mặt mũi cho con?”

“Có một chút!”

“Nha đầu ngốc, loại ma ma cậy già mà lên mặt như thế không thể giữ lại!”

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng mà! Con cho rằng ta làm thế là chỉ vì muốn xả giận cho Tam nha đầu sao? Con mới là khuê nữ ruột thịt của ta!”

Hoàng thị xoay người đối mặt với nữ nhi nói: “Loại nô tài không biết tôn ti như vậy ngày sau cùng con xuất giá đến nhà chồng còn không khiên cho con đắc tội với người ta ư? Còn nữa, hiện giờ tuy con còn nhỏ nhưng đợi đến khi trưởng thành gả cho người ta, phu quân nạp thiếp, thiếp thất sinh con, chẳng phải bà ta sẽ càng quá phận hơn bây giờ? Nhục mạ đám thiếp thất chỉ là chuyện nhỏ nhưng khiến cho tính nết của con thay đổi mới là chuyện lớn. Nếu thanh danh bị truyền ra ngoài rằng con thích ganh ghét, không hiền tuệ thì nữ nhi của con còn có thể gả cho người tốt được không?”

“Nương! Lý ma ma bất quá chỉ là có chút chấp nhặt, tốt xấu gì cũng nên để cho bà ấy chút thể diện.”

“Con à, khi con làm mẫu thân thì phải xử lý mọi việc công bằng…! Con nói xem vì sao Lý ma ma lại gây sự với Tam nha đầu? Đó là bởi vì trước kia không thể đối phó với Trương di nương nên mới muốn chèn ép, nhục mạ Tam nha đầu, nhiều năm như vậy tưởng rằng ta không biết sao? Đó là thứ nhất, thứ hai là sau ngày hôm nay Tam nha đầu nhất định đối với mẫu tử chúng ta một lòng một dạ, tuy rằng nó chỉ là một cô nương cũng không làm nên được việc lớn gì. Ta cũng đã nuôi con bé nhiều năm như vậy ít nhiều gì cũng có chút tình cảm, huống chi dưới gối phụ thân con chỉ có ba huynh muội các con, ai biết được ngày sau con bé có thể “thê bằng phu quý” hay không? Ai biết được tạo hóa của huynh muội các con sau này như thế nào? Làm việc phải lưu lại một con đường, ngày sau có thể sẽ cần dùng tới…!”

“Nương, trong lòng người thật sự không cảm thấy khổ sở một chút nào sao?”

“Làm sao có thể không khổ sở! Nhưng từ lúc phụ thân con bắt đầu nạp thông phòng, người đã vô tình ta liền thôi! Bất quá cũng chỉ là phàm phu tục tử cũng đáng để ta vì hắn mà tranh giành, ghen tuông ư?”

“Nương, chẳng lẽ trên đời không có nam nhân tốt sao?”

“Có, nhưng cho dù là có thì cũng phải nhìn xem con sống như thế nào. Nữ nhân cần dịu dàng nhưng không thể một chút khí phách cũng không có. Ta dạy cho con một biện pháp ngốc nghếch, biện pháp này cũng chính là do bà ngoại của con dạy ta đó là lấy một tờ giấy đem toàn bộ những chuyện bản thân chịu đựng được lẫn không chịu đựng được đều viết ra. Chuyện gì chịu được thì nhịn, không chịu được thì đóng cửa náo, cho dù là dùng lời nói nhẹ nhàng khuyên bảo hay là một khóc, hai nháo, ba thắt cổ, biện pháp nào hữu dụng thì dùng biện pháp đó nhưng nhớ kĩ không được để lộ ra dấu vết, không thể náo loạn trước mặt người ngoài, càng không thể để lộ ra trước mặt cha mẹ chồng.”

“Nếu như vậy chẳng lẽ không sợ hắn nói với người ngoài ? Chuyện nếu như truyền ra ngoài thì thanh danh của con chẳng phải cũng bị hủy sao?”

“Nam nhân chết vì sĩ diện, ở nhà bị thê tử hàng phục thì làm sao dám lớn tiếng ở bên ngoài!”

“Nương, người chính là hàng phục phụ thân như vậy sao?” Cẩm Tú cười rộ lên.

“Phụ thân con không cần phải hàng phục, ông ấy là một con mọt sách chính hiệu làm chuyện gì cũng dựa vào tứ thư ngũ kinh, cho nên… mới đắc tội với người ta bị đày tới cái nơi làm ruộng đó!”

“Vậy nam nhân như thế nào mới được coi là tốt?”

“Cái đó còn phải xem số mạng, ai có thể biết được chứ!” Hoàng thị xê dịch đổi lại tư thế thoải mái hơn: “Sau này a, vợ chồng có thể ân ái là tốt nhất còn nếu như trượng phu có con với người đàn bà khác thì con hãy giống như ta nuôi dưỡng Tam muội muội của con vậy. Cần phải biết nhìn người nhìn việc, không phải là nhìn xem người ta chống đối cái gì mà phải nhìn xem người ta làm tốt những việc gì. Con chỉ cần đối nhân xử thế rộng lượng, hào phóng thì chính là con thắng rồi.”

“Vậy nếu như gặp phải loại nuôi ong tay áo thì phải làm sao?”

“Nén giận, dạy dỗ tốt khuê nữ của mình. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn.”

“Nếu như thực sự gặp phải trượng phu muốn sủng thiếp diệt thê?”

“Người như thế không cần phải nuối tiếc, trực tiếp hòa ly*(ly hôn)!”

“Nhưng trong sách nói nữ nhân không thể viết thư hòa ly.”

“Nha đầu ngốc! Thư là do nam nhân viết.”

“Không thể nói là do nữ nhân viết sao?”

“Thiên hạ này là của nam nhân đánh đông dẹp bắc, tin bọn họ, hừ, bản thân chết như thế nào cũng không hiểu rõ…”

“…”



Về quảng cáo

Chương: Hoàng thị

Edit: Gà Già

Nguồn: gasaysua.wordpress.com

Hoàng thị là một nữ nhân mạnh mẽ lại thông minh nhưng lão Thiên gia lại đố kị anh tài. Sau đêm hôm đó bà liền lập tức đổ bệnh, liên tục sốt cao không thuyên giảm. Người của nhị phòng còn chưa kịp hết vui mừng vì Nhị lão gia vừa mới trở về thì lại một lần nữa lâm vào cảnh hỗn loạn.

Cẩm Tú cảm thấy hổ thẹn trong lòng, là do bản thân nàng không quản lý tốt Lý ma ma khiến cho mẫu thân đến nửa đêm vẫn phải bận lòng dạy dỗ. La Y thì lại càng thêm áy náy, Hoàng thị không phải là mẹ ruột của nàng nhưng lại phí nhiều tâm tư dạy bảo nàng như vậy, còn khiến cho bà phải tức giận đến mức ngã bệnh, ngộ nhỡ như xảy ra điều gì bất trắc thì cả đời này lương tâm nàng cũng không được an ổn. Bởi vậy nên cả hai tỷ muội đều hết sức tận tâm chăm sóc Hoàng thị, bưng trà rót thuốc vô cùng tỉ mỉ.

Cảm giác khi thành tâm đối đãi so với khi trước chỉ coi Hoàng thị là mục tiêu công việc hoàn toàn không giống nhau. Cẩm Tú nhìn thấy những hành động của La Y thì lại càng tin tưởng vào lời của mẫu thân. Hai tỷ muội vốn dĩ đã thân thiết sau khi tiêu trừ một tia ngăn cách ngày đó tình cảm lại càng vững chắc hơn.

Bởi vì chính thê ngã bệnh, Nhị lão gia không thể nghỉ lại ở phòng chính nhưng cũng lại không tiện đến phòng của tiểu thiếp, đành phải cả ngày ru rú ở trong thư phòng khiến cho La Y thiếu chút nữa là quên luôn mặt mũi của người phụ thân này.

Lần này, Hoàng thị bệnh tương đối nặng, người của Nhị phòng đều ngày đêm túc trực ở bên cạnh bà. Ban ngày thì có Cẩm Tú, La Y đến tối thì có Trương di nương, Nhị lão gia cũng suốt ngày đi khắp nơi tìm y hỏi thuốc. Nhị thiếu gia Thiệu Hy cũng muốn giúp muội muội chia sẻ một chút công việc nhưng lời còn chưa kịp nói ra hết thì Hoàng thị đã nước mắt nước mũi ròng ròng kéo lấy tay hắn nói: “Con à, hiện giờ là lúc con học hành khoa cử, nếu như chỉ vì bệnh của ta mà làm trễ nải việc học của con thì ta tình nguyện chờ chết. Con không nghĩ đến ta thì cũng phải nghĩ đến hai muội muội của con, nếu như con ngày sau không kiến tạo được công danh sự nghiệp thì sau này lấy ai ra mặt cho chúng?” Những lời này của Hoàng thị dọa cho Thiệu Hy chạy trối chết, cũng không dám nhắc tới chuyện này nữa.

Ban ngày mặc dù hầu hạ Hoàng thị rất mệt nhưng mệt mỏi nhất không phải là việc chiếu cố người bệnh mà chính là việc không ngừng có người tới thăm hỏi. Những người có quan hệ gần gũi như tỷ tỷ, tẩu tử của Hoàng thị thì không cần phải nhắc tới nhưng ngay cả Lão thái gia, Lão thái thái, Đại phu nhân, Tam phu nhân phía bên nhà mẹ đẻ Hoàng thị cũng đều tớ, còn có cả cữu cữu, a di… từng người, từng người một đều lần lượt tới thăm. Những người thân cận liền trực tiếp mời vào trong phòng, còn lại hoàn toàn đều do hai tỷ muội La Y một tay thu xếp. Những người tới thăm bệnh thấy Cẩm Tú và La Y phối hợp vô cùng ăn ý, giống như là hai tỷ muội sinh đôi thì vô cùng ngạc nhiên, nhất thời khiến cho hiền danh của Hoàng thị và Cẩm Tú vang xa. Vì vậy cho dù Hoàng thị bệnh tình nghiêm trọng nhưng vẫn có người kín đáo đến tìm Lão thái thái dò hỏi, không chỉ về Cẩm Tú mà còn về cả La Y. Chuyện này Hoàng thị cũng không hề có ý giấu diếm, bà chính là muốn để cho Cẩm Tú và La Y biết cái gì gọi là đôi bên cùng có lợi.

Hoàng thị nhân cơ hội này cơ hồ đã nghĩ hết tất cả mọi biện pháp để khiến cho huynh muội ba người bồi dưỡng tình cảm, hiểu rõ thế sự. Đương nhiên, ở trong lòng Hoàng thị, La Y bất quá chỉ là thuận tiện thêm vào nhưng tiểu nha đầu La Y lại ngốc nghếch cho rằng Hoàng thị đối xử với mình vô cùng tốt nên lại càng đào tim móc phổi, tự mình nấu canh sắc thuốc chăm sóc Hoàng thị càng thêm tận tâm. Trương di nương thấy La Y như vậy thì nôn nóng, muốn khuyên cũng không biết khuyên như thế nào mà không khuyên cũng không được. Chính vì vậy mà giai thoại về sự hiếu thảo của La Y và Cẩm Tú cứ thế được truyền đi khắp cả kinh thành. Những người ngấp nghé muốn đến Tiêu gia cầu thân còn chưa kip tỏ ý thì phu nhân Lễ Bộ thị lang đã tự mình tới cửa, nói muốn làm mai cho chất nữ của học sĩ Hàn lâm viện khiến cho cả Tiêu gia từ trên xuống dưới đều náo động.

Phải biết rằng phẩm cấp của quan văn ở trong triều cao nhất cũng chỉ tới Hàn lâm. Đối với một gia đình lấy chuyện thi khoa cử làm chỗ dựa như Tiêu gia mà nói thì Hàn lâm chính là một đỉnh núi cao khiến cho người ta phải ngước đầu ngưỡng mộ, chỉ cần có một chút giao tình đã là có thể diện lắm rồi nói chi đến việc kết thân. Huống chi Nhị lão gia chỉ là quan thất phẩm, luận về phẩm cấp thì Hàn lâm học sĩ còn cao hơn ông hai bậc, cửa hôn sự này đối với Tiêu gia tuyệt đối là trèo cao, cho dù người đó chỉ là chất nữ đi chăng nữa thì đó cũng vẫn là trèo cao.

Hoàng thị sau khi nghe được tin vui này bệnh tình không cần thuốc cũng tự thuyên giảm đi phân nửa, ngày hôm sau liền lập tức xuống giường chỉ huy mọi công đoạn chuẩn bị từ việc đánh đồ nữ trang đến chuyện tu sửa phòng ốc, chuẩn bị sính lễ. Chờ đến khi La Y phản ứng kịp thì tam thư lục lễ đều đã được chuẩn bị xong chỉ còn đợi đến ngày thành thân.

Cái này… Không phải là quá nhanh đấy chứ? Hơn nữa càng kỳ quái hơn chính là Nhị lão gia lần này có thể kết thông gia với Hàn lâm học sĩ theo lý thuyết thì ắt hẳn có thể được cất nhắc lên một vị trí trống nào đó cao hơn nhưng phụ thân nàng một chút ý tứ cũng không thể hiện ra ngoài, ngay cả đến Trương di nương cũng luôn trốn ở trong phòng cùng Tú nhi thêu thùa không bước ra ngoài nửa bước.

Cẩm Tú và La Y thì ngược lại bận rộn muốn chết. Hoàng thị đột nhiên hoàn toàn buông tay tất cả, mọi việc ở trong Nhị phòng đều dựa vào hai tỷ muội La Y giải quyết hơn nữa lại còn phải giúp đỡ chuyện hôn sự của Thiệu Hi khiến cho La Y mỗi ngày đều mệt mỏi đến mức nằm xuống liền ngủ như chết, quả thực còn khủng bố hơn so với thời điểm nàng thi tốt nghiệp.

Càng gần tới tháng chạp thì trong nhà lại càng rối ren bởi vì lúc Thiệu Hy đón dâu cũng chính là lúc chuẩn bị mừng năm mới. Tục ngữ nói càng vội thì việc càng nhiều, bên này mọi người còn đang thương lượng chuyện nấu cháo cúng vào mùng 8 tháng chạp thì có người hầu vào báo: “Hồi phu nhân, ngoài cửa có bà mối cầu kiến.”

La Y đang thu lại danh sách những thứ cần phải chuẩn bị nghe thấy thế thì không khỏi ngẩng đầu lên. Bất quá, Đại phu nhân chắc chắn sẽ không để cho các cô nương còn chưa xuất giá nghe những chuyện như vậy, liền phất tay một cái đuổi các nàng trở về phòng.

La Y trở về vừa mới ngồi xuống đã nghe thấy bên ngoài tiếng Đại phu nhân mang theo đám nha hoàn đi về phía phòng chính Nhị phòng. Hai vị phu nhân thì thầm với nhau cả nửa ngày trời sau đó lại vội vội vàng vàng rời đi.

La Y bám dính lấy Cẩm Tú nói: “Ha ha, muội biết rồi! Nhất định là có phu nhân nhà ai coi trọng Nhị cô nương hiền lương thục đức của chúng ta rồi!”

“Xì, tại sao muội không nói là coi trọng Tam cô nương?” Cẩm Tú đỏ mặt cũng không quên phản kích.

“Cái này còn phải nói sao, trưởng ấu có thứ tự!”

Chuyện này còn có ai là không hiểu rõ chứ cho nên tất cả mọi người đều cười nhìn Cẩm Tú khiến nàng thật sự chịu không nổi liền trốn vào trong phòng đóng cửa lại. Ở bên ngoài, đám nha đầu, bà tử thoáng chốc đều cười lên rần rần.

Đáng tiếc lúc này ở giữa chính phòng, Hoàng thị cầm tờ canh thiếp của đối phương vừa đưa đến, trầm mặc phất tay cho tất cả hạ nhân lui ra sau đó ngồi im không nhúc nhích trên ghế ngẩn ngơ cả một canh giờ, cuối cùng lại ra lệnh mời Nhị lão gia đến cùng nhau thương lượng đến tận trưa. Trong lòng La Y dâng lên một loại dự cảm bất an, chẳng lẽ lại có vị vương gia đoạn tụ nào đó coi trọng tỷ tỷ sao?(vãi cả tưởng tượng=))

Cẩm Tú có vẻ như cũng phát hiện được ra điều gì đó, trong lúc nhất thời Nhị phòng liền lâm vào bầu không khí yên tĩnh quỷ dị. Đêm hôm đó, chính phòng sáng đèn cho mãi đến tận canh ba mới thấy tắt, La Y lại càng có chút lo sợ không yên, chẳng lẽ lại xảy ra chuyện thứ nữ làm thiếp trong truyền thuyết? A phi, đồng ngôn vô kị*, không tính! Cho dù gả cho một người bán thịt heo cũng còn tốt hơn là làm thiếp, Tiêu gia chắc cũng không đến nỗi tà ác như vậy. Bỏ đi, không nghĩ nữa, có nghĩ tiếp cũng vô dụng, ngủ cái đã!

*đồng ngôn vô kị: lời trẻ nhỏ thì không kiêng kị.

Ngày kế, La Y theo thường lệ đến chính phòng thỉnh an. Bởi vì Hoàng thị bệnh nặng tiếp đến lại phải bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ của Thiệu Hi cho nên Lão thái thái đặc biệt miễn cho Nhị phòng sớm chiều đều không cần phải tới thỉnh an.

Lúc này trong chính phòng, Hoàng thị giương đôi mắt thâm quầng nhìn Cẩm Tú không nói lời nào, một lúc sau liền cho tất cả mọi người lui xuống chỉ lưu lại một mình Cẩm Tú.

Hoàng thị lại suy nghĩ một chút cuối cùng quyết định gọi La Y trở lại, La Y nghĩ thầm trong bụng: kịch hay tới rồi đây! Quả nhiên, Hoàng thị thở dài một hơi rồi nói: “Hôm qua, bà mối đã đến đây đưa bái thiếp!”

“Mẫu thân, có rắc rối gì sao?” Vì đề cập đến hôn sự của Cẩm Tú nên La Y đành phải xuất mã.

“Là cháu của Hộ bộ Thượng thư, năm ba mươi mốt đỗ Thám hoa, là Giám sát Ngự sử Phạm Thế Tuấn.” Hoàng thị trực tiếp nói ra thân thế, danh tính của đối phương.

“Rất được nha, mẫu thân là đang lo lắng, sợ chúng ta trèo cao sao?”

Thám hoa a, rất ngầu nha! Hơn nữa còn là Ngự sử nghề nghiệp vững chắc, trừ bỏ hôn quân ra thì ai cũng không dám coi thường. Tốt! Rất tốt! Nhưng… vị Ngự sử đại nhân này liệu có hay không quá… “Nho gia”? La Y liên tưởng đến Hải Thụy* liền đột nhiên rùng mình một cái.

*Hải Thụy là một vị quan nổi tiếng Trung Quốc trong thời nhà Minh. Tên ông đã đi vào lịch sử như là một mẫu người trung thực và liêm chính và hình ảnh của ông đã nổi lên như là một nhân vật lịch sử quan trọng trong thời kỳ Cách mạng văn hóa.

Hoàng thị lắc đầu: “Hắn nhậm chức đã được năm năm, năm nay hai mươi chín tuổi!”

“…”

“Có điều Phạm gia gia phong trước nay đều thanh liêm, chính trực… không cho phép nạp thiếp… người nguyên phối trước kia chỉ sinh được một nữ nhi năm nay tròn mười một tuổi… trên không cần hầu hạ mẹ chồng… con gả đến đó liền coi như là đương gia…” Hoàng thị do dự nói.

La Y biểu tình khóc thét, đây đúng là một cửa hôn nhân xoắn quẩy. Người ta thường nói kế mẫu không dễ làm nhưng người này lại chỉ có một nữ nhi mười một tuổi, nói cách khác cho dù có khó thì bất quá cũng chỉ hai ba năm, ít nhất còn dễ dàng hơn so với hầu hạ mẹ chồng. Nhưng nếu như nói rất tốt thì cũng không thỏa, dù sao Cẩm Tú cũng là trưởng nữ chính xuất của Nhị phòng nay lại phải đi làm vợ kế của một người góa vợ, giỡn chơi sao, huống chi người này lại hơn Cẩm Tú những mười sáu tuổi. Có điều đối phương lại là người tiền đồ vô lượng, so ra vẫn là Tiêu gia với cao. Theo La Y nghĩ, nếu không thì cứ cự tuyệt đi, Cẩm Tú năm nay chỉ mới mười ba, vội gì chứ, cứ tìm một gia đình nào đó đơn giản một chút không tốt hơn sao?

“Tú nhi, con tự mình xem xem.” Hoàng thị cũng không có chủ ý.

“Chuyện hôn nhân đại sự nào đến lượt con quyết định.” Cẩm Tú xấu hổ đỏ mặt.

“Quy củ tuy là như vậy nhưng ta cũng muốn để cho con vừa lòng, như vậy cuộc sống sau này mới có thể hòa thuận.”

“Vậy xin do cha mẹ làm chủ!”

“Không bằng hỏi qua ý kiến của tổ mẫu?” La Y đề xuất.

“Hôm qua, phụ thân con đã tới hỏi qua, tổ mẫu con nói được, tuy là danh phận có thiếu một chút nhưng cuộc sống sau này có thể không cần lo nghĩ tới.”

“Nhưng người đó lớn hơn tỷ tỷ rất nhiều tuổi a!” La Y bắt đầu bới lông tìm vết.

“Lớn một chút sẽ chiều chuộng tỷ tỷ con.”

Được rồi, bạn học La Y chịu thua rồi!

“Vậy… ta đáp ứng, con thấy thế nào?” Hoàng thị hỏi Cẩm Tú.

Cẩm Tú do dự một chút, hỏi: “Tam muội muội…?”

“Vậy còn nhân phẩm của người đó thì thế nào?” A di đà Phật, La Y cuối cùng cũng nhớ tới vấn đề này.

“Tất nhiên là vô cùng tốt.” Hoàng thị nói: “Hắn vốn là họ hàng với tẩu tử bên nhà mẹ đẻ của ta cho nên cũng coi như là biết rõ con người hắn từ nhỏ tới lớn.”

Còn không phải vậy sao! Người đó lớn hơn Cẩm Tú những mười sáu tuổi, so ra thì chắc cũng không kém hơn Hoàng thị bao nhiêu, chẳng trách mẫu thân đã qua đời.

“Vậy thì đáp ứng đi!” Cẩm Tú thản nhiên nói, đối với nàng mà nói thì gả cho ai mà chẳng là gả. Nàng vừa nhìn cũng biết mẫu thân tâm đã động, nếu như nàng không đồng ý tất nhiên mẫu thân sẽ cự tuyệt thế nhưng một cô nương được nuôi dưỡng trong khuê phòng không hiểu thế sự như nàng thì biết cái gì chứ?

Hoàng thị cười cười, việc này coi như đã định xong khiến bà thở phào một hơi nhẹ nhõm. La Y thấy Hoàng thị rõ ràng tiều tụy đi không ít, người lớn tuổi quả nhiên không chịu được lời cự tuyệt a!

Những chuyện sau đó cũng vô cùng thuận lợi, bên này chuẩn bị đón dâu, bên kia thì vội vàng trao lễ vật đính hôn hẹn chờ đến khi Cẩm Tú cập kê thì sẽ thành thân, hiện tại chỉ là chuẩn bị hôn thư mà thôi. Hoàng thị lại thừa dịp thân bằng hảo hữu lui tới mật thiết thuận tiện đem tin tức về La Y truyền ra ngoài. La Y chỉ biết khóc thét ở trong lòng, nàng chỉ mới mười hai tuổi thôi được không hả? Mười hai, là mười hai đó! Còn chưa có tốt nghiệp tiểu học đâu! A a a a a a!

Một năm này trôi qua cũng không được tốt lắm. 24 tháng Giêng là ngày mà Nhị thiếu gia Thiệu Hi đón dâu hiển nhiên là ngày vô cùng quan trọng. La Y là lần đầu tiên trôi qua lễ mừng năm mới ở cổ đại nên hoàn toàn không hiểu rõ tình huống, muốn tìm một người để hỏi thì ai nấy cũng đều bận rộn, Trương di nương cũng bận cùng Tú nhi thêu thùa. La Y cứ thế mơ mơ màng màng mà qua năm mới, sau bao ngày chờ đợi rốt cuộc cũng đến ngày đón dâu.

Hàn lâm học sĩ địa vị tuy cao quý nhưng lại là quan thanh liêm cho nên vị tẩu tẩu này của La Y cũng không có bao nhiêu hồi môn. Theo tin tức bát quát mà La Y nghe được thì hồi môn của vị tẩu tẩu này bao gồm 48 mẫu ruộng tốt, thêm 30 mẫu ruộng núi, cũng không đáng giá bao nhiêu nhưng ở kinh thành ruộng tốt không dễ có được nên như vậy cũng được xem là hiếm có rồi, y phục quần áo cũng không nhiều lắm.

Như vậy xem ra Tiêu gia cũng thuộc hàng gia đình giàu có, đồ cưới của các cô nương trong nhà từ quỹ chúng xuất ra là hai ngàn hai trăm lượng, còn lại là do phụ mẫu dùng vốn riêng để bổ khuyết. Bất quá nàng chỉ là thứ xuất, ước chừng nhiều nhất cũng chỉ có thể được từ ba đến năm trăm lượng đã là không tệ rồi. Bởi vì nguồn thu của Nhị phòng bọn họ chủ yếu là dựa vào điền sản cho nên cũng thua thiệt hơn so với các chi khác, còn nếu như chỉ trông vào bổng lộc của Nhị lão gia thì đã sớm chết đói từ tám trăm năm trước rồi.

Sau khi hôn lễ náo nhiệt kết thúc, La Y lấy quà gặp mặt của tẩu tử cho nàng ra xem, là một đôi liễn đối hoa mai đúc bằng vàng nén, xem ra vị tẩu tử này còn giàu hơn nàng nghĩ. La Y cất đồ vào rương rồi ném mình lên giường, từ khi nàng xuyên qua tới nay chớp mắt đã được hơn nửa năm. Gần hai trăm ngày mà không có được vài ngày yên tĩnh, thật vất vả mới chờ được đến ngày ca ca thành thân, rốt cuộc nàng cũng có thể nghỉ ngơi được rồi. Đúng là… mệt chết người ta! Không ngờ làm một cô nương đại gia khuê tú lại là một công việc tốn nhiều thể lực như vậy! Ngủ thôi, ngủ thôi! Mệt chết a!

“Choang!” Bên ngoài đột nhiên vang lên âm thanh giòn tan của đồ sứ rơi vỡ khiến La Y nhảy dựng lên kinh hãi, nàng liền nghe thấy có tiếng người hét chói tai: “Mau, mau, có ai không? Phu nhân thổ huyết rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK