• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Chương 47: Gây chuyện

Edit: Hắc Phượng Hoàng

Dung Nghi đi ra ngoài tìm đám hồ bằng cẩu hữu cùng là con vợ lẽ uống say mèm. Hồ bằng cẩu hữu không thể hiểu nổi, chỉ là chết một nha đầu thôi, có cần phải khổ sở như vậy sao? Nhưng cũng có thể hiểu, cơ thiếp quan trọng, đương nhiên là khổ sở hơn vợ cả chết, trong nhà không cho khóc đành phải ra bên ngoài mượn rượu tiêu sầu. Say liên tục ba bốn ngày, ngay cả tắm ba ngày nữ nhi cũng bỏ lỡ.

La Y tức nổ gan, cứ như người muốn chết ấy, ngươi biết chuyện một chút không được à, mấy ngày không về nhà, đây là chuyện gì? Nữ nhi sinh khó vốn nhỏ yếu, sinh ra mặt còn tím ngắt, không biết về sau đầu óc có bị thiểu năng hay không đây! Toàn bộ ném cho nàng là sao? Thái phu nhân biết là một khuê nữ liền cảm thấy không vui. Lúc đó người chú ý dòng chính, còn chú ý trưởng. Hầu phủ đời thứ tư chỉ có một nam đinh trưởng tôn, vẫn chưa có nữ nhi xuất thế. Bây giờ Hải Đường sinh nữ nhi, cũng làm cho thứ nữ con vợ lẽ này chiếm danh phận trưởng tôn nữ Hầu phủ, càng khiến bà ta không thích. Tào phu nhân lại càng không thích, không phải cháu gái ruột, chiếm vị trí tốt đương nhiên là khó chịu. Kém nhất cũng phải là bò ra từ bụng thông phòng trưởng tử của bà mới tốt được. Hai đại thần không muốn gặp, La Y không kinh nghiệm không địa vị, lễ tắm ba ngày quả thực là có thể lấy thê lương để hình dung.

Tiêu gia chắc chắn sẽ không đắm mình chạy tới ăn mừng, Vu thị sai người tặng một bộ vòng cổ xem như giành vinh quang cho cô nương nhà mình. Thái phu nhân và Tào phu nhân phân biệt chỉ phái bà tử đến, đại nãi nãi không tránh khỏi thì đến đây một lần. Hàn huyên cùng La Y vài câu, làm qua loa là xong.

La Y chống cánh tay nhìn bé gái trên giường, bỗng nhiên sinh một loại cảm thán, ngươi rất không biết đầu thai! Nhưng nếu mà sự tình đã đến mức này, nàng có thể làm chỉ là không ngược đãi, nên có không hà khắc. Chuyện này có nên học tập giống Hoàng thị không nhỉ? Liệu tính cách có giống Hải Đường không? Còn có, đứa bé này đặt tên là gì nhỉ, đồng lứa có chữ Túc, nữ hài tử không dễ đặt tên chút nào. Nhưng không thể đặt quá xấu, trưởng nữ à, cơ bản sau này mới nói được. Nhìn tiểu oa nhi ngủ say, nhớ tới mẹ ruột nàng, hận không thể mắc ói gọi “Quỳnh Dao”.

Dung Nghi đi ra ngoài đã năm ngày, quỷ ảnh không thấy đâu. Không biết có phải chết ở bên ngoài rồi không! Tào phu nhân mẹ cả này thật đúng là buông tay mặc kệ, không có lệ một chút nào. Tiết di nương rốt cục được tung ra ngoài, nhưng bị thu thập một phen đàng hoàng không ít. Sang nhìn nhìn “Cháu gái”, chạy tới chỗ Hầu gia cầu đặt tên. Hầu gia vốn chính là kẻ không học vấn không nghề nghiệp, có thể nhận được hết toàn bộ Tam Tự kinh đã không tệ rồi, đá bóng cao su cho Dung Nghi không biết lêu lổng phương nào. Đưa mắt nhìn toàn bộ phủ, sợ rằng học vấn cao nhất chính là La Y, tiếp theo là Vinh Trăn, sau đó, sau đó hết rồi! Đều là ngồi cương vị thoát nạn mù chữ! Sinh ra áo cơm không phải lo, nắm cái tâm kia làm cái gì. Bóng cao su đương nhiên lại lăn tới chân La Y, La Y không có biện pháp, rút bản 《 Kinh Thi 》ra lật. Kỳ thực việc này không vội, đứa trẻ bú sữa không có tên là bình thường, hạ nhân sớm tự động gọi là “Đại tỷ nhi”, chỉ có điều La Y lúc này không muốn làm cái gì cả.

Lại nói tới Dung Nghi, phúc lợi lớn nhất sau khi kết hôn chính là tiền tiêu vặt hàng tháng được tăng. Trước kia là hai lượng bạc, bây giờ hai vợ chồng cộng lại là hai mươi lượng. La Y không lúc nào kiểm soát tiền của hắn, trong khoảng thời gian này cũng tích lũy được một tí vốn riêng. Cùng hồ bằng cẩu hữu lêu lổng mấy ngày, đánh bạc **, khoái hoạt giống như thần tiên, không được mấy ngày mấy chục lượng bạc lại hết sạch sẽ. Đây đều là vòng luẩn quẩn của con vợ lẽ, tiền tiêu vặt có hạn, bởi vậy tiêu xài phá sản tương đối thấp, nếu không mấy chục lượng chưa đủ tiêu một ngày đã hết.

Chạng vạng ngày hôm đó, mắt thấy đã tới giờ cấm đi lại ban đêm. Vài người ngươi giúp đỡ ta ta giúp đỡ ngươi, lung la lung lay di động hát ca khúc gì đó đồng loạt về nhà. Huân quý đều ở tập trung nên cũng tiện đường.

“Nghi ca sảng khoái!” Quần áo lụa là Nhất nấc rượu nói: “Đã nhiều ngày ca thật thoải mái, lần tới ta chi bạc mời mọi người một trận.”

“Được thôi!” Dung Nghi lảo đảo: “Chúng ta có vui vẻ một ngày là một ngày, còn hơn ở nhà với Mẫu Dạ Xoa kia.”

“Ngươi làm sao, nấc”. Quần áo lụa là Nhị nói tiếp: “Từ đâu ra, nấc, nhiều Mẫu Dạ Xoa như vậy, a nấc, nhà ta có một, nhà ngươi cũng có một? Nấc, cái kia nhà ta cha là tướng sĩ biên quan, của ngươi là gì? Thái thường tự khanh gia, mắng chửi người ngươi nghe không hiểu gì hết.”

“Nấc, ta cũng không hiểu.” Dung Nghi nói: “Mỗi ngày khoe chữ, bắt người đọc sách, phiền chết! Ngươi, ngươi không biết, nàng đánh người đau lắm, nấc, không biết có phải đầu thai sai không, nên ở nông trang làm nông phụ mới đúng.”

Quần áo lụa là Tam cười nói: “Chuyện này có gì đâu? Ngươi bây giờ đi về đánh nàng một trận là xong thôi, nấc, nữ nhân ấy à, ba ngày không đánh sẽ leo tường dỡ ngói. Chao ôi! Phía trước có một mỹ nhân kìa!”

Chúng quần áo lụa là nghe thế cùng nhau quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy một đứa bé nam thanh tú, đi không nhanh không chậm trên đường.

Quần áo lụa là Nhất bước lảo đảo mấy trước tới trước mặt người ta, cầm cây quạt chỏ cằm người ta, mấy người nâng đỡ nhau đi tới, Dung Nghi thiếu chút bị té: “Tiểu quan nhà nào thế này, sao chưa thấy bao giờ nhỉ.”

Người nọ nhíu mày lui từng bước muốn đi đường vòng. Không ngờ mấy quần áo lụa là còn lại xông tới vây quanh đùa giỡn một trận, thiếu chút nữa đã muốn đẩy ngã ở trên đường cái làm chuyện đó. Vị công tử kia tức giận tay chân đấm đá, nhưng đâu phải là đối thủ của mấy hán tử say rượu?

Không tới một lúc đã bị mấy người bóc gần sạch quần áo, vị công tử kia xấu hổ và giận dữ muốn chết, ngại nỗi hàng năm đọc sách, tay trói gà không chặt. Nghĩ rằng bị nhục nhã như thế chi bằng chết đi. Vì vậy nện luôn đầu vào nền đá xanh dưới đất, nhưng lại nện không chết, chỉ có đầu choáng mắt hoa, tay chân càng thêm vô lực. Đã thế bên cạnh còn một đám gã sai vặt nhàn rỗi ồn ào, kích thích một đám hán tử say càng thêm dũng cảm. Thuần thục kéo quần áo công tử đã thành một đống. Thiếu chút nữa làm cho người ta cắn lưỡi tự sát.

Nhưng tại lúc này, Dư chỉ huy binh mã năm thành đang tuần thành, ánh mắt đảo qua, vừa xem hiểu ngay. Tất cả đều là con vợ lẽ gia đình huân quý ồn ào nháo sự, bắt lại đánh một trận coi như xong. Sai thủ hạ bắt nhanh và gọn, nghĩ tới một đám bị đánh cho đơ người lại nhân tiện nâng ném về cửa cho xong. Không ngờ khi kéo ra thấy một người bị lột sạch là con trai út của Chiêm sự phủ. Nhất thời sợ tè ra quần, thật ra hắn cùng cấp với cha người này, nhưng Chiêm sự phủ đó là thân tín thái tử, dưới quản trị của hắn lại để xảy ra việc này, thái tử có thể lột da sống hắn! Nhất thời thở không ra hơi, sai người nâng tiểu công tử kia lên, cởi áo choàng bao lấy mới gầm lên một tiếng: “Tống giam hết toàn bộ đám không có mắt này! Lôi đi!”

Lại nhẹ lời nói với tiểu công tử: “Tần công tử, là hạ quan thất trách, hổ thẹn hổ thẹn. Đưa ngài về phủ ngay đây.”

Tần công tử bị chỉnh thất điên bát đảo, cả người u u mê mê, chỉ khóc nước mắt giàn giụa. Dư chỉ huy buồn bực, cái thằng này ra ngoài đi dạo phố sao không mang theo người nào! Tốt xấu cũng là công tử nhà quan mà.

Đang nghĩ như thế, xa xa truyền tới tiếng bước chân và hô lên: “Ngũ Gia, Ngũ Gia, ngài làm sao thế? Sát ngàn đao nào đánh Ngũ Gia nhà chúng ta thế này!”

Dư chỉ huy không nói gì: “Ngươi là gã sai vặt của Tần công tử hả? Ta đưa các ngươi về nhà, dẫn đường đi.”

Gã sai vặt cũng giống như chủ nhân của hắn, một phen nước mũi một đống lệ trở về nhà. Một đêm này Tần công tử tìm cái chết, Tần phu nhân tức giận đánh gã sai vặt, Tần đại nhân suốt đêm đến nhà cậu thái tử khóc kể, Tần lão phu nhân khóc tê tâm liệt phế, vừa mời đại phu, vừa gọi người đánh chết lũ lưu manh nào bắt nạt cháu trai của bà. Ép buộc Tần gia gà bay chó sủa đến bình minh.

Người quan tâm tới đám quần là áo lụa này không có nhiều lắm, trắng đêm không về là chuyện bình thường thôi. Huống chi căn bản là nhân sĩ đã kết hôn, tộc trưởng càng không quan tâm. Mặc dù có mấy nhà lo lắng, cũng chỉ phái người tới cửa nhìn xem có về không thôi – – ai biết bọn họ lủi trong góc nào? Không ngờ rằng ông cha chúng vừa lên triều, bị Ngự Sử buộc tội nước bọt như bông tuyết bay múa đầy trời. Đương nhiên khó mà nói là trước mặt mọi người cưỡng dâm, chỉ dám nói trước mặt mọi người ấu đả con mệnh quan triều đình, xem kỷ luật như không, trước mặt dân chúng có khác gì Diêm vương đâu? Toàn bộ quan văn xúm lại trách móc huân quý mặt như tro đất. Cũng may còn có đồng chí khác nhớ được Dung Nghi là anh em đồng hao của Phạm Thế Tuấn, không điểm danh hắn ra trách móc, chỉ nói chung với một đám quần áo lụa là, đương nhiên hắn vốn không cần phải ồn ào động thủ, Dung Nghi đồng học của chúng ta có hứng thú với những nữ hồ ly tinh, chứ không có hứng thú với nam. Đáng tiếc các vị Công Hầu Bá bị quan viên trách móc chỉ ước gì đánh một phát cho chết, trong đó bao gồm cha Dung Nghi.

Một đám quần áo lụa mơ mơ màng màng bị quăng vào nhà tù, lúc trước ngục tốt còn lo lắng đấy là công tử huân quý, thoáng khách khí một chút, chắc mấy ngày sau cha huynh bọn họ đón về thì không dám đánh chỉ nhắc nhở, không dám thu bạc. Không ngờ ngày hôm sau quốc cữu gia sai người tới nói phải thu thập thật mạnh – – Tần gia và quốc cữu gia là quan hệ thông gia. Ngục tốt vốn không sợ huân quý không có thực quyền này, huống chi nghe nói còn là một đám nha đầu nuôi dưỡng, càng không cần lo lắng. Một đám bị xách lên, rút roi da tróc thịt bong gào khóc thảm thiết. Mà phụ huynh bọn họ đang ở trên triều đình bị người ta tổ chức thành đoàn thể chải quét, cho dù có ưa thích thì cũng không quan tâm được rồi.

Khi La Y nhận được tin tức là lúc đang trò chuyện phiếm với Thái phu nhân. Chuyện đã ồn ào tới trước mặt Hoàng đế, ai còn dám giấu giếm Thái phu nhân? Một phòng nữ nhân từ trên xuống dưới đều sửng sốt. An Dương Hầu sáng nay bị chửi cẩu huyết lâm đầu, về nhà phát giận lớn, quát mắng không cho ai đi thăm, bị đánh chết ở trong tù cho rồi. Tiết di nương hoảng sợ đến cầu xin trước mặt Thái phu nhân, Thái phu nhân đương nhiên cũng đau lòng tôn tử, bà là mẹ không thể không quan tâm tới mạng con trai mình, phái người đi xem. Kết quả chỉ được thăm không được chuộc, một đám bị đánh máu thịt lẫn lộn, khóc sắp tắt thở. Lại cuống quít trở về báo cho Thái phu nhân biết. Tiết di nương nghe vậy liền gào khóc lên.

Thái phu nhân cũng khóc hô: “Gọi Hầu gia các ngươi đến đây, nào có làm cha tức giận không quan tâm tới con hả, còn không nhờ người chuộc con ra. Muốn bao nhiêu bạc nơi này của ta có!”

Tào phu nhân đành phải chạy đi truyền lời, đại nãi nãi và Vinh Trăn vây quanh an ủi Thái phu nhân, Nhị thái thái ôm La Y nhẹ giọng an ủi. Đến khi hai vị cô nãi nãi xuất giá trở về, khi tin tức các nơi tụ tập lại một chỗ thì La Y đã tức tê cứng. Cố Dung Nghi ngươi chết ở trong tù đi! Đừng để ta nhìn ghê tởm! Ngươi là tên súc sinh! Còn tưởng rằng ngươi chứng kiến sinh tử sẽ biết chuyện một ít, không ngờ vẫn là bộ dạng này. Nếu đã hết thuốc chữa, đừng ở thế giới này lãng phí lương thực nữa! Liên lụy Tiêu gia cũng mất mặt theo, đi chết đi! Đi chết đi!

Hết chương 47

Chương 48: Chuyện ổn định

Edit: Hắc Phượng Hoàng

Nhân viên của hồi môn của La Y sắp điên rồi, tình huống quá mức nghiêm trọng nhất định sẽ gạt không báo. La Y nghe được ở trước mặt Thái phu nhân chỉ là bản cắt bớt, mà bọn họ đã biết tình huống chân thực trước mắt của Dung Nghi. Nói không tức đó là chuyện không thể nào. La Y còn chưa sinh con, ngay cả hi vọng cũng không có. Ngày đó Hải Đường sinh chỉ là con gái, nếu là con trai mà mẹ đẻ chết rồi, không phải là không dạy dỗ được. Vậy phải làm sao bây giờ!

Bên này đang loạn, Định Tây Bá phu nhân mang theo Uyên Văn tới nhà. Thì ra trong đám bị bỏ ngục kia có một người là con vợ lẽ Định Tây Bá, đệ đệ chồng Uyên Văn. Mẹ chồng nàng dâu muốn sang hội họp với Thái phu nhân nghĩ cách, người mấy nhà cùng nhau tiến cung xin ân huệ. Người bị giam là nhỏ, thể diện là lớn. Uyên văn bây giờ hối hận xanh ruột, nhà mẹ đẻ muội muội thật sự là bị lừa thảm. Lúc trước nàng thật sự làm câu truyền lời buồn cười nhất trên đời, làm sao lại nghĩ được sẽ gả lại đây? Nhìn La Y đã tức muốn khóc mà không khóc được thì càng khó chịu. Không khỏi âm thầm trách móc Tiêu thị máu chó xối đầu! Rõ ràng không phải là ý của nàng, lúc này lại thành như nàng đẩy đường muội thân ái vào hố lửa ấy, trong ngoài không được lòng người, hộc máu!

Bị quan văn đạp một đầu, toàn bộ huân quý trong lòng đau nhói. Nhớ năm đó nhóm ông nội cụ kị ta hơn người thế nào, đám trứng mềm kia không xứng xách giày cho họ. Bây giờ đắc tội một đứa con của quan lục phẩm nho nhỏ, thế nhưng một đám người bị tống giam, mặt bị người ta vạch tới sát đất rồi.

Không bao lâu sau lại có phu nhân mấy nhà huân quý chạy đến. Vốn mấy chỗ chạm trán, lúc này đều tập trung ở An Dương Hầu phủ. Bảy miệng tám lời thảo luận thế nào đi chuyển bài tử gặp Thái hậu và Hoàng hậu.

Một phòng phu nhân ríu ra ríu rít bàn bạc kế hoạch, La Y nghe nhao nhao mà đau đầu. Cáo tội Thái phu nhân một tiếng rồi đi ra ngoài, Uyên Văn cũng lặng lẽ nói với mẹ chồng một tiếng rồi đi theo ra.

“Tam muội muội.” Uyên Văn gọi La Y lại: “Muội có ổn không?”

La Y phúc thân: “Đại tỷ tỷ an.”

“Tần công tử chỉ bị thương nhỏ thôi, muội phu chịu thiệt một chút sẽ được thả về, Tam muội muội đừng quá lo lắng.” Uyên Văn khuyên nhủ.

La Y lắc đầu: “Triều đình đều có pháp luật.”

“Sắc mặt muội không tốt, ta đưa muội về nghỉ đi.”

La Y vô lực gật đầu, dẫn Uyên Văn về Thanh Quỳ Viện.

Hai người vốn không thân thiết, lúc này nhìn nhau chẳng nói gì. Uyên Văn quan sát phòng ở, trang sức rất thông thường, không có mấy thứ đáng giá, chắc là sống không tốt lắm. Đối mặt một trượng phu quần áo lụa là sẽ là cuộc sống như thế nào, không ai hiểu hơn nàng cả. Nhưng nàng còn có vinh hoa phú quý, mà La Y không có gì cả. Mệnh khổ chính là thế này đây.

Uyên Văn thở dài: “Chỉ hi vọng muội phu từ nay về sau cải tà quy chính.”

La Y đơ đơ nói: “Vào đại lao là có án để lại, đường khoa cử coi như tuyệt rồi. Quyên quan cũng sẽ không dùng tới phạm nhân. Đã như thế còn không bằng chết đi. Tránh cho ảnh hưởng tới tiền đồ con cháu.”

Uyên Văn dừng lại: “Chưa hẳn đến nông nỗi này.”

“Muội chẳng trông cậy được gì khác.” Nàng thực sự không có hứng thú sống chung với phạm nhân tội cưỡng dâm.

“Là ta sai rồi.” Uyên Văn áy náy nói, đúng là nàng cũng đọc thuộc lòng Tứ Thư Ngũ Kinh lớn lên, quần áo lụa là đủ loại, thực chất trong lòng không chấp nhận được.

La Y lắc đầu: “Oan có đầu nợ có chủ, dù thế nào cũng không thể oán lên đầu tỷ được. Lại xem đi, dù sao muội cũng không có ý định sống cùng hắn. Khi hắn trở về đừng tiến vào phòng của muội. Đừng làm muội ghê tởm.”

Uyên Văn biết rõ giờ phút này La Y đang nổi nóng, không thể khuyên được. Nói gì cũng phải chờ Dung Nghi trở lại mới nói được. Vì thế cúi đầu trầm mặc không nói. La Y càng không có cảm xúc, không khí liền lạnh xuống.

Bên kia một đám Phu nhân, Thái phu nhân thương lượng viết sổ con như thế nào, cầu xin như thế nào, từng người đi về chuẩn bị. Uyên Văn cũng hầu hạ mẹ chồng đi về. La Y lẳng lặng ngồi một mình một lúc lâu cũng không nghĩ ra đầu mối gì.

Trước mắt Tiêu gia vẫn chưa có người nào có tư cách vào triều, tin tức sẽ trễ nửa ngày. Chờ nghe đầy đủ hết bát quái, Vu thị như lửa đốt xông tới, trời tối rồi cũng bất chấp không hỏi Thái phu nhân, chỉ bảo nhũ mẫu đi báo lỗi, dẫn người đến thẳng Thanh Quỳ Viện.

La Y không cho người đốt đèn, chỉ một mình dựa vào đệm ngẩn người. Vu thị vừa vào nhà nhìn thấy cái dạng này, nước mắt chảy xuống. Chị dâu em chồng hai người nhìn nhau rơi lệ.

Dữu Tử thấy La Y khóc lên mới yên lòng. Nhìn thấy Vu thị lại giống như có tâm phúc, vừa buông lỏng chân liền nhũn ra ngã trên mặt đất. Cũng khóc lên.

Vu thị lau nước mắt nói: “Ca ca muội còn chưa có công danh, việc này cũng không có cách nào. Đại bá và Tam thúc đã đồng ý đi biện hộ cho rồi, chỉ là phải đợi…, chúng ta không thể loạn như ong vỡ tổ. Muội an tâm đi.”

La Y ghé vào trong lòng Vu thị: “Tẩu tử, chờ hắn trở lại, bất luận chết sống, các ngươi nhận muội về nhà đi. Muội không muốn sống với một súc sinh như thế. Còn chưa đủ mất mặt đâu! Còn cùng hắn sinh con, về sau làm sao muội dám nói cha nó là người như vậy.”

“Người trẻ tuổi ai mà không từng phạm lỗi chứ?” Vu thị vỗ phía sau lưng La Y nói: “Huân quý có chỗ tốt của huân quý, bọn họ có nhiều đường hơn người khác, đến lúc đó sửa lại là được.”

“Tẩu tử,” La Y rưng rưng nói: “Tẩu không biết rồi, hắn văn không được, võ không phải còn chưa tính, muội cũng không phải người luôn tâm niệm trông cậy vào mũ phượng khăn quàng kia. Nhưng hắn phá sản, không thành tính, bạo ngược gia đình. Hải Đường khó sinh nhưng hắn lại không nói được một câu nào. Thái phu nhân nói bảo vệ đứa nhỏ, hắn nay cả một câu cũng không cầu. Từ nhỏ hầu hạ đến lớn như vậy nói một câu thôi có khó nhọc gì? Hắn là phu chủ muốn bảo vệ người lớn, có người dám không nghe hắn sao? Mắt thấy Hải Đường chết rồi, muội nghĩ hắn bị kích thích như vậy, dù sao vẫn cần biết chuyện một ít. Không ngờ được nữ nhân sinh con cho hắn mà chết, hắn lại đi ra ngoài ăn chơi đàng điếm đùa giỡn đại gia công tử, ngay cả đứa nhỏ tắm ba ngày cũng không về nhà. Lạnh bạc đến tận đây, muội sống cùng hắn làm gì? Đợi đến khi không có cơm ăn, có phải hắn còn muốn bán muội đi không? Bán hết nữ nhân để hắn tiêu xài? Còn không bằng vào từ đường làm ni cô. Từ khi muội gả lại đây cho tới hôm nay, nhẫn nhịn từng bước tới mức này rồi, bây giờ muội không thể nhịn được nữa. Hu hu… Tẩu tử, tẩu dẫn muội trở về đi.”

“Được, được”. Vu thị gật đầu: “Đợi hắn trở về, ta gọi ca ca muội tới đón muội về nhà ở mấy ngày lại nói.”

La Y thế này mới phun một tiếng khóc lớn lên.

Vu thị không có cách nào, đành phải ở cùng La Y một đêm. Ngày thứ hai mới cáo từ.

Sự tình la hét ầm ĩ mấy ngày, tập đoàn quan văn nghiêm túc không muốn chèn huân quý nữa. Con nhà người ta nào là bị đánh, nào là bị nhốt. Tiểu tử Tần gia lại không có gì đáng ngại, nếu tiếp tục truy cứu thành ra họ là người không tốt, Hoàng Thượng nhìn cũng không hay. Dù sao mấy đời thường xuyên có đám hỏi với Hoàng thất, không tiện làm tiếp. Hoàng đế hạ chỉ khiển trách một phen, Hoàng hậu cho gọi một đám phu nhân tiến cung dạy một lần, rồi cho thả người.

Dung Nghi chân trước bị nâng vào nhà, thái y xác nhận tạm thời không chết được. Sau lưng Tiêu gia liền sai người đón La Y về nhà mẹ đẻ. Tuy rằng trên triều đình chưa nói chân tướng, nhưng người nào không biết? Thái phu nhân trầm xuống, chán ghét hành vi của La Y. Nhưng chung quy là gia giáo nhà mình không tốt, trong lúc mấu chốt này không muốn gây chuyện nữa, đành mở một con mắt nhắm một con mắt cho đi, chỉ là cảm thấy rốt cuộc không thoải mái. Thói đời này không có mẹ chồng nào thích con dâu có chuyện lại chạy về nhà mẹ đẻ, huống chi cháu trai ruột còn đang bị thương nằm trên giường cần người chăm sóc, tức giận cũng không thể mặc kệ như thế. Mệt bà ngày thường còn chiếu cố nhà nó, quả thực là đồ vô ơn!

La Y đi theo Đại thái thái tự mình đi Tần gia bồi tội trước, ít nhất đừng làm cho Tần gia giận chó đánh mèo Tiêu gia, đây cũng cần phải tỏ thái độ. Lão thái thái Tần gia cực kì hiền lành, nhìn La Y còn sưng mắt, kéo đến bên cạnh ngồi xuống: “Đáng thương, nữ nhân lập gia đình như đầu thai, các ngươi làm sao lại để cho người ta lừa gạt thế này.”

La Y xấu hổ muốn chết, vị lão thái thái này, ngài nói quá trực tiếp rồi? Nhưng mà có thể hiểu, nếu đổi lại thành con mình bị giày vò như thế, phỏng chừng càng không nể mặt đối phương đâu.

Đại thái thái cũng gạt lệ: “Thực sự không biết lại là người như vậy, nhưng chung quy là con rể nhà chúng ta chọn, chẳng oán được ai. Chỉ có thể mặt dày thỉnh tội với ngài thôi.”

Tần lão thái thái vẫy vẫy tay: “Lão đại nhà các ngươi cùng năm với lão Nhị nhà ta đấy. Trước kia đã từng tới chỗ ta đây, ta tin gia giáo nhà các người. Chính chủ không tới, ngươi cuống làm gì chứ? Cho dù là con rể nhà các ngươi, nhưng ồn ào là người kia! Không hiểu chuyện cũng có, nhưng không hư hỏng quá mức.” Đây là chỗ tốt của gia phong tốt đấy, đã xảy ra chuyện nhưng người ta vẫn nguyện ý tin tưởng ngươi là người không tới mức hư hỏng. Bởi vậy nhân phẩm phải dựa vào tích lũy, không phải vạn bất đắc dĩ không thể liều lĩnh, cùng tính chất với công quỹ ở nhà.

“Cung nhân ngài nói như thế, làm chúng ta xấu hổ vô cùng rồi.” Đại thái thái cảm giác sâu sắc mất mặt, nhưng không đến mức trốn tránh, vậy càng làm cho người ta coi thường. Tốt xấu đem nhà mình hái xuất ra.

“Mà thôi bỏ đi, bỏ đi, đừng lèo bèo nữa.” Tần lão thái thái nói: “Đừng làm ủy khuất đứa nhỏ. Đây là Tam cô nương nhà các ngươi à?”

“Thỉnh cung nhân an. Cung nhân vạn phúc.” La Y đứng dậy hành lễ.

Tần lão thái thái cười nói: “Đừng khách khí, bộ dáng khá lắm. Đại Lang lục phòng Phạm gia là tỷ phu ngươi?”

La Y trả lời: “Vâng, bây giờ ở Vân Nam làm thông phán.”

“Con dâu út nhà ta cũng là nữ nhi Phạm gia, cũng coi như quan hệ thông gia, ngày sau thân cận nhiều mới tốt.”

La Y gật đầu, thầm nghĩ Phạm gia lợi hại vậy sao? Sao nhiều người thích nhắc tới Phạm gia thế? Mấy người nói phiếm mấy câu rồi cáo từ. La Y không nhịn được hỏi đại thái thái: “Phạm gia thật sự rất lợi hại sao?”

“Bản thân Phạm gia không phải là quan lớn gì. Nhưng mấy đời đều có chút học chính, lại có Phạm thị thư viện, học trò ở khắp thiên hạ, bởi vậy người ta phải nhường nhịn ba phần. Tỷ phu ngươi là bàng chi thôi còn là Thám hoa lang. Có thể thấy được gia đình đó có tiếng là học giỏi sâu xa.”

La Y mỉm cười, thật tốt, ít nhất tỷ tỷ gả tới nơi tốt, về sau trốn chạy có thêm chỗ để đi.

Dung Nghi lần này nếm mùi đau khổ lớn, cha hắn không tiện đánh thêm nữa. Thái phu nhân ngại Tiết di nương nháo đằng, trực tiếp ném vào viện nhốt lại. Vinh Trăn chỉ dám khóc sau lưng, Tào phu nhân quyết định nhốt cái tai họa này ba năm rồi mới nói, miễn cho đi ra ngoài mất mặt xấu hổ. Thái phu nhân còn nhớ rõ một ngày sai người sang đây xem một lần. La Y mang hết của hồi môn của mình về, trong phòng trống rỗng, thời tiết vừa nóng, lại không được bày chậu nước đá, đại tỷ nhi lại thỉnh thoảng khóc vài tiếng, như vậy Dung Nghi phiền chán không chịu nổi. Nằm ở trên giường thống mạ: “Còn tưởng rằng nàng coi như có chút lương tâm! Không ngờ vừa xảy ra chuyện bỏ một mình ta ở lại chạy về nhà mẹ đẻ! Đây coi là cái gì? Các ngươi không có ai tốt hết!”

“Chỉ là đụng vào đầu một ít, có cần phải để người đánh roi như vậy sao?”

“Ai u này, đau chết gia.”

“Đồ nữ nhân lòng dạ rắn rết, bỏ trượng phu mà đi! Xem ta ngày sau thu thập ngươi thế nào.”

Đúng lúc Vinh Trăn rảnh rỗi đến thăm, nghe được Dung Nghi vẫn không biết hối cải, cũng giận dễ sợ, vào cửa liền mắng: “Huynh tìm đường chết đi! Lão Thất nhà Thọ Ninh Công nghe nói hôm nay không còn thở rồi, nghe nói Lão Cửu cũng sắp không qua, huynh muốn gọi lão gia tới cho huynh đi làm bạn với bọn họ à!”

Dung Nghi giật nảy mình: “Sao lại như vậy? Khi trở về không phải rất tốt sao? Thọ Ninh công có quyền thế, tên hỗn kia bị đánh nhẹ nhất! Chỉ bọn ta bị đánh nặng.”

Vinh Trăn oán hận nắm cánh tay Dung Nghi, thấp giọng nói: “Huynh! Huynh! Phải như thế nào huynh mới hiểu được đây! Chúng ta chỉ là nha đầu nuôi thôi, huynh cho rằng huynh là thứ quý giá à!”

Dung Nghi nghe xong sợ run nửa ngày: “Lão thái thái nhà bọn họ không quan tâm sao?”

Vinh Trăn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Thọ Ninh Công gia có mười mấy người con vợ lẽ, chết mấy cái thì mấy cái! Sao huynh lại không hiểu vậy!” Huynh cho rằng người có thế là người ngốc à? Vì sao người ta còn có thế hơn nhà chúng ta? Vinh Trăn khóc không ra nước mắt, ca ca của nàng là thật ngốc!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK