Mà giữa cô và Hạ Thành lại giống như một đôi bàn tay ấm áp đang cố gắng nắm lấy tảng băng cứng rắn.
Tảng băng sẽ tan dần, bàn tay cố tình nắm cũng sẽ bị lạnh tới đau đớn, cuối cùng chỉ có đôi bên cùng tổn thương.
Cô đã nói dứt khoát như vậy rồi, quỹ đạo cũng nên diễn ra theo hướng đúng đắn.
Ngu Thanh Vãn khẽ thở ra một hơi, muốn làm dịu đi cảm xúc chua xót kìm nén trong lòng, nhưng dù thế nào cũng vô ích.
Chú ý thấy vẻ mặt ủ rũ của cô, Tần Duyệt Ninh chẳng thể nào nhịn lại được chuyện trong lòng nữa.
"Thanh Vãn, tớ hỏi cậu một chuyện nhé."
Tần Duyệt Ninh khẽ ho một tiếng, cẩn thận cất lời hỏi: "Thì là, cậu có từng nghĩ rằng sẽ kết hôn với sếp Hạ không?"
Vừa dứt lời, vẻ mặt Ngu Thanh Vãn dại ra.
Cô liếm bờ môi hơi khô, muốn cất lời, nhưng lại không thể nào nói được lời phủ nhận.
Rõ ràng có vô số lý do không thể dây dưa với anh nữa, Ngu Thanh Vãn cũng không biết sự do dự lúc này rốt cuộc là vì điều gì.
Thấy cô im lặng không nói, Tần Duyệt Ninh cũng không nhịn được mà khẽ thở dài.
Cô ấy không hề biết rốt cuộc trong quá khứ của Ngu Thanh Vãn đã xảy ra chuyện gì, chỉ có lần ở phòng triển lãm kia bắt gặp Ngu Thanh Vãn và Hạ Thành đi cùng nhau.
Nhưng Tần Duyệt Ninh chỉ cảm thấy rằng, Ngu Thanh Vãn mà cô ấy nhìn thấy lúc đó, không giống dáng vẻ lúc bình thường lắm.
Cô sẽ đỏ mặt, sẽ xấu hổ, chứ không phải vĩnh viễn mỉm cười nói mình không sao với người khác.
Giống như cái cây khô cằn đã lâu bỗng được truyền chất dinh dưỡng, mang lại sức sống chưa từng có.
Ít nhất là Tần Duyệt Ninh cảm thấy, giữa bọn họ chắc chắn không chỉ có căm hận như những gì Ngu Thanh Vãn nói.
Chỉ là đến cả bản thân cô cũng không nhận ra mà thôi.
Giọng nói của Ngu Thanh Vãn hơi dừng lại, vô thức cụp mắt xuống: "Duyệt Ninh, tớ bị bệnh."
Cô chỉ nói một câu như vậy, Tần Duyệt Ninh lập tức hiểu được nỗi băn khoăn của cô.
Người thân cận nhất của Tần Duyệt Ninh cũng là người bệnh, lúc Tần Gia Tứ bệnh nặng nhất, cậu luôn đột nhiên hỏi cô ấy, chị à, có phải em là gánh nặng nhỏ của chị không.
Chị à, có phải nuôi em rất mệt không.
Rất nhiều lúc, người bị bệnh kia sẽ cảm thấy tự ti, cũng sẽ cho rằng bản thân là gánh nặng của người xung quanh.
Nhưng rõ ràng không phải như thế.
Tần Duyệt Ninh hơi cúi người, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Ngu Thanh Vãn, nói vô cùng nghiêm túc: "Thanh Vãn, thực ra tớ cảm thấy bỏ lỡ mới là điều khiến con người ta tiếc nuối nhất trong đời. Người yêu cậu không bao giờ cảm thấy cậu là gánh nặng của anh ta đâu. Bởi vì so với tất cả mọi thứ khác của anh ta, không có gì quan trọng bằng cậu sống khỏe mạnh bên cạnh anh ta hết."
"Hơn nữa, đâu ai có thể đoán được tương lai sẽ ra sao chứ, chưa biết chừng bắt đầu từ hôm nay, sức khỏe của cậu sẽ ngày càng tốt lên. Mỗi ngày tớ đều tẩy não Tần Gia Tứ như vậy đó."
Ngu Thanh Vãn sững sờ, cảm nhận độ ấm truyền tới từ lòng bàn tay, như có một tia ấm chậm rãi truyền khắp toàn thân.
Tần Duyệt Ninh vừa nắm tay cô vừa chớp mắt nhìn cô: "Nếu có một ngày tớ biết được mai tớ sẽ chết, tớ chắc chắn sẽ ở bên cạnh người tớ yêu nhất tới giây phút cuối cùng hôm nay. Một giây cũng không thể lãng phí. Cho dù sau này xảy ra điều gì, trân trọng những thứ hiện tại mới là quan trọng nhất."
"Nếu không, đợi tới một ngày thực sự mất đi rồi, chắc chắn sẽ hối hận tại sao lúc đầu không trân trọng."
...
Cùng lúc đó, tại thành phố Yến.
Trong từ đường nhà họ Hạ, roi quất mạnh vào da thịt, phát ra âm thanh trầm thấp.
Hạ Thành nghiến răng, quai hàm căng chặt, gân xanh ở cổ lồi lên vì dồn sức, mồ hôi lạnh chảy xuống bên trán, rơi xuống yết hầu đang lăn.
Trên tấm lưng trần toàn là những vết thương cũ mới đan vào nhau, da thịt lộ ra trên vai sớm đã đầm đìa máu tươi, vô cùng đáng sợ.
Dù thế, anh vẫn không hề kêu một tiếng nào, vẫn quỳ trên đất chịu thêm một roi quất mạnh nữa.
Hạ Minh đứng trước mặt anh, tay cầm roi quân đội đặc chế kia, khuôn mặt đoan chính uy nghiêm tái mét, khí thế dữ tợn.
"Hạ Thành, con giỏi lắm, đến cả chủ tịch Thịnh mà cũng dám gài. Con muốn làm bẽ mặt nhà họ Thịnh, hay là muốn đối đầu với ba đây?"
Sắc mặt Hạ Thành tái nhợt, bờ môi mỏng vẫn cong lên như không có chuyện gì xảy ra, giọng điệu vô cùng nhàn nhã, hoàn toàn không giống như vừa mới bị quất một roi.
"Nếu ba thực sự muốn cưới thì tự cưới về đi, con không phản đối."
Anh vừa dứt lời, Hạ Minh lập tức đanh mặt, ông đã ngoài năm mươi, mặt mày lộ vẻ không giận tự uy, rõ ràng đã sắp nổi giận.
Nhìn hình xăm diện tích lớn trên lưng vai Hạ Thành, Hạ Minh càng tức giận hơn: "Đây chính là thái độ khi nói chuyện với ba của con sao?"
Hạ Minh biết, cho dù hôm nay có quất roi tiếp cũng không thể quản thúc được Hạ Thành một chút nào.
Thằng con trai này của ông lớn lên trong môi trường như vậy từ nhỏ, sớm đã cứng đầu và lì đòn từ lâu rồi.
Nếu không lì đòn như thế này, sợ là Hạ Thành cũng chẳng sống được tới bây giờ.
Nghĩ tới đây, rốt cuộc trong lòng Hạ Minh cũng có hơi áy náy.
Ông đặt roi trở lại bàn gỗ lê, lại nhìn sang Hạ Thành, trầm ngâm một lúc rồi cất lời.
"Hạ Thành, ba biết con bé kia."
"Mấy năm trước, lúc con vẫn ở Lâm Tây, người nhà họ Dung muốn đưa con về, cuối cùng lại là cô ta trộm đồ của con, thay thế con được nhà họ Dung nuôi nấng, sống ngày tháng cơm bưng nước rót."
Hạ Minh nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bệch của anh, chèn ép liên tục: "Hạ Thành, lẽ nào con chưa từng hận cô ta sao?"
Bàn tay buông thõng bên hông của Hạ Thành lặng lẽ siết chặt, vết thương trên lưng như bị rắc muối, bỗng nhói lên cảm giác đau đớn tận cõi lòng vào lúc này.
Rất nhanh, sự ảm đạm trong mắt nhạt đi, anh lại quay trở lại vẻ mặt như không có chuyện gì.
Hạ Minh lại tiếp tục nghiêm giọng nói: "Nếu lúc đó không phải cô ta thay thế thân phận của con, con cũng không cần chịu đựng hai năm thăng trầm đó, vật lộn dưới đáy xã hội, chịu đủ sỉ nhục. Hạ Thành, cô ta từng phản bội con, loại con gái chỉ muốn giàu sang phú quý này, cũng đáng để con tiếp tục đã sai càng thêm sai như thế này sao?"
Hạ Thành bỗng cười khẽ, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Hạ Minh.
Đuôi mắt anh hơi nhếch lên, vẻ khiêu khích rất rõ ràng.
"Sao ba biết được con không phải cam lòng."
Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Minh, khóe môi nở nụ cười giễu cợt: "Còn nữa, ba đừng có suy đoán về cô ấy bằng những suy nghĩ bẩn thỉu kia của ba, không phải ai cũng yêu tiền và danh vọng như ba đâu."
"Con..."
Hạ Minh tức tới nỗi lồng ngực phập phồng, cười khẩy một tiếng: "Vậy ba cũng nói rõ cho con biết, Hạ Minh ba tuyệt đối sẽ không chấp nhận con nhỏ đó là con dâu nhà họ Hạ."
"Không cần ba chấp nhận, cô ấy cũng chẳng thèm làm con dâu nhà họ Hạ."
Hạ Thành đứng dậy cực kì chậm rãi, vết thương trên lưng nứt ra từng chút một, cảm giác đau đớn xé rách ập tới từng cơn, máu tươi cũng chảy dữ dội hơn, như đóa hoa màu máu nở trong đầm lầy.
Anh để trần thân trên, như con thú dữ vết thương đầy mình, nhưng vẻ mặt lại như hoàn toàn không cảm nhận được đau đớn, đứng thẳng dậy ngang tầm mắt với Hạ Minh.
Sâu trong đôi mắt đen láy thâm trầm của người đàn ông tràn ngập sự cố chấp và kiên quyết, giọng nói trầm thấp cực kỳ khàn vào lúc này.
Anh gằn từng chữ: "Cô ấy sẽ chỉ là vợ của Hạ Thành thôi."
...
Vết thương đẫm máu bao phủ bờ lưng dày rộng rắn chắc của người đàn ông, Hạ Thành mặc áo sơ mi lại với vẻ mặt vô cảm, lưng áo sơ mi trắng tinh lập tức dính những vết máu loang lổ.
Suốt cả một đường, người hầu trong trang viên nhìn thấy dáng vẻ âm trầm đầy oán độc của người đàn ông, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, tất cả đều vội vàng trốn đi, như nhìn thấy ôn thần nào vậy.
Ngày đầu tiên anh bước vào cửa nhà họ Hạ, tất cả mọi người ức hiếp anh, sỉ nhục anh.
Mà bây giờ, tất cả mọi người lại né tránh anh, sợ hãi anh.
Thực ra Hạ Thành chưa bao giờ để ý đến những ánh mắt đó.
Trên đời này chỉ có một người, rõ ràng ban đầu cũng rụt rè sợ hãi y như vậy, nhưng vẫn cứ kéo cổ tay áo anh, bảo anh xử lý vết thương.
Cũng chỉ có một mình cô không sợ vết thương đẫm máu trên người anh. Hoặc là nói, rõ ràng cô sợ hãi, nhưng vẫn vươn tay ra với anh.
Người bị thương là anh, nhưng nước mắt cô lại cứ chảy mãi không dừng.
Rõ ràng trông mềm mại yếu đuối như vậy, nhưng trái tim lại tàn nhẫn nhất.
Đã thế còn chỉ tàn nhẫn với một mình anh.
Dù thế nào cũng không chịu gả cho anh.
...
Ở cổng biệt thự nhà họ Hạ, xe của Sầm Duệ đỗ ở đó.
Nhìn thấy những dấu vết giật mình trên áo sơ mi lúc Hạ Thành đi ra, con ngươi Sầm Duệ lập tức co rụt lại.
"Tổng giám đốc Hạ, vết thương của anh..."
Trước đây Hạ Thành cũng chẳng thiếu những lần chịu phạt như thế này, nhưng vết thương không nặng như lần này, xem ra chủ tịch thực sự ra tay rất nặng.
Sầm Duệ nhìn khuôn mặt trắng bệch tới mức không còn chút màu máu của sếp nhà mình, liền đoán được Hạ Thành lúc này đang cố gắng chống đỡ, lập tức nói: "Chúng ta tới bệnh viện xử lý vết thương trước nhé ạ."
Nói rồi, Sầm Duệ định bảo tài xế lái xe tới bệnh viện tư gần nhất, không ngờ lại nghe thấy Hạ Thành khàn giọng nói: "Về thành phố Lâm trước."
Sầm Duệ kinh ngạc trợn trừng mắt, chỉ nghe thấy Hạ Thành lại trầm giọng lặp lại một lần: "Về thành phố Lâm."
Giọng điệu không khoan nhượng, Sầm Duệ không dám trái lời, chỉ đành sắp xếp chuyên cơ và bác sĩ đi theo ngay lập tức.
Tổng thời gian bay ba tiếng đồng hồ, vết thương trên lưng chỉ được xử lý đơn giản trên máy bay.
Đợi khi xuống máy bay, rõ ràng vết thương đã có xu thế bị viêm.
Trong phòng khám tư của bệnh viện thành phố Lâm, bác sĩ thấy vết thương máu thịt mơ hồ sau lưng người đàn ông cùng vẻ mặt bình tĩnh của anh thì cũng bị dọa giật nảy mình.
"Không được, vết thương của anh không được xử lý tốt kịp thời, bây giờ đã bị viêm rồi. Còn cả nhiệt độ cơ thể anh nữa, đã sốt tới 40 độ rồi, bây giờ phải tiêm thuốc hạ sốt trước."
Rất nhanh, phòng bệnh tư Vip đã được sắp xếp xong, Hạ Thành bị ép thay sang đồ bệnh nhân chuẩn bị truyền thuốc hạ sốt, trông sắc mặt càng lạnh lùng hơn bình thường.
Y tá đâm mũi kim bị dọa tới nỗi từ đầu đến cuối không dám thở mạnh, động tác cẩn thận, sợ bất cẩn chọc phải ông tướng này.
Ngoài phòng bệnh, Sầm Duệ lén chụp một bức ảnh áo sơ mi mà Hạ Thành thay ra, nhấp vào gửi cho Ngu Thanh Vãn, rồi gõ chữ.
[Cô Ngu, tổng giám đốc Hạ vừa chịu gia pháp của chủ tịch nhưng vẫn nhất quyết phải về thành phố Lâm chữa trị, khiến vết thương bị nhiễm trùng, bây giờ đã hôn mê bất tỉnh trong phòng cấp cứu, sốt cao không khỏi.]
Lúc Sầm Duệ chụp ảnh còn cố ý lựa góc chụp, khiến vết máu dính trên sơ mi trông vô cùng đáng sợ.
Hài lòng thưởng thức kiệt tác của mình vài giây, Sầm Duệ cân nhắc một chút, nhìn sắc mặt âm trầm của Hạ Thành trong phòng bệnh, còn cảm thấy chưa đủ sức, thế là lại gõ mấy hàng chữ.
[Trong lúc sếp vừa hôn mê cứ gọi tên của cô mãi.]
[Cô Ngu, nếu rảnh cô có thể tới thăm sếp Hạ được không? Chỉ nhìn qua thôi là được.]
Lời tác giả:
Chúc mừng anh trợ lý Sầm, tiền thưởng cuối năm bị khấu trừ 50% của anh đã trở lại rồi!