• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến khi tỉnh lại lần nữa, Ngu Thanh Vãn thấy trán man mát, như muốn xua tan hơi nóng từ người cô. Họng cô thì đau như vừa nuốt phải lưỡi dao vậy.

Cô mở mắt, hoảng hốt mất mấy giây, khung cảnh xung quanh xa lạ, giường cũng lạ nhưng vẫn khá sạch sẽ gọn gàng.

Hình như đây là một khách sạn nhỏ trên núi.

"Cô tỉnh rồi à?"

Nghe thấy giọng nói lạ lẫm này, Ngu Thanh Vãn cố gắng quay sang nhìn.

Bà chủ khách sạn đang đứng bên giường, trông hơi mập, có gương mặt tròn dễ gần. Thấy Ngu Thanh Vãn tỉnh, bà ấy không ngừng vỗ ngực thở phào.

"Xem như tỉnh rồi, tối qua cô sốt cao, mãi vẫn không đỡ, sốt đến tận nửa đêm, chồng cô cũng lo, cứ ngồi trông cô mà không ăn uống gì. Khó khăn lắm chúng tôi mới khuyên được cậu ấy, bảo cậu ấy đi tắm rửa nghỉ ngơi..."

Ngu Thanh Vãn thoáng sửng sốt, đang định hỏi thêm thì cửa được mở ra, bóng dáng quen thuộc bước vào.

Có lẽ Hạ Thành đã mượn quần áo, không mặc sơ mi và quần âu ban đầu nữa, thay vào đó là một bộ đồ thoải mái, kiểu dáng đơn giản gọn nhẹ.

Rõ ràng đây chỉ là áo phông đen và quần dài hết sức bình thường, nhưng khi anh mặc lên thì lại đẹp một cách khó hiểu.

Anh không mang lại cảm giác ngột ngạt như thường ngày, mà có thêm mấy phần thoải mái.

Thấy cô đã tỉnh, Hạ Thành rảo bước đến bên giường, đặt bát cháo trong tay sang bên cạnh, nhíu mày, vươn tay kiểm tra nhiệt độ trên trán cô.

Thấy nhiệt độ truyền đến tay không quá nóng nữa, đôi môi đang mím chặt của người đàn ông mới thả lỏng.

"Hạ sốt rồi."

Có lẽ do cảm giác không chân thực sau khi sống sót qua tai họa, vừa nhìn thấy anh, mắt Ngu Thanh Vãn bỗng cay cay, từng cảnh tượng trước khi hôn mê xuất hiện trong đầu cô.

Còn cả câu nói khi anh liều mạng đi tìm cô, cõng cô ra ngoài.

Không cần biết bên cạnh còn ai khác không, cô bỗng vươn tay ra, ôm chặt eo anh.

Lưng Hạ Thành cứng đờ, ngay sau đó, anh cũng ôm lại.

Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, động tác thể hiện sự dịu dàng và an ủi không dễ phát hiện.

Thấy hai người ôm nhau rất chặt, bà chủ khách sạn không khỏi đỏ mặt, vội rời khỏi phòng. Khi rời đi, bà ấy còn thầm cảm khái.

Vợ chồng son đúng là ngọt ngào thật đấy, khác hẳn với người có tuổi như họ.

...

Mưa bên ngoài đã ngừng hẳn, nhưng bùn đất đã chặn kín đường, Hạ Thành chỉ có thể cõng cô đi tìm đường khác, trên đỉnh núi vẫn còn một khu vực tương đối an toàn, anh chỉ thấy mỗi khách sạn bình dân này mở cửa, cũng có mấy du khách được trời xui đất khiến vào đây.

Đường lên đỉnh núi vẫn đang được sửa chữa, chỉ có thể chờ đường thông rồi xuống núi sau.

Ngu Thanh Vãn sốt suốt đêm, thuốc không có tác dụng, anh chỉ có thể lau người cho cô bằng khăn mát hết lần này tới lần khác, giảm nhiệt độ theo cách vật lý một lúc lâu, tới nửa đêm mới ra ngoài.

May mà vết thương của Hạ Thành không nặng, họ đều ổn cả.

Ngu Thanh Vãn cố húp nửa bát cháo mà anh bưng lên. Sau cơn sốt, người cô đầy mồ hôi, cảm giác nhớp nháp trên người khiến cô khó chịu.

Ngu Thanh Vãn tựa vào người anh, nói khẽ: "Hạ Thành, em muốn thay đồ."

Hành lý của cô không có ở đây, không có quần áo để thay.

Nhưng cô không muốn mượn quần áo của bà chủ khách sạn.

Nói cô kiểu cách cũng không sao, cô thực sự không quen mặc đồ của người lạ.

Hạ Thành như nghe thấy suy nghĩ trong lòng cô, anh nhướng mày, hạ giọng hỏi cô: "Vậy mặc đồ của anh nhé?"

Tối qua anh cởi áo sơ mi ra giặt rồi phơi cho khô cả đêm qua, nó cũng đủ dài để cô mặc.

Mắt Ngu Thanh Vãn sáng lên: "Vâng."

So với quần áo của người lạ, cô quen mặc đồ của anh hơn.

Hạ Thành đứng dậy, đi lấy áo sơ mi đã khô vào, áo được giặt sạch vẫn còn mùi xà phòng thơm mát, Ngu Thanh Vãn vô thức nắm chặt áo, bỗng cảm thấy ấm áp.

Thấy anh vẫn đứng yên bên giường, cô đỏ mặt, nói: "Anh ra ngoài một lát đi."

Tuy đã bị anh nhìn thấy hết từ lâu, nhưng cô vẫn ngượng khi thay đồ trước mặt anh.

"Em nhanh lên nhé."

Hạ Thành nhìn vành tai ửng hồng của cô, cười khẽ, vẫn ra ngoài theo lời cô.

Anh nghe thấy tiếng sột soạt vang lên trong phòng, chắc cô mặc xong rồi, ngay sau đó, giọng nữ khe khẽ vang lên.

"Em thay xong rồi."

Hạ Thành vừa đẩy cửa vào đã thấy cô gái đang đứng bên giường, mái tóc được buộc bừa vắt trên vai, sơ mi dài đến đùi cô, đường cong yêu kiều thấp thoáng dưới lớp vải mỏng, cảnh xuân nửa kín nửa hở, vòng eo nhỏ nhắn, như có thể giữ bằng một tay.

Anh nắm chặt bàn tay đang buông thõng bên hông, lặng lẽ giấu đi vẻ thâm trầm nơi đáy mắt.

Ánh mắt anh quá trắng trợn quá nóng rực, Ngu Thanh Vãn bị anh nhìn đến mức mặt bắt đầu nóng lên, cô vội chạy về giường, quấn chặt chăn quanh người.

Hạ Thành cầm quần áo mà cô vừa thay ra lên, đang định đi giặt, thì bỗng ngừng bước.

Anh nhướng mày, thản nhiên hỏi: "Đồ lót đâu?"

Hồi nãy Ngu Thanh Vãn cố tình giấu đồ lót đi vì ngượng, không muốn anh nhìn thấy.

Nào ngờ anh lại chủ động hỏi.

Cô xoắn chăn, lúng túng nói: "Lát nữa em tự giặt cũng được..."

Hạ Thành nhìn chằm chằm cô, nụ cười thấp thoáng bên môi, vẻ ngả ngớn bỗng xuất hiện trong đôi mắt hơi nhướng lên kia.

"Anh là chồng em, giặt đồ lót cho em thì có gì phải ngượng."

Ngu Thanh Vãn lập tức mím chặt môi, mặt cũng nóng hơn vì nửa câu đầu của anh.

Nói... cũng đúng.

Hồi trước anh cũng từng giặt cho cô rồi.

Cô đỏ mặt, lặng lẽ đưa đồ lót mà mình vừa giấu vào chăn cho anh rồi nhanh chóng kéo chăn trùm kín đầu.

Nhìn dáng vẻ tự lừa dối mình của Ngu Thanh Vãn, khóe môi Hạ Thành bất giác cong lên.

Trong lúc anh đi giặt quần áo, Ngu Thanh Vãn tìm thấy ba lô của mình trong phòng, cô mở ba lô, chạm vào tấm bảng gỗ kia, lập tức thở phào.

May mà đồ vẫn còn đó.

Sau khi giặt và phơi đồ xong, Hạ Thành quay về phòng, thấy Ngu Thanh Vãn vẫn đang cuộn tròn trên giường.

Anh cũng bước tới giường, ngồi xuống cạnh cô, nhân tiện ôm cô vào lòng.

Giường không quá lớn, không bằng được Thanh Hồ Nhã Uyển, chắc chắn hai người phải nằm sát vào nhau.

Ngu Thanh Vãn lấy tấm bảng gỗ kia ra, đánh bạo đưa cho anh.

"Hạ Thành, anh nhìn cái này đi."

Anh nhìn lướt qua, khi thấy chữ trên đó, ánh mắt anh bỗng chững lại.

"Em thấy ở đâu thế."

Cô khẽ đáp: "Trong ngôi miếu trên núi kia, được treo quanh giếng cầu nguyện, đã ở đó rất nhiều năm rồi."

Căn phòng chìm vào sự tĩnh lặng, ánh sáng mờ ảo chiếu xuống đầu giường, nước mưa nhỏ giọt theo mái hiên ngoài cửa sổ, rơi xuống vũng nước.

Thế giới ngoài cửa sổ đầy mưa gió, trên chiếc giường gỗ cũ kỹ trong căn phòng chật hẹp, hai người nép sát vào nhau, cảm nhận hơi thở khe khẽ và nhiệt độ cơ thể từ người còn lại.

Ngu Thanh Vãn hơi nghiêng đầu, nhìn anh bằng đôi mắt hạnh trong veo, cô hít sâu, nghiêm túc nói: "Hạ Thành, năm đó dì buộc phải giao anh cho người khác nuôi, có lẽ cũng có nguyên nhân riêng. Nhưng chắc chắn không phải như anh nghĩ."

Cô không muốn anh nghĩ anh là đứa trẻ bị vứt bỏ.

Hạ Thành nhìn nét chữ đẹp đẽ trên bảng gỗ, ngón tay đang cầm bảng gỗ bỗng nắm chặt hơn, hơi trắng bệch.

Suy nghĩ của anh bỗng quay lại nhiều năm trước.

Hồi bé, từ khi bắt đầu nhớ được, Thẩm Chi Cẩn đã dẫn anh chuyển nhà liên tục, như đang trốn tránh thứ đáng sợ nào đó, nhưng anh không biết bà ấy đang trốn tránh điều gì.

Đến sinh nhật sáu tuổi của anh, Thẩm Tri Cẩn giao anh cho một người đàn ông, đó là Chu Thành – ba nuôi của anh hồi trước.

Chu Thành cầm số tiền mà Thẩm Tri Cẩn để lại, bắt đầu rượu chè cờ bạc.

Hạ Thành vẫn nhớ vào ngày Thẩm Tri Cẩn rời đi, bà ấy đã cúi xuống, xoa đầu anh, dịu dàng nói với anh: "A Thành, cho dù sau này xảy ra chuyện gì, con cũng phải sống thật kiên cường nhé."

Khi đó anh không hiểu tại sao Thẩm Tri Cẩn bỗng dưng nói như vậy.

Mãi đến khi anh không tìm được mẹ nữa, anh mới sực hiểu, khi đó Thẩm Tri Cẩn đang từ biệt anh.

Có người bảo anh, Thẩm Tri Cẩn đã vứt bỏ anh, chắc chắn bà ta đã trốn đi cưới người khác rồi.

Lúc đó anh không biết ba ruột của mình là ai, sự rời đi của Thẩm Tri Cẩn đã hoàn toàn biến anh thành đứa trẻ mồ côi không ba không mẹ.

Những người khác chửi anh là đồ xui xẻo, con hoang, sao chổi. Anh nghe những câu như thế nhiều quá rồi, cũng chẳng còn đau buồn nữa.

Nếu Thẩm Tri Cẩn đã không cần anh, vậy anh cũng không cần mẹ.

Nhưng cho dù nghĩ thế, sau khi quay lại nhà họ Hạ, Hạ Thành vẫn không ngừng tìm kiếm tung tích của Thẩm Tri Cẩn.

Rõ ràng anh đã qua độ tuổi khao khát tình thương của mẹ, nhưng anh vẫn muốn hỏi Thẩm Tri Cẩn, tại sao năm đó lại vứt bỏ anh.

Nhưng bây giờ, hình như cũng không quan trọng nữa.

Anh nhìn chằm chằm cô một lúc lâu bằng đôi mắt sâu thẳm và tĩnh lặng, sau đó mới nói bằng giọng khàn đặc, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng.

"Tức là em tới đây vì thứ này à?"

Ngu Thanh Vãn hơi hé môi, nhưng không biết nên trả lời thế nào.

Sau khi im lặng mấy giây, lông mi cô run lên, cuối cùng cô nói: "Em muốn anh được vui một chút."

Ít nhất đừng như trong quá khứ, một mình trằn trọc giữa đêm, không sao ngủ nổi.

Nghe thấy thế, yết hầu Hạ Thành cuộn lên xuống, cảm xúc phức tạp khó tả trong đôi mắt sâu lắng gần như sắp trào ra, không kiểm soát nổi nữa.

"Em không cần làm gì vì anh cả."

Giọng người đàn ông hơi khàn, nhìn cô bằng đôi mắt đen thẳm.

"Anh đối xử với em ra sao, em cứ hưởng thụ là đủ rồi. Nghe chưa?"

Trước giờ anh chưa bao giờ yêu cầu cô nỗ lực làm gì cho anh.

Năm đó Dung Khâm Hoa đến Lâm Tây, vận dụng hết nhân lực để tìm kiếm tung tích của Thẩm Tri Cẩn, nói rằng muốn đưa đứa con duy nhất của mối tình đầu về nuôi nấng, đối xử như con ruột, thừa kế tất cả tài sản của nhà họ Dung sau này.

Nhưng Hạ Thành không động lòng, cũng không định rời đi.

Ngu Thanh Vãn ở đâu, anh sẽ luôn ở đó để bảo vệ cô.

Cho dù hồi trước cô đã lấy trộm thứ mà Thẩm Tri Cẩn để lại cho anh rồi lên xe nhà họ Dung, nhưng anh vẫn không thấy tức giận hay căm hận vì bị lừa.

Anh có thể trả thù tất cả những người từng ức hiếp anh, nhưng không thể nhẫn tâm với cô.

Anh không biết nên đối xử với cô thế nào cho phải.

Khi đó Hạ Thành không thể cho cô cuộc sống tốt nhất, cô muốn hoàn cảnh sống tốt hơn, không bị đám đòi nợ kia bám lấy nữa, điều đó không có gì đáng trách cả. Chính anh còn lún sâu xuống bùn, không sao tự cứu nổi, sao có thể ép cô ở bên anh, chịu đựng những ngày tháng như thế.

Anh cưới cô là vì thương cô.

Cảm nhận được cảm xúc dữ dội đến mức khó kiểm soát nổi của người đàn ông, Ngu Thanh Vãn xoa nhẹ hình xăm trên ngực anh bằng ngón tay run rẩy, mắt cũng rơm rớm nước mắt.

"Chỗ này... đau không?"

Người anh cứng đờ, sau khi im lặng mấy giây, Hạ Thành nắm chặt đầu ngón tay cô, nhìn về phía cô: "Em biết hết rồi ư?"

Thậm chí còn không đau bằng khi anh chứng kiến cô rời đi năm đó.

Năm đó, sau khi Ngu Thanh Vãn rời đi không lâu, Hạ Thành từng nghĩ tới việc đi tìm cô.

Nhưng những người và chuyện ở Lâm Tây như dây leo trồi ra từ đầm lầy, cản bước chân anh.

Chu Thành bắt đầu nghiện ma túy, vay mượn khắp nơi, cuối cùng bị rất nhiều cảnh sát tới bắt giữ.

Đêm ấy, Chu Thành về nhà trộm tiền, đúng lúc bắt gặp Hạ Thành về muộn.

Biết điểm yếu của anh ở đâu, Chu Thành cười gằn: "Con người yêu của mày dưới tầng đã vứt bỏ mày vì tiền nhỉ? Không sao đâu, khi nào tao không vay được nữa, tao sẽ đi tìm nó, chắc chắn nhà đã nhận nuôi nó có tiền..."

Cuối cùng Hạ Thành cũng không nhịn được nữa, anh xông tới, đánh nhau với ông ta như mãnh thú.

Những chuyện, những con người dơ bẩn này có thể đeo bám anh cả đời, nhưng không được chạm vào Ngu Thanh Vãn.

Anh đánh cược bằng tính mạng một lần, nếu thành công, anh sẽ giải quyết được mọi gánh nặng.

Nếu sống sót, anh sẽ đi tìm cô.

Nhưng khi Hạ Thành mở mắt ra, Hạ Minh đã tìm thấy anh, còn cầm một bản báo cáo giám định quan hệ ba con.

Cuối cùng Hạ Thành cũng bình tĩnh lại.

Giờ anh không thể cho cô những thứ tốt nhất, tìm cô làm gì chứ.

Đến ngày anh có đủ quyền thế và năng lực, anh sẽ không cho cô cơ hội rời đi.

...

Mưa rơi mãi không ngừng, Ngu Thanh Vãn tựa vào ngực anh, lẳng lặng nghe nhịp tim mạnh mẽ và đều đặn, chỉ thấy yên tâm chưa từng có.

Cô hơi ngước lên, trong tầm mắt cô, người đàn ông có gương mặt sắc nét, sống mũi cao, chỗ nào trên mặt anh cũng rất đẹp.

Rõ ràng mới một đêm thôi, nhưng cằm anh đã lún phún râu, trông hơi lởm chởm.

Ngu Thanh Vãn mím môi, chợt nói: "Hạ Thành, em cạo râu cho anh nhé."

Anh cụp mắt, nhìn cô bằng ánh mắt nghiền ngẫm: "Em biết à?"

Cô mở to mắt, thật thà đáp: "Không biết, nhưng em học được mà."

Sau cùng Hạ Thành không lay chuyển nổi cô, đành xuống tầng hỏi xin bà chủ khách sạn một bộ dụng cụ cạo râu mới, ở đây không có máy cạo râu, chỉ có dao cạo và bọt truyền thống nhất.

Trong phòng ngủ nhỏ cũ kỹ, anh cao quá, Ngu Thanh Vãn mà kiễng chân cạo râu cho anh thì sẽ rất mệt, nên cô tìm một chiếc ghế cho anh ngồi, cô chỉ cần hơi cúi xuống là có góc độ phù hợp.

Nhưng khi cô cúi xuống, ngực cô thoáng ẩn hiện, kèm theo hương thơm thoang thoảng xộc vào mũi anh.

Yết hầu Hạ Thành lăn lộn, chợt nói.

"Em mệt không, nếu mệt thì ngồi xuống đi."

Ngu Thanh Vãn tưởng Hạ Thành định lấy thêm chiếc ghế nữa, nào ngờ ngay sau đó, anh đã giữ eo cô rồi kéo một cái, cô mất thăng bằng, ngã ngồi lên đùi anh.

Đây không phải tư thế ngồi nghiêng, mà cô đang dang chân trên người anh, đôi chân thon dài của cô cũng quấn quanh vòng eo gầy của anh, vừa nguy hiểm vừa mập mờ.

Con ngươi cô hơi co lại, vô thức cảm nhận được tín hiệu nguy hiểm.

Hạ Thành thản nhiên nói: "Cứ ngồi thế đi."

Hơi nóng lan từ cổ tới tai, Ngu Thanh Vãn cắn chặt môi, não hơi chết máy.

Tư thế này... Cô cạo râu cho anh kiểu gì được.

Ngu Thanh Vãn nghi ngờ anh cố tình.

Vấn đề là tay anh còn giữ lưng cô, không cho cô né tránh.

Cô đành chịu thua, chỉ có thể ép mình bình tĩnh lại, tập trung vào động tác của mình.

Đây là lần đầu tiên Ngu Thanh Vãn làm chuyện này, ngón tay trắng nõn của cô nắm chặt dao cạo, động tác dè dặt, sợ lỡ tay làm anh bị thương.

Cằm người đàn ông có đường nét rõ ràng, chỗ râu lún phún mọc trên đó ngược lại càng khiến anh thêm phần nam tính mạnh mẽ.

Thấy dáng vẻ căng thẳng của Ngu Thanh Vãn, anh khẽ cười: "Căng thẳng đến thế cơ à?"

Cô rầu rĩ nói: "Em sợ làm anh bị thương."

Hạ Thành cười: "Anh không mong manh như em, người gì đâu mới chạm vào đã đỏ ửng rồi."

Anh nói thế, Ngu Thanh Vãn càng căng thẳng hơn, bèn vô thức che miệng anh bằng tay còn trống, giọng hơi sốt ruột: "Anh im lặng đi."

Đầu ngón tay mềm mại bỗng chạm vào môi, Hạ Thành cụp mắt xuống, lập tức nhìn thấy một cảnh tượng khác.

Cô gái đang hơi nhíu mày, đôi mắt đẹp trong veo động lòng người dưới ánh đèn dìu dịu, đôi môi hồng nhạt mím nhẹ, gương mặt thanh tú và dịu dàng càng mềm mại hơn vì bị ốm.

Cô như sứ trắng được chạm khắc tỉ mỉ, phải được người ta nâng niu trong tay. Trên người cô là áo sơ mi của anh, được khoác một cách hờ hững.

Đúng thế, của anh.

Mắt Hạ Thành tối lại, nhìn chằm chằm cô.

Ngu Thanh Vãn không chú ý đến ánh mắt tối lại của anh, cô dồn hết sự chú ý vào động tác tay của mình.

Cô đã cầm cọ vẽ lâu, đương nhiên tay cũng vững, cô nhẹ nhàng cạo theo đường nét gương mặt anh, cũng không xảy ra sai sót gì.

Sau khi dùng khăn lau sạch mặt cho anh, Ngu Thanh Vãn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh hơi nóng hơn bình thường.

Cô nhíu mày, sờ trán anh rồi sờ trán mình.

"Hạ Thành, hình như anh sốt rồi đấy."

Hạ Thành không quan tâm, nói bằng giọng hờ hững, nhỏ như đang thì thầm vào tai cô.

"Thế à?"

Ánh sáng trong phòng lờ mờ, hắt xuống sàn nhà, tiếng mưa rơi lộp bộp ngoài cửa sổ, nhịp thở của người đàn ông hơi nặng nề, ở khoảng cách gần sát, hơi nóng và cảm giác xâm lược ập tới, khiến tim Ngu Thanh Vãn cũng bắt đầu đập nhanh hơn.

Cảm nhận được nơi có tính uy hiếp rõ rệt kia bỗng gồ lên, cô lập tức cứng đờ, không dám nhúc nhích, vô thức nín thở, thậm chí còn quên rời mắt đi.

Trong tầm mắt cô, ánh sáng từ ngọn đèn chùm trên trần nhấp nháy, sượt qua mặt anh, giọt nước chảy dọc theo hàng mi đen dài của người đàn ông, chảy qua sống mũi cao, rơi lên đôi môi mỏng với đường cong tuyệt đẹp.

Một hồ nước lặng lẽ lan ra, chóp mũi họ chạm nhau, hơi thở hòa quyện, khiêu khích ý chí của cô.

"Nghe nói làm khi bị sốt sẽ thoải mái hơn đấy."

Giọng nói trầm trầm vang lên trước mặt cô, lặng lẽ hòa cùng nhịp tim đang đập nhanh của cô, như đang mời gọi.

"Vợ, có muốn thử không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK