Mấy giờ trôi qua, cuối cùng ánh đèn đỏ chói mắt của phòng phẫu thuật cũng tắt.
Bác sĩ vừa tháo khẩu trang vừa bước ra từ phòng phẫu thuật, sắc mặt nặng nề đối diện với mọi người.
"Bà Hạ vốn chỉ mắc chứng thiếu máu rối loạn tái tạo, nhưng theo chỉ số tiểu cầu và huyết sắc tố cho thấy hiện tại chứng bệnh này đã không may biến chứng thành bệnh nặng. Tuy nhiên ý chí sinh tồn của bà Hạ rất mạnh nên vừa rồi cô ấy đã vượt qua nguy hiểm."
"Tổng giám đốc Hạ, phương pháp trị liệu tốt nhất bây giờ chính là tìm kiếm cốt tủy tương thích với bà Hạ trong phạm vi lớn nhất, mau chóng tiến hành phẫu thuật cấy ghép tế bào gốc. Chúng tôi sẽ đăng ký trong kho tủy, cố gắng tìm được loại tủy tương thích, hoặc là tế bào gốc của họ hàng gần, ưu tiên hàng đầu là tủy của người cùng dòng máu trực hệ."
Mu bàn tay Hạ Thành căng thẳng, bờ môi mỏng khẽ mở: "Tìm."
Anh chầm chậm ngước mắt, đáy mắt tối tăm che giấu sự điên cuồng khó có thể nhận thấy.
"Đưa toàn bộ người nhà họ Ngu đến đây, xét nghiệm từng người một."
Bên cạnh, đôi mắt Hạ Minh Phi đã đỏ hoe, không kìm lòng được mà lên tiếng: "A Thành, em bình tĩnh một chút, Thanh Vãn sẽ không sao đâu..."
"Em đang rất bình tĩnh."
Yết hầu của Hạ Thành lăn lộn, nhìn cảnh tượng trong phòng bệnh, trong đầu từng trận gầm rú, gần như khiến anh không thể suy nghĩ.
Cảnh tượng trong biệt thự lúc nãy vẫn hiện trên trước mắt không thể xóa hòa.
Trên giường bệnh, gương mặt người phụ nữ không còn chút màu máu nào, trắng đến gần như trong suốt, môi cũng chẳng có chút sắc hồng. Cô đeo máy trợ thở, nằm ở đó không có chút sức sống, cổ tay trắng gầy cũng cắm đầy kim luồn tĩnh mạch và ống truyền dịch. Máy cảm biến bên giường cứ vang tiếng tích tắc, càng khiến người ta cảm thấy bầu không khí tĩnh mịch đến đáng sợ.
Thấy cảnh tượng trong phòng bệnh, Tần Duyệt Ninh cũng không kìm nén được đỏ hốc mắt, trốn sang bên kia hành lang bật khóc nức nở.
Ngu Thanh Vãn hôn mê suốt hai ngày trời. Trong hai ngày nay, Hạ Thành không đi đâu, chỉ yên vị túc trực bên cạnh giường bệnh, ngay cả công việc cũng xử lý trong phòng bệnh, không rời khỏi dù chỉ là nửa bước chân.
Cuối cùng, đến buổi sáng ngày thứ ba, người trên giường thấp thoáng dấu hiệu tỉnh lại.
Ngu Thanh Vãn cảm thấy dường như mình đã ngủ một giấc thật dài, dài đến mức cô gần như cho rằng mình sẽ không tỉnh lại lần nữa.
Cô cố gắng mở mí mắt nặng trĩu, quay đầu thấy bóng dáng quen thuộc bên giường.
Dưới chiếc mặt nạ trợ thở, đôi môi cô cong lên, hơi thở mong manh lên tiếng: "Anh về rồi à..."
Rõ ràng chỉ mới mấy ngày, nhưng dường như anh đã gầy rất nhiều, khuôn mặt càng gầy gò lạnh lẽo hơn xưa, cằm cũng lún phún râu, trong mắt hằn đầy tơ máu, chắc là đã thức trắng đêm.
Cánh môi tái nhợt khô khan của cô khẽ mấp máy, tầm mắt không hề rời khỏi gương mặt anh, giọng nói nhẹ đến mức gần như không thể nghe thấy, ánh mắt chứa đựng một chút đau lòng.
"Anh gầy đi rồi, Hạ Thành..."
Đầu ngón tay của cô còn đang gắn với máy đo nhịp tim, nhưng vẫn không kìm lòng được mà nâng tay chạm vào gương mặt gầy gò của anh.
Cặn râu trên cằm cưng cứng, hơi chích vào tay.
Hạ Thành nắm tay cô, nhắm chặt mắt để che giấu cảm xúc mãnh liệt nơi đáy mắt, cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe có vẻ bình tĩnh.
"Có đói bụng không?"
Ngu Thanh Vãn khẽ lắc đầu, ánh mắt mong chờ nhìn anh: "Phòng bệnh ngột ngạt quá, ôm em ra ngoài đi dạo một chút được không?"
Cô nhẹ đến mức nằm trong lòng anh mà hoàn toàn không cảm nhận được trọng lượng. Cánh tay Hạ Thành bế cô căng chặt, không kiềm chế được mà khẽ run rẩy, bọc áo khoác lên người cô càng chặt hơn.
Đứng trước sự sống và cái chết, anh cảm thấy mình vô cùng bất lực.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn sinh mệnh của cô trôi qua trước mắt mình mà không thể làm được gì.
Những cái cây đằng sau tòa nhà bệnh viện đều đã trụi lủi, không có lá cũng chẳng có hoa, khung cảnh vừa lạnh lẽo vừa tiêu điều, ngay cả mặt hồ cũng kết một lớp băng thật dày.
Thời tiết đầu tháng hai vẫn rất lạnh, mùa đông còn chưa kết thúc, cây liễu vẫn chưa kịp đâm chồi.
Trên băng ghế, Hạ Thành khoác một chiếc khăn quàng cổ dày cho cô, để cô tựa đầu vào vai mình.
Khăn quàng cổ che khuất hơn nửa khuôn mặt cô, chỉ lộ ra một đôi mắt hạnh dịu dàng.
Ngu Thanh Vãn khép hờ mí mắt, im lặng nhìn mặt hồ kết băng nơi xa, hô hấp yếu ớt đến mức gần như không thể nghe thấy.
Bỗng nhiên nhớ tới chuyện nào đó, cô cất lời bằng giọng nói nhàn nhạt: "Hạ Thành, em nghe Lâm Ngư nói lá phong ở Cincinnati rất đẹp, đến mùa thu khắp núi đồi sẽ rơi đầy lá phong, khắp nơi một màu đỏ rực, chắc chắn là đẹp lắm."
Trái tim dường như bị ai đó cầm dao khoét mất một lỗ, đau thấu tim gan.
Hạ Thành mím chặt môi, nâng tay lên vén sợi tóc ra sau tai cho cô, sau đó lại hôn lên trán cô, giọng nói trở nên khàn khàn vì kìm nén.
"Sau khi tổ chức lễ cưới xong, em muốn đi đâu, chúng ta sẽ đến đó."
Ngu Thanh Vãn còn nói: "Chờ đến tháng tư, hải đường trong nhà nở hoa, chúng ta chuyển chúng vào sân nhà mình được không?"
"Được."
Bất kể cô nói gì, anh đều sẽ đồng ý ngay mà không một lời phàn nàn.
Dừng lại một lát, Ngu Thanh Vãn hơi nghiêng đầu, đôi mắt như chứa đựng hồ nước, phản chiếu hình dáng của anh.
"Anh tự tay trồng hoa, được không?"
Dứt lời, Hạ Thành lại im lặng một cách hiếm thấy, không đồng ý lời cô như mọi lần.
Ngu Thanh Vãn biết anh đã hiểu ý mình, cô nhẹ nhàng nắm tay anh, mi mắt run rẩy.
"Hứa với em, được không?"
Bất kể kết cục cuối cùng của cô ra sao, cô đều mong anh có thể bình an sống sót.
Không khí trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng gió gào thét thổi qua bên tai.
Hơi ấm trên người người đàn ông dần dần truyền sang người cô. Im lặng thật lâu, cuối cùng anh mới nghẹn ngào đáp.
"Ừ."
Lúc này Ngu Thanh Vãn mới nhẹ nhõm híp mắt.
Hai người kề sát bên nhau, cô cứ thế lẳng lặng tựa vào lòng anh. Không biết có phải bị gió lạnh thổi hay không mà khiến hốc mắt của cô bỗng trở nên cay cay.
Hạ Thành kéo khăn quàng cổ lên cho cô, nhẹ nhàng vuốt ve hốc mắt đỏ ửng của cô, nhỏ giọng an ủi cô: "Đừng khóc, ngoan."
Có lẽ động tác của anh quá mức dịu dàng, nước mắt mà cô cố gắng kìm nén bỗng nhiên chảy xuống, thấm ướt cổ tay áo sơ mi của anh.
Từ đầu tới cuối, cô vẫn không nỡ bỏ mặc anh ở lại nơi đây một mình.
Cô rất muốn được ở lại bên cạnh anh, chỉ vì cô không yên lòng để anh sống một mình.
Cô hé miệng, bỗng nhiên tựa vào lòng anh, nhẹ giọng nói: "Hạ Thành, em yêu anh."
Em xin lỗi, trễ thế này mới nói yêu anh.
Yết hầu của người đàn ông lăn lộn, giọng nói khàn khàn, nhưng lại hết sức trịnh trọng.
"Anh cũng yêu em."
Ngón tay đeo nhẫn bạc của anh nắm chặt tay cô, sưởi ấm những ngón tay lạnh lẽo của cô.
Đôi mắt của Ngu Thanh Vãn không kìm lòng được mà cong lên, đôi mắt hạnh nhìn anh thật sâu, cứ như thể nhìn mãi mà vẫn không đủ, hoặc như muốn khắc ghi gương mặt anh vào tận đáy lòng mình.
Bởi vì yêu anh, nên cô bắt đầu sợ hãi sinh tử và ly biệt.
Bất kể đã diễn tập lời cáo biệt trong lòng bao nhiêu lần, từng nói lời chia ly bao nhiêu lần, nhưng cô sợ rằng nếu thật sự đến ngày đó, cô vẫn sẽ rơi lệ, vẫn sẽ lưu luyến không nỡ.
Bất kể cô có thể chịu đựng qua mùa đông này hay không, anh đều phải sống thật bình an.
...
Từng ngày từng ngày trôi qua, thời gian hôn mê của Ngu Thanh Vãn càng ngày càng dài.
Cô nhanh chóng gầy yếu với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, mà Hạ Thành vẫn ở trong phòng bệnh vất vả chăm nom cô cả ngày lẫn đêm, toàn bộ công việc cũng được xử lý trong phòng bệnh, anh cũng càng ngày càng trở nên lạnh lùng tĩnh mịch.
Anh túc trực bên cạnh cô mỗi phút mỗi giây, dường như muốn bù đắp lại toàn bộ quãng thời gian đánh mất trong mấy năm ấy.
Lúc tỉnh táo, Ngu Thanh Vãn thích tựa vào lòng Hạ Thành, nghe anh đọc những câu chuyện trong sách.
Cô muốn nghe, anh sẽ dừng công việc mà đọc sách cho cô, mãi tới khi cô ngủ mới thôi.
Chỉ thoáng chốc đã tới đêm giao thừa.
Chỉ có một chiếc đèn sáng đặt dưới sàn nhà phòng bệnh, ánh đèn vàng ấm áp vây quanh hai bóng người trên giường, vừa yên tĩnh vừa ấm cúng.
Ngu Thanh Vãn gần như không thể ăn bất cứ thứ gì, mỗi ngày chỉ có thể uống một ít thức ăn lỏng.
Thế nên đêm giao thừa này, đối với họ cũng không khác ngày xưa là bao.
Hồi còn ở Lâm Tây, họ chưa bao giờ được ăn một cái tết ra hồn.
Hồi đó thường xuyên có người đòi nợ chọn đúng đêm giao thừa đến nhà họ phá cửa gây rối, thủy tinh bị đập vỡ, làm ầm ĩ khiến hàng xóm cũng không được yên thân.
Khi hai người đến đồn công an tố cáo xong quay về nhà thì sủi cảo cũng đã nguội mất rồi.
Năm nay, cô còn định lên kế hoạch cùng anh ở nhà đón một đêm giao thừa tử tế.
Ngu Thanh Vãn tựa vào lòng Hạ Thành dụi đầu, ngửi thấy mùi hương mát lạnh quen thuộc trong lòng anh khiến cô yên tâm.
Cô bỗng nhẹ giọng lên tiếng: "Hạ Thành, em muốn về nhà."
Phòng bệnh lặng như băng, cô muốn trở về biệt thự Thanh Hồ Nhã Uyển.
Nếu thật sự đến điểm cuối của sinh mệnh, cô vẫn muốn được cùng anh ở nhà.
Hạ Thành hiểu ý cô, ánh mắt của anh trở nên tối tăm, che giấu cảm giác đau lòng không dễ phát hiện dưới đáy mắt.
Trong phòng bệnh im lặng một lát, anh mới cúi đầu hôn lên tóc cô, từ tốn nói: "Chờ thêm một thời gian nữa, được không?"
Chờ đến khi có kết quả xét nghiệm tủy tương thích, làm phẫu thuật cấy ghép xong, khi cô khỏi bệnh, anh sẽ có thể mang cô về nhà.
Nghe thấy lời nói của anh, Ngu Thanh Vãn im lặng một thoáng, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.