Ngu Thanh Vãn lọt thỏm trong vòng tay anh, cảm nhận được nhiệt độ hơi cao của anh, cúc áo cũng bị anh cởi mất, cô không mặc đồ lót, không khí lành lạnh luồn vào qua kẽ hở rồi nhanh chóng bay hơi, những dấu hôn dày đặc và tỉ mẩn rơi lên chiếc cổ trắng nõn.
Chiếc giường gỗ cũ rất dễ phát ra tiếng, Hạ Thành cúi xuống hôn cô một cách kiên nhẫn, để cơ thể cô dần thả lỏng, áo nửa kín nửa hở, người mềm nhũn trong lòng anh.
Đúng lúc anh chuẩn bị thực hiện bước tiếp theo, tiếng gõ cửa bỗng vang lên.
Hạ Thành vẫn không ngừng động tác lại, nhưng Ngu Thanh Vãn thì lại thở hổn hển, đẩy ngực anh, vì ngượng nên không dám nói to, sợ người bên ngoài nghe thấy.
"Có người bên ngoài kìa, anh đi mở cửa đi..."
"Cứ kệ họ."
Giữa đêm khuya vắng lặng, chỉ có tiếng gõ cửa không ngừng vang lên, dường như sẽ gõ cho đến khi có ai mở cửa.
Ngu Thanh Vãn đỏ mặt, mím môi, chỉ có thể đẩy anh: "Anh ra xem là ai đi..."
Hạ Thành đành bất đắc dĩ mặc quần áo, đứng dậy đi mở cửa, trên gương mặt lạnh lùng hiện rõ vẻ không vui và bực bội vì bị cắt ngang.
Ngoài cửa là một cô gái trẻ, để tóc dài ngang vai, mặc quần jean bó, trang điểm tỉ mẩn.
Thấy người đàn ông tuấn tú ra mở cửa, cô gái xinh đẹp kia hơi đỏ mặt, căng thẳng mân mê ngón tay.
"Chào... chào anh."
Hạ Thành lạnh lùng hỏi: "Có việc gì?"
Ánh mắt anh thực sự quá lạnh lẽo, cô gái không khỏi run lên vì sợ, hơi e dè.
Khi ăn tối với mọi người ở tầng dưới khách sạn hồi nãy, cô ta đã nhìn thấy bóng dáng người đàn ông này.
Vẻ ngoài và vóc dáng của anh đúng là quá thu hút, rõ ràng anh chỉ mặc quần áo bình thường nhưng vẫn không giấu nổi sự kiêu hãnh, khiến trái tim thiếu nữ đã cô độc rất lâu của cô ta đập thình thịch, cô ta mới hỏi được số phòng nên đánh bạo tới bắt chuyện.
"À... Chào anh, tôi ở cạnh phòng anh, hồi nãy chúng ta có gặp nhau khi ăn tối dưới tầng đấy."
Hạ Thành nhíu mày, sau đó nghe thấy cô gái nói: "Bóng đèn phòng tôi hỏng rồi, tôi thấp quá, không tháo được, anh có thể thay bóng đèn giúp tôi không?"
Câu nói này đã thể hiện rất rõ mục đích của cô ta.
Hạ Thành sa sầm mặt, nói thẳng: "Thứ nhất, tôi không phải thợ sửa chữa. Thứ hai, vợ tôi đang ở trong."
Nửa câu sau đúng là quá thẳng thắn, lập tức vạch trần ý định của cô gái, khiến vẻ ngượng ngùng trên mặt cô ta lập tức biến mất.
Ngay sau đó, cửa phòng bị đóng sầm lại.
Sau khi Hạ Thành đóng cửa rồi quay lại giường, bầu không khí lãng mạn trước đó cũng mất sạch.
Ngu Thanh Vãn trùm chăn trên giường, đã mặc lại áo sơ mi, đang im lặng nhìn chằm chằm anh bằng ánh mắt hỏi tội.
"Người vừa đứng bên ngoài là ai?"
"Không biết."
Anh cúi xuống, định làm nốt chuyện đang dở, nhưng Ngu Thanh Vãn lại mím chặt môi, rất không hài lòng với câu trả lời của anh nên né tay anh, không cho anh chạm vào nữa.
"Giả dối."
Hạ Thành bất đắc dĩ giải thích: "Không lừa em đâu, anh không biết thật."
Hồi nãy anh xuống tầng để giặt đồ cho cô rồi tiện thể bưng cơm tối lên tầng, đâu biết được cô gái vừa gõ cửa chú ý tới anh từ bao giờ chứ.
Ngu Thanh Vãn cắn môi, im lặng nhìn chằm chằm anh, nhíu mày, quan sát gương mặt sắc nét và đôi mắt phượng nhỏ dài xếch lên của anh. Khi ở bên cô, anh không lạnh lùng và kìm nén như trước, mà lại quyến rũ một cách khó hiểu dưới ánh đèn chiếu rọi.
Cô không khỏi thầm mắng anh.
Trêu hoa ghẹo bướm, yêu nghiệt, không tuân thủ nam đức...
Trước đó là Ngu Thù, giờ thì anh xuống tầng thôi cũng thu hút được một bông hoa đào thối...
Cơn tức nghẹn ở ngực, khiến Ngu Thanh Vãn không thở nổi.
Hạ Thành cười khẽ, quan sát nét mặt ghen tuông của cô với vẻ hứng thú, anh vươn tay nhéo nhẹ gương mặt trắng nõn của cô.
"Đang thầm mắng anh à?"
Cứ như bị anh nghe thấy suy nghĩ trong lòng vậy, Ngu Thanh Vãn chợt kinh ngạc, sau đấy lại chột dạ đến mức vội phủ nhận: "Còn lâu nhé."
Cô không muốn sự ghen tuông của mình lộ rõ như thế, bèn kéo chăn lên, quay lưng về phía anh, nói với vẻ né tránh: "Em ngủ đây."
Anh vẫn chưa từ bỏ: "Ngủ bây giờ à?"
Ngu Thanh Vãn kiên quyết giữ chặt chăn: "Ừ, em buồn ngủ rồi."
Ai bảo anh trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi chứ, làm cô bực mình.
Cô không muốn, Hạ Thành chỉ có thể kìm nén cảm giác khô nóng trong người.
Ngày kia là Giáng Sinh rồi, thứ mà anh chuẩn bị sắp nhanh chóng phát huy tác dụng.
Không thể để phí công anh nhịn tới tận bây giờ.
Hạ Thành cụp mắt, lại giơ tay kéo cô vào lòng.
Anh nói nhỏ vào tai cô bằng âm lượng không thể nghe thấy.
"Ngủ ngon nha vợ."
...
Sáng sớm hôm sau, cuối cùng con đường lên đỉnh núi cũng được đội cứu hộ khơi thông, hai người có thể an toàn rời khỏi núi Nhạn Tuấn.
Trên đường về thành phố Lâm, cuối cùng điện thoại Ngu Thanh Vãn cũng có tin hiệu, vô số tin nhắn và cuộc gọi nhỡ nhảy lên, cô trả lời từng tin nhắn WeChat của bạn bè.
Nghe nói cô đến núi Nhạn Tuấn, còn gặp lở đất, Dung Tập sợ hết hồn, còn gọi mấy chục cuộc, suýt thì bay thẳng tới đây.
Ngu Thanh Vãn liên tục an ủi cậu rằng cô không sao, còn nói cho cậu biết rằng cô đã lên đường về thành phố Lâm, lúc này Dung Tập mới yên tâm.
Sau khi về thành phố Lâm, Hạ Thành đến công ty luôn. Trì hoãn hai hôm, triển lãm tranh đang tới gần, Ngu Thanh Vãn cũng không muốn về nhà nghỉ nên đến phòng vẽ để theo kịp tiến độ của bức tranh kia.
Cô cũng đã nghĩ ra tên bức tranh rồi.
Nó sẽ tên "Làm ác".
Đó cũng là món quà Giáng Sinh mà cô muốn tặng Hạ Thành.
Khi cô đặt cọ vẽ xuống, điện thoại cô bỗng nhận được vô số thông báo, đều đến từ Weibo.
Cô mở lên xem, lập tức giật mình.
Không ngờ cô vừa có thêm mười nghìn người theo dõi.
Ngu Thanh Vãn mở tin nhắn của đạo diễn Từ Như lên, cuối cùng cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Thì ra hôm nay tài khoản chính thức của bộ phim "Theo đuổi" kia bắt đầu đăng bài, trên poster có bức tranh mà cô bán cho đoàn làm phim.
Nam chính trong phim cũng theo dõi Weibo của Ngu Thanh Vãn nữa.
Cô mở tài khoản kia ra, ngờ vực đọc cái tên hơi xa lạ này.
"Trình Chú?"
Ngu Thanh Vãn không quan tâm đến tin tức giới giải trí nên chưa bao giờ nghe đến cái tên này.
Cậu ấy có hơn mười triệu người hâm mộ, có vẻ rất nổi tiếng.
Nhưng khi Lâm Ngư nghe thấy cái tên này thì lập tức hào hứng nhảy dựng lên, vội xúm lại.
Nhìn thấy người nằm trong danh sách người theo dõi của Ngu Thanh Vãn, Lâm Ngư lập tức kinh ngạc nói: "Chị Thanh Vãn, đừng nói chị không biết Trình Chú đấy nhé?"
Ngu Thanh Vãn gật đầu, thật thà đáp: "Đúng là chưa bao giờ nghe đến."
Lâm Ngư nhanh chóng phổ cập kiến thức cho cô, nói cả một tràng dài: "Trình Chú là một trong những nam diễn viên trẻ nổi tiếng nhất giới giải trí, vừa có một bộ phim thanh xuân rất hot trong mùa hè năm nay, mọi người vốn không coi trọng dự án phim này, ai ngờ đâu nó lại trở thành nhân tố mới của phim truyền hình và điện ảnh trong nước năm nay, em cũng là người hâm mộ của anh ấy..."
Ngu Thanh Vãn hiểu loáng thoáng, theo phép lịch sự, cô bấm theo dõi lại Trình Chú rồi tắt điện thoại đi, không quan tâm nữa.
Sau khi Lâm Ngư chậm rãi nói xong, cô mới cười khẽ: "Em đã gửi hết giới thiệu ngắn gọn về các tác phẩm được triển lãm đi chưa?"
Lâm Ngư sực nhớ ra, nghiêm túc nói: "Em đi làm ngay đây ạ!"
Tối đến, Tần Duyệt Ninh đặt chỗ ở một nhà hàng lẩu. Sau khi nghe về những trải nghiệm của Ngu Thanh Vãn trong hai ngày trên núi, cô ấy nhất quyết đòi ăn một bữa lẩu để chúc mừng Ngu Thanh Vãn gặp nạn mà không chết, chắc chắn sẽ có phúc sau này.
Mai là Giáng Sinh, trong nhà hàng lẩu có một cây thông Noel khổng lồ, treo đầy chuông trang trí, tràn ngập không khí lễ hội.
Lẩu uyên ương bốc khói nghi ngút, Ngu Thanh Vãn nếm thử, cảm thấy mùi vị cũng khá ngon.
Lần sau cô có thể tới đây ăn cùng Hạ Thành, chắc anh cũng ít khi ăn mấy món này.
Lâm Ngư đang cúi đầu lướt điện thoại, lướt mãi lướt mãi, vẻ mặt cô ấy bỗng thay đổi, miếng thịt bò ở đũa cô ấy lại rơi vào bát.
Ngu Thanh Vãn thấy nét mặt cô ấy thay đổi, bèn hỏi: "Sao thế Lâm Ngư?"
Tần Duyệt Ninh cũng đặt đũa xuống, nhìn sang.
Lâm Ngư ấp úng, không dám đưa điện thoại cho Ngu Thanh Vãn xem: "Chuyện là... Hồi nãy em đang lướt Weibo..."
Ngu Thanh Vãn nhẹ nhàng nói: "Đưa chị xem nào."
Lâm Ngư đành bất đắc dĩ đưa điện thoại cho cô.
Với lượng truy cập do sao nam nổi tiếng mang lại, chỉ trong mấy tiếng, tài khoản Weibo của Ngu Thanh Vãn đã có hơn một trăm nghìn người theo dõi, mấy bình luận bôi nhọ và seeding bắt đầu xuất hiện, dẫn dắt dư luận trên mạng.
"Thì ra họa sĩ bí ẩn này chính là cô con gái nuôi bệnh tật của nhà họ Dung à? Chẳng phải cô ta chỉ là loại đẹp mà vô dụng thôi ư? Ha ha."
"Hồi trước tôi nghe nói quan hệ giữa chủ tịch Dung và cô con gái nuôi này không trong sáng, ông ta đã để lại số tài sản thừa kế khổng lồ cho cô ta. Nhưng người giàu mà, có một số đam mê đặc biệt, không chừng người ta nhận nuôi thêm con gái để làm chuyện gì cũng nên."
"Mà tôi cũng không thấy bức tranh này có gì đặc sắc cả, một đống màu thì nhìn được cái gì, mấy đứa cố tâng bốc có phải bọn seeding không thế?"
"Sao anh nhà tôi lại để ý loại người này nhỉ, cạn lời, tởm thật đấy! Đoàn làm phim các người không điều tra thông tin cơ bản trước khi mua bản quyền à?"
"Đừng nói tranh này đoàn phim mua xong còn được đưa tiền ngược lại đấy nhé? Nghe nói cô ta còn không học đại học đàng hoàng, có thật không? Không phải để ké fame đấy chứ?"
Những lời nhận xét trong phần bình luận ngày càng khó nghe, sắp đến mức không thể kiểm soát được.
Ngu Thanh Vãn nắm chặt điện thoại, cả người lập tức lạnh toát.
Cô không ngờ cư dân mạng có thể tìm ra thân phận của cô nhanh như thế, rõ ràng nội dung trên tài khoản Weibo của cô đều là tranh, không có bất cứ thông tin nào liên quan đến thân phận của cô cả.
Thấy mặt cô tái nhợt, Tần Duyệt Ninh vội lên tiếng an ủi cô, nói bằng giọng điệu lo lắng: "Thanh Vãn, đám người trên mạng là như thế đấy, suốt ngày hóng hớt, nói năng linh tinh thôi..."
Lâm Ngư cũng vội an ủi theo: "Đúng đấy chị Thanh Vãn, chị cứ kệ họ, coi bình luận của họ như cú xì hơi đi! Dù sao bọn họ tung tin đồn nhảm cũng chẳng mất miếng cơm nào..."
Ngu Thanh Vãn ngước mắt lên, mỉm cười trấn an họ, giọng vẫn ôn hòa: "Không sao, tớ không quan tâm đâu."
Cô đã nghe những câu thế này vô số lần rồi, hồi còn ở nhà họ Dung, Dung Thi Nhã đã nói rất nhiều. Chỉ là ác ý trên mạng sẽ nhiều hơn một chút thôi, không có gì mà không chịu nổi.
Có điều, khi đọc được thì vẫn sẽ buồn. Nhưng chỉ cần không thấy thì sẽ không sao, cô cứ cố gắng lờ đi là được.
Tần Duyệt Ninh lo lắng nhíu mày: "Thanh Vãn, có nên nói với chồng cậu không, bảo anh ấy xử lý đám hèn này giúp cậu..."
Ngu Thanh Vãn cụp mắt, khẽ nói: "Tớ không muốn làm phiền anh ấy vì chuyện nhỏ thế này."
Thường ngày công ty anh đã nhiều việc lắm rồi, không nhất thiết phải hao tâm tổn sức vì chút chuyện nhỏ của cô.
Cô cố kìm nén sự chua xót trong lòng, đặt điện thoại xuống bàn, lại mỉm cười gắp một miếng thịt bò cho Lâm Ngư như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Ăn tiếp thôi."