Sau khi làm mệt rồi, Tần Duyệt Ninh ngồi xuống uống nước, chống cằm nhìn Ngu Thanh Vãn vẫn đang bận rộn.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo len lộ vai cổ cao màu hồng nâu, khiến khí chất của cô càng thêm dịu dàng và nhã nhặn. Mái tóc đen được búi bừa lên bằng trâm gỗ, cô đang cúi đầu đóng khung tranh, chiếc cổ trắng ngần và mảnh mai lộ ra, mấy lọn tóc không nghe lời rủ xuống.
Gương mặt cô vẫn xinh đẹp và thanh tú như thường ngày, nhưng không hiểu sao Tần Duyệt Ninh lại cảm thấy cô quyến rũ và yêu kiều hơn trước, càng khiến người ta không rời mắt được.
Tần Duyệt Ninh bỗng nghĩ tới điều gì đó, bèn mở to mắt, chống cằm, hỏi bằng giọng hóng hớt: "Đúng rồi Thanh Vãn, tối nay cậu và sếp Hạ có dự định gì chưa? Nói đi nói đi, cậu vẫn chưa kể cho tớ nghe trải nghiệm lần trước đâu đấy!"
Ngu Thanh Vãn vừa lau kỹ khung tranh bằng khăn sạch, vừa dịu dàng đáp: "Anh ấy đi công tác rồi, chẳng biết tối nay có về không."
Hôm sau thức dậy, những gì mà Hạ Thành nói trong điện thoại tối qua vẫn văng vẳng trong đầu cô.
Tuy anh đã nói tối mai sẽ về, nhưng cô đoán chắc anh chỉ nói thế để trấn an cô thôi. Nếu Hạ Thành cố tình về gấp vì cô, có lẽ chưa được một tối là anh đã phải đi rồi.
Nghe thấy cô nói thế, Tần Duyệt Ninh lập tức há hốc miệng, còn thất vọng hơn cả người trong cuộc như Ngu Thanh Vãn.
"Ồ, vậy chẳng phải hai người sẽ đón Tết ở hai nơi à, cũng thê thảm quá. Cậu không nhớ chồng hả?"
Nghe thấy cô ấy hỏi thẳng như thế, tai Ngu Thanh Vãn đỏ bừng.
Cô cụp mắt, khẽ đáp có.
Lúc Hạ Thành hỏi qua điện thoại tối qua, cô ngượng nên không nói.
Nhưng cô nhớ anh.
Rất nhớ, rất nhớ anh.
Rõ ràng họ mới xa nhau mấy hôm thôi, nhưng cô đã thấy hơi thất vọng và mất mát rồi, như thể chỗ nào đó bỗng trở nên trống rỗng.
Ngu Thanh Vãn cụp mắt, nhìn bức tranh đã được đóng khung cẩn thận trên tay.
Đó là bức "Làm ác" kia, cô đã vẽ xong nhưng vẫn chưa cho Hạ Thành xem.
Cô muốn chờ đến buổi triển lãm, để anh xem tận mắt.
Đây là quà mà cô tặng anh.
Cô không giỏi thể hiện cảm xúc, cô chỉ có thể bày tỏ cho anh biết những điều mà cô không tiện nói ra theo cách mà cô am hiểu.
Tần Duyệt Ninh nhận ra sự mất mát của cô, vội khuyên: "Nhớ thì đi tìm anh ấy đi. Xin cậu đấy, sao phải nhịn chứ hả, hợp pháp mà!"
"Nếu sếp Hạ thấy cậu bất ngờ xuất hiện, chắc chắn sẽ rất vui."
Nghe thấy thế, Ngu Thanh Vãn ngước mắt, cũng hơi động lòng.
"Được à?"
Tần Duyệt Ninh gật đầu lia lịa: "Đương nhiên! Hơn nữa đó còn là niềm vui bất ngờ siêu lớn nữa."
Dường như những suy nghĩ vốn đã nhen nhóm trong lòng cô bỗng được lời Tần Duyệt Ninh nói thổi bùng lên, khiến Ngu Thanh Vãn không khỏi ngẩn người.
Cô muốn đi tìm anh.
Đêm nay là giao thừa, cô muốn đón năm mới cùng anh.
...
Một tiếng sau, ở sân bay thành phố Lâm.
Ngu Thanh Vãn bất ngờ đưa ra một quyết định manh động, cô sẽ đi tìm anh.
Tuy cô vẫn chưa xử lý hết việc ở phòng triển lãm, nhưng cô vẫn dứt khoát bỏ chúng xuống, mua vé chuyến bay tới thành phố Yến gần nhất, sau đó về nhà thu dọn chút hành lý, nói đi là đi luôn.
Trong khoang máy bay, Ngu Thanh Vãn tìm thấy chỗ ngồi của mình, bỗng nhìn thấy một người quen thuộc ngồi bên cạnh.
Người phụ nữ đeo kính râm, đang cúi đầu đọc tạp chí nghệ thuật.
Không ngờ lại tình cờ gặp Giản Giảo trên máy bay, cô lập tức mừng rỡ.
"Cô, cô cũng tới thành phố Yến ạ?"
Giản Giảo đặt cuốn tạp chí trong tay xuống, quay sang nhìn về phía Ngu Thanh Vãn, nụ cười ôn hòa và điềm tĩnh, cũng không giấu giếm cô.
"Ừ, cô bay sang đó gặp luật sư."
Giản Giảo ngừng lại rồi nói: "Đúng rồi Thanh Vãn, cô vẫn chưa kịp bảo với em, cô ly hôn rồi."
"Cô à..."
Nghe thấy giọng điệu giả vờ bình tĩnh của cô ấy, Ngu Thanh Vãn thấy hơi chua xót, cô định an ủi thì đã thấy Giản Giảo mỉm cười thoải mái, còn dịu dàng trấn an cô.
"Hai tháng qua, cô đã chấp nhận sự phản bội và lừa dối của anh ta rồi. Nếu chuyện đã xảy ra thì bắt buộc phải chấp nhận thôi."
"Giờ cô vẫn nhớ hồi trước anh ta đã hứa hẹn với cô thế nào, anh ta nói anh ta sẽ yêu cô, che chở cô, tốt với cô mãi mãi. Cô tin hết, nhưng anh ta đã quên sạch những gì anh ta từng nói từ lâu rồi."
Giản Giảo nhìn vào mắt cô, nói bằng giọng thấm thía: "Tại sao cô lại ích kỷ khuyên em chọn du học, vì cô đã tự trải nghiệm rồi, thực tế nói cho cô biết tình cảm và sự chân thành là những thứ không đáng tin nhất."
Nói xong, cô ấy mỉm cười chua xót: "Cô cũng từng tin anh ta, tưởng anh ta sẽ luôn chân thành với cô, không bao giờ thay lòng đổi dạ. Nhưng Thanh Vãn, không người nào hay chuyện gì trên thế giới này có thể bảo đảm rằng sẽ không bao giờ thay đổi. Xung quanh có nhiều sự hào nhoáng và cám dỗ lắm. Chuyện đời dễ thay đổi, lòng người càng dễ thay đổi hơn."
Giản Giảo lo lắng nói: "Cô cũng đã nghe nói một số thông tin về chồng em, có thể sở hữu quyền thế và địa vị như thế ở tuổi này, tức là dã tâm và năng lực của chồng em đều rất mạnh. Người như thế sẽ phải đối mặt với cám dỗ hơn người bình thường gấp trăm nghìn lần. Thanh Vãn, cô lo em sẽ bị tổn thương, như cô vậy."
Ngay sau đó, Ngu Thanh Vãn lại lắc đầu, nói bằng giọng nhẹ nhàng nhưng chắc chắn.
"Không đâu cô, em tin anh ấy sẽ không như thế."
Họ đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện như thế, cô không bao giờ nghi ngờ tấm lòng của Hạ Thành với cô.
Anh chưa bao giờ thất hứa với cô hết, khi ở núi Nhạc Tuấn, thậm chí anh còn liều mạng đi tìm cô.
Ngu Thanh Vãn đã khẳng định từ lâu, trên đời này, trừ anh ra, không còn ai tốt với cô như thế nữa.
Thấy dáng vẻ kiên định của cô, Giản Giảo đành bất đắc dĩ thở dài, nói tiếp: "Khi hai người ở xa nhau, một thời gian sau, chắc chắn sẽ có khoảng cách, cả hai đều sẽ thấy mệt mỏi. Nếu muốn đi theo mục tiêu của chính em, em không thể trông chờ người khác sẽ thay đổi kế hoạch đời mình vì em được."
Nghe thấy thế, Ngu Thanh Vãn cũng im lặng, trong mắt xuất hiện vẻ đấu tranh.
Cô cũng không muốn Hạ Thành buộc phải thay đổi vì cô.
Anh đã làm rất nhiều vì cô, nếu một bên bắt buộc phải nhượng bộ, cô cũng không hy vọng anh sẽ thay đổi quỹ đạo cuộc sống vốn có vì cô.
Vì cô biết, một khi cô đề cập đến chuyện này, kiểu gì cũng sẽ có một ngày Hạ Thành thỏa hiệp vì cô.
Ngu Thanh Vãn cụp mắt: "Cô, em sẽ suy nghĩ kỹ hơn ạ."
Nếu cho cô thêm một thời gian nữa, chắc chắn cô sẽ nghĩ ra một cách vẹn toàn.
Khi nào nghĩ ra, cô sẽ chủ động nhắc tới chuyện này với Hạ Thành.
...
Cùng lúc đó, ở thành phố Yến.
Buổi đấu thầu miếng đất đã kết thúc, các phần tử tinh anh và tổng giám đốc tập đoàn lần lượt bước ra khỏi hội trường, đèn flash từ máy ảnh ở cửa không ngừng nhấp nháy.
Một bóng người mặc vest đi giày da được đám đông vây quanh bước ra, người đàn ông có thân hình cao lớn, vai rộng eo nhỏ, vô cùng nổi bật giữa đám đông.
"Chúc mừng sếp Hạ đã giành được miếng đất do chính phủ quy hoạch, đồng thời mua lại công ty bất động sản của nhà họ Cung. Giờ tập đoàn Hạ Thị đã hoàn toàn mở rộng sang thị trường bất động sản ở thành phố Yến, không chừng giá cổ phiếu của công ty sẽ tăng gấp năm lần vào năm tới."
"Nghe nói gần đây tập đoàn Hạ Thị đã giành được hợp tác với nhà máy rượu Westwill ở Mỹ, đúng là đáng mừng."
Sau khi đi tới bãi đỗ xe, cuối cùng đám người đang nịnh nọt xung quanh cũng giải tán.
Hạ Thành không nhịn được mà giơ tay kéo cà vạt trên cổ, nghĩ đến việc có thể lên máy bay về luôn, gương mặt lạnh lùng của anh mới dịu lại.
Sầm Duệ cung kính mở cửa xe, Hạ Thành đang định cúi người lên xe thì nghe thấy một giọng nói vang lên phía sau.
"Sếp Hạ."
Hạ Thành ngừng động tác, quay đầu lại hờ hững nhìn sang, trông thấy Chung Đình Bạch đang đứng phía sau anh, cách đó không xa.
Anh ta bước tới, nói với vẻ bình tĩnh: "Rảnh không? Chúng ta tâm sự về Thanh Vãn chút nhé."
Thấy Hạ Thành không lên xe ngay, Chung Đình Bạch nở nụ cười khi thấy mọi việc đúng như dự đoán, anh ta lên tiếng trước: "Mấy hôm trước, cô giáo Giản Giảo của Thanh Vãn vừa về nước, tôi đã đi đón cô ấy."
Nghe thấy thế, Hạ Thành nhướng mày, nét mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
"Sao thế, sếp Hạ không biết à? Thanh Vãn vẫn đang chuẩn bị cho việc du học, lần này cô giáo cô ấy về nước, ngoài nguyên nhân tham dự triển lãm thì cũng là vì việc này."
"Từ trước khi Dung Khâm Hoa qua đời, cô ấy đã nghĩ đến việc ra nước ngoài, nhưng vì một số nguyên nhân nên buộc phải ở lại thành phố Lâm. Trước đó Dung Tập cũng đề nghị đưa cô ấy qua Mỹ, nhưng cô ấy từ chối."
Thấy nét mặt Hạ Thành vẫn thản nhiên, Chung Đình Bạch khẽ mím môi, nói tiếp: "Cô ấy khao khát tự do, vẫn luôn muốn nhìn ngắm thế giới bên ngoài, chứ không muốn sống dựa vào người khác. Anh không thể cho cô ấy điều mà cô ấy muốn được. Cô ấy cũng biết anh không cho được, nên chắc chưa bao giờ nhắc tới chuyện này với anh."
Nghe thấy thế, cuối cùng trong mắt Hạ Thành cũng xuất hiện sự dao động không dễ nhận ra, anh lạnh lùng ngước mắt, nhìn thẳng vào Chung Đình Bạch bằng ánh mắt sắc bén.
"Chắc cô ấy cũng không nói với anh, Giản Giảo đã xin tư cách nhập học cho cô ấy xong rồi, nhưng cô ấy đã xin hoãn một năm."
Sau khi Chung Đình Bạch mỉm cười nói xong những lời này, trong lòng anh ta chợt dâng trào một niềm vui sướng méo mó.
Kết hôn thì sao chứ, Hạ Thành cố chấp và đa nghi bẩm sinh, tuy có vẻ anh không quan tâm tới sự phản bội của Ngu Thanh Vãn trước đó, nhưng hạt giống đã được gieo vào lòng anh rồi.
Còn Ngu Thanh Vãn thì lại tỉnh táo và kiên định, từ trước đến nay cô luôn biết mình muốn gì, độc lập và tự do.
Họ không hề phù hợp, cuộc hôn nhân giữa hai người cũng là do Hạ Thành ép cô.
"Sếp Hạ, ngay từ đầu thời hạn cuộc hôn nhân của hai người đã được quyết định rồi. Cô ấy chỉ định ở bên anh chưa đầy một năm thôi."
Sau khi dứt lời, Chung Đình Bạch nhìn chằm chằm vào mặt Hạ Thành, cố gắng tìm kiếm dấu hiệu mất kiểm soát trên mặt anh.
Nhưng không hề có.