Anh bị thu hút bởi một gian hàng bán đổ tạp nham tồi tàn, có một cây dao nhỏ trông rất đẹp. Anh cầm con dao lên ngắm nghía. Chuôi dao và vỏ dao được trạm trổ rất ấn tượng. Dựa theo kinh nghiệm của nah thì cây dao này có ít nhất là 300 năm tuổi. Anh chợt nghĩ tới cậu, nó kể ra cũng hợp với cậu đấy chứ.
- Cái này giá bao nhiêu?
- Anh cũng có hứng thú với mấy món này à?
Anh giật mình nhìn ra sau lung, một cô gái mặc bộ cánh màu đen đang cười với anh:
- Lâu không gặp, Hoàng Long.
Trong khi đó thì cậu đã lựa chọn xong các thứ cần mua, chỉ vài cây dao mổ của Đức và mấy lọ thuốc hữu ích cho công tác cứu chữa. Cậu phải mua thật nhiều thứ để dùng cho anh. Cậu biết anh sẽ bị thương nhiều đây. Cậu nhìn xung quanh, bắt đầu hoang mang khi anh không có bên cạnh cậu.
Một ngõ vằng gần khu "Giao dịch tự do", cô gái có gương mặt sắc sảo nói:
- Tôi đã gặp Tô Ngọc Lâm rồi. Cậu ấy thiệt là dễ thương.
- Huh?!?
- Anh yên tâm, tôi gặp cậu ấy với thân phận chính đáng đó. Y tá trong bệnh viện dù sao cũng nghe cao quý hơn giáo đầu thứ 10 của Thanh Long Đảng chứ!
Ngưng lại một chút, cô ta tiếp:
- Anh có vẻ như đang làm rất tốt nhiệm vụ đó, Tô Ngọc Lâm rất tin tưởng anh.
Anh nhìn đi chỗ khác. Cô gái không chịu buông tha:
- Hai người dường như rất gắn bó với nhau, phải không? Nhưng tôi nghĩ nên nhắc cho anh nhớ, cậu ta không phải là đối tượng để anh đặt tình cảm. Anh không biết rằng tất cả chỉ là nhiệm vụ thôi sao? Cậu ta chỉ là một con cờ.
- Nếu cô còn tiếp tục nói như vậy nữa, tôi sẽ không coi cô là con gái đâu.
Cô gái giật mình lùi xa anh. Anh quay đi:
- Tôi yêu cậu ấy. Không có nhiệm vụ gì ở đây hết.
- Anh không sợ sao? Anh và cậu ta hoàn toàn khác nhau. Anh là giáo đầu thứ 7 của Thanh Long Đảng, cậu ta là một bác sĩ, là em của Tô Gia Thành.
- Tôi không quan tâm tới chuyện đó. Quất Chi à, nhờ cô chuyển lời tới Đại giáo đầu, hãy tìm một thất giáo đầu khác.
- Anh.....anh cam tâm từ bỏ tất cả vì cậu ấy sao?
- Đúng vậy! Thậm chí có phải chết vì cậu ấy, tôi cũng không có gì ân hận.
Anh quay mặt bỏ đi, để lại sau lưng là gương mặt bàng hoàng của Quất Chi.
Anh nắm tay cậu trong đám đông, cậu nhìn lại:
- Tôi đang đi tìm anh. Anh đã đi đâu vậy?
Anh cười với cậu:
- Chẳng lẽ cậu còn sợ tôi đi lạc sao? Chúng ta về thôi. À không, đi ăn cái gi nhé!
- Được!
Quất Chi nhìn theo bóng cả hai, đôi bàn tay bóp chặt lại:
- Tại sao? Tại sao lại là một đứa con trai chứ? Tại sao không phải là tôi? Tô Ngọc Lâm, tôi sẽ không tha cho cậu đâu.