- Vào được tới đây mà không bị phát hiện, cậu cũng không phải tay vừa nhỉ!
Bóng người giật mình, đắng sau lưng là hai người không biết xuất hiện tự lúc nào.
- Coi ra lũ bảo vệ nhà tôi hơi bị kém để đánh hơi thấy cậu.
"SẸT.....PHỰC!"
Sợi dây bạc bị cắt đứt bởi con thoi. Bóng người mau chóng chuồn mất.
- Không cần đuổi theo đâu, Tiểu Thành.
Gia Thành đã ngăn nó lại:
- Thằng nhóc đó sử dụng vũ khí giống cậu.
Gia Thành nhặt một chiếc huy hiệu bị rơi trên mặt đất lên:
- Huy hiệu hình Rồng màu xanh, phía sau có khắc XIII. Hừ, thập tam giáo đầu Thanh Long Đảng à? Nếu Thanh Long đảng đã bắt đầu hành động, cũng đã tới lúc chúng ta ra tay rồi đó.
Đôi mắt Gia Thành bất chợt se lại, một sự quyết tâm đang trỗi dậy trong cái nhìn cương nghị ấy....
Anh đã thức dậy từ rất sớm, cùng lúc với lúc cậu tỉnh giấc và vơ vội đống áo quần trên sàn và rời khỏi nhà. Anh biết cậu đi, nhưng anh không biết phải làm cách nào để ngăn cậu. Anh không có quyền bắt cậu phải ở bên cạnh người mà cậu ghét, không muốn nhìn thấy cậu đau khổ. Anh chưa chịu rời khỏi giường, mặt trời đã lên cao rồi. Anh sẽ nằm ở đây thôi một chút nữa, như một sự vương vấn dành cho cuộc ân ái mang vị mặn của nước mắt vừa qua. Chiếc giường này vẫn còn in lại hơi ấm của cậu, mùi thơm của cơ thể cậu. Anh áp mặt lên chỗ cậu đã nằm, anh mong có thể mãi giữ được múi hương quen thuộc đầy quyến rũ này. Nếu như có thể ở bên cậu.....
À, nếu như có thể ở bên cậu thì sẽ tốt biết chứng nào. Cậu thật là tàn nhẫn. Cậu không chấp nhận giải thoát cho anh. Cậu muốn anh tiếp tục sống, tiếp tục vì cậu và dày vò bản thân mình. Tô Ngọc Lâm à, cậu là một con quỷ hút máu gian xảo. Cậu không muốn con mồi của mình chết ngay. Cậu muốn nó sống, ngày ngày cung cấp máu cho cậu. Cậu đang hút cạn dần máu của anh, nhưng không làm anh cảm thấy ghét cậu, ghê tởm cậu, trái lại, cậu làm anh càng thêm yêu cậu tha thiết. Vậy thì chỉ uống máu của mỗi mình anh thôi nhé, đứng dùng thêm máu của bất kì ai nữa. Nếu cậu không phải là của anh, thì anh sẽ là của cậu. Anh chấp nhận làm nô lệ của cậu, quỳ dưới chân cậu và sẵn sàng nghe theo mọi mệnh lệnh của cậu.
- Anh còn tình nằm ăn vạ ờ đó tới lúc nào đây? Chủ nhân đã tới Hong Kong rồi.
Anh bật dậy khi nghe Quất Chi nói ra điầu này. Anh không buồn trách cô về việc cô tự ý mờ cửa bước vào mà không gõ cửa. Chủ nhân làm anh quan tâm hơn nhiều.
- Chủ nhân đã tới đây?
- Ừ. - Quất Chi gật đầu - Người đang nổi đình nổi đám ở sở chi nhánh. Anh nên mặc đồ vào nhanh đi.
Cánh cửa đóng lại, anh ngần ngừ một chút rồi với tay lấy mớ áo quần bên cạnh....
- Tệ hại! Tại sao Thanh Long Đảng lại có những tên ăn hại như thế chứ?
Quất Chi nhẹ giọng, nói đúng hơn là cố gắng tỏ ra dịu dàng:
- Thưa chủ nhận, ngài đừng quá nóng nảy như vậy, không klhéo thì vết thương lại toát ra.
Người con trai được gọi là chủ nhân vẫn tiếp tục hằn học:
- Thử hỏi tại sao tôi lại bị thương? Nói xem, Thập Tam giáo đầu Hạ Nguyên, cậu đã ờ đâu tối qua?
Hạ Nguyên cúi đầu:
- Thuộc hạ đã không hoàn thành nhiệm vụ, thuộc hạ xin chịu phạt. Nhưng đêm qua, chính chủ nhân đã ra lệnh cho thuộc hạ không được theo mà.
Hắn gằn giọng:
- Vậy là cậu bỏ rơi tôi thật?
- Thưa chủ nhân, mệnh lệnh của người là tất cả, Hạ Nguyên không trẻ trái lời được.
- Không phải chuyện của cô, Quất Chi!
- Ai là kẻ đã tấn công ngài?
Mãi mới thấy Hoàng Long lên tiếng.