Nó thấy người nóng bừng bừng. Nó quên bật máy điều hòa à?
- Anh bị sốt rồi. Hậu quả của việc dầm mưa đấy!
Tiếng của Hạ Nguyên. Nó mờ mắt ra. Nó vẫn đang nắm trong phòng của nó, không ờ đây khác hết. Nhưng sao nó có cảm giác trần nhà hôm nay cao thế nhỉ?
- Tôi đã cho anh uống thuốc rồi, lấy ờ chỗ của bà chị Quất Chi.
Nó không cử động được. Toàn thân không còn một chút sức lực nào hết.
- Ah, thứ thuốc này tạm thời làm người ta tê liệt trong vòng 5 tiếng đồng hồ. Anh chịu khó nằm yên nhé.
Nó bắt đầu thấy choáng. Chưa bao giờ nó bị như vậy cả. Ngoại trừ lần đó, lúc Gia Thành và nó.....
- Sao rồi? Anh thấy không ổn chỗ nào?
Đã nói là không còn sức thì làm sao có thể trả lời được. Thằng nhóc này đang cố ý trêu nó à?
- Vậy bây giờ....tới phiên tôi nhé!
Nó kịp nhận ra ý muốn của Hạ Nguyên khi thằng ngóc ngồi lên người nó. Thằng nhóc này.....
- Tôi không hiểu.....sao phải là Tô Gia Thành nhỉ? Với người khác không được sao? Như tôi chẳng hạng.
Nó cố gắng cử động tay nhưng không được. Nó thầm nguyền rủa thứ thuốc chết tiệt này cũng như người bào chế ra nó.
- Cũng phải thay đổi khảu vị một chút chứ. Tô Gia Thành bảo anh phải sống. Nhưng nếu cứ như vầy thì sớm muộn gì anh cũng chết. Vậy...tôi sẽ làm cho anh tiếp tục sống. Thấy sao?
Nó nhíu mày. Nó muốn nói rằng "Cậu đi ra chỗ khác là tôi sống rồi!"
- Thử đi. Tôi cũng muốn lắm.