- Ừ..em ở nhà trông Tiểu Từ..nhớ lo cho con gái cẩn thận nhé..
- Vâng....
- Ba đi nhé!
- Chào ba ạ...
nó đừng nhìn luyến tiếc...mãi khi chiếc Limo khuất xa sau bóng cây um tùm.
- Mẹ à...con yêu ba..và mẹ cũng thế mà..phải k mẹ..
- ừ..con gái..vào nhà nhé..mẹ dạy con học may
Mẹ nó..với thân phận là phu nhân của nhà họ Hạ..nhưng vốn xuất thân là hầu gái..những việc may giá thêu thùa luôn là sở trường của bà..và bà chưa hề xem mình là 1 phu nhân gì cả...tất cả chỉ là vì đứa con...và bà....chỉ là len lõi cho wa ngày...
Nó ngáp ngắn ngáp dài...
Ngoại hình nó rất nữ tính..nhưng những việc thêu thùa với nó k chút gì hứng thú..
cứ mổi lần mẹ nó dạy nó làm những việc nữ tính nó lại kiếm cớ để "chuồn"
- Con gái..con phải tập trung chứ
- Mẹ ơi...pùn ngủ lắm..học cái này chi vậy mẹ?
- để sau này nhờ bản thân..phục vụ cho chông,cho con nữa..
- con chỉ mới 11t thôi mà mẹ..học sớm qá vậy?
- k sớm đâu con...k gì là k thể..con k thích thêu thùa sao?
- zạ hông..
Nó thật thà đáp
Trong tiếng thở dài..mẹ nó lẳng lặng nói
- cũng đúng..con gái sao này sẽ là tiều thư của nhà họ Hạ..gánh vác trên vai biết bao trọng trách..bao cơ ngơi của gia đình...con k thể chú ý đến việc may giá tầm thường này được.
Nó ngạc nhiên trước thai độ của mẹ...
- Mẹ là vợ của ba...là phu nhân của Hạ gia...sao mẹ lại làm những việc của người tì nữ?
- Vì mẹ vốn xuất thân là hầu gái...-mẹ nó vừa nói..nước mắt lưng tròng..
- hầu gái thì sao? mẹ là mẹ của con..k ai được phép xem thường mẹ hết!nếu k con sẽ đâm,đá...cho họ chết mới thôi
Nó cung tay..dơ nấm đấm hươ hươ trước mặt mẹ..giọng khẳng định
bà nhìn nó trong tư thế đáng yêu cũng bật cười khúc khích...bao muộn phiền tan biến mất...
Ba yêu nó..hơn cả mạng sống!!!
Thành phố Nha Trang:
- Chủ tịch..ngài chủ tịch đã tới..
- Đồn điền mình phát triển vẫn tốt chứ quản lí Chung?
- phát triển rất thuận lợi..hiện nay có 1 đối tác sẽ kí hợp đồng dài hạn trên đồn điền của mình để tiện cho việc xuất khẩu sang ngoại quốc..
- Khi nào chúng ta sẽ gặp họ?
- Sẽ sớm thôi..
- ưhmmm!
- Tôi đã sắp xếp khách sạn để chủ tịch vào nghỉ..
- được rồi...cảm ơn ông!
"ba ơi..nghe đt kìa....con gái gọi nè....Ba ơi!!!!!"
Tiếng chuông đt vang lên réo rắc...ông Hạ vội vàng nhấc máy để nge tiếng nói bé bỏng bên đầu eday6 đang ngâng nga:
- Ba ơi...ba tới chưa? con nhớ ba quá
- Ba vừa tới...xỉ lí xong công việc ba sẽ về mau thôi con ạ.
- Vâng..ba nghỉ ngơi đi..nhớ giữ gìn sức khỏe nhé,,,con và mẹ rất nhớ ba..
- Ba cũng thế
- Chào ba...
Nó ngắt máy...lòng mừng tí tởn..
Ông cười ôn tồn...cứ mổi lần nghe nó nũng nịu nói chuyện..bao nhiu phiềnn toái cũng tan biến mất..
Nó như liểun thuốc tinh thần cho ông vậy...
Loay hoay tìm đường ra khách sạn với mớ hành lí chật vật..
Sầm!!!!!!!!!!!!
Sự vô tình..ông va phải người đối diện khiến người đó ngã xuống..đứa bé gái luống cuống:
- Mẹ ơi..mẹ có sao k?
- Mẹ không sao.
Giọng nói ngọt ngào quen thuộc...
Trong bất giác ông chưa nhớ ra người đó là ai..
Ông Vội vàng:
- Xin lỗi...xin lổi...tôi vì quá vội nên va phải cô..cô k sao chứ?
- tôi không sao. Ngước nhìn người đàn bà mình vừa va vào..ông Hạ k khỏi ngạc ngiên..
- Mẫn Mẫn...Mẫn Mẫn...là em đó sao?
- Niệm Nam? là a à? sao anh lại ở đây?
- Thật là em sao???
- bất ngờ thật đấy...a làm gì ở đây?
- A công tác ở đây... Cả 2 nhìn nhau...bất ngờ..và cả niềm vui nữa.Mẫn Mẫn..người con gái mà trước ông từng rất yêu.. người con gái 1 thời phụ ông giờ gặp lại..nên hận hay nên yêu?
- Tối nay mới anh ăn tối nhé-Mẫn Mẩn nhẹ nhàng
- Được chứ... thế là cuộc gặp gỡ kết thúc tại đó.. để lại cho ông bao nhiu nổi băn khoăn