- Chúng ta đang bị bao vây!!!
Thật vậy, có hơn chục người xuất hiện từ mọi phía mà cả hai có thể chạy thoát.
- Thất giáo đầu Hoàng Long, chúng tôi không muốn làm ngài bị thương. Mong ngài hãy tự nguyện bỏ súng xuống và theo chúng tôi về trụ sở chính của Thanh Long Đảng.
Cậu nhiếu mày, đây đúng là một chuyện hơi khó hiểu đối với cậu:
- Họ là người của Thanh Long Đảng? Tại sao họ lạ tấn công anh?
Anh ném câu trả lời qua vai mình:
- Tôi cũng mù mờ như cậu vậy. Chắc chắn là chủ nhân ra lệnh. Ngọc Lâm à, tôi sẽ lo phía bên này, cậu nhân cơ hội chạy thoát đi nhé!
Mấy phát súng nữa nổ ra, cậu cũng rút những cây dao mổ từ túi mình. Nhưng có cái gì đó không ổn đã dồn cậu và anh vào tình huống khó khăn hơn. Đại loại là mặt cậu đột ngột có một vết cắt, rất nhanh và gọn, đến nỗi cậu còn không biết chính xác nó là cái gì.
- Tốt hơn hết là anh đừng cử động, Tô Ngọc Lâm!
Cậu liếc nhìn lên cao, một đứa trẻ chừng 16 tuổi. Điều làm cậu chú ý hơn cả là thằng nhóc này đang đứng trên không khí. Nó biết bay à?
- " Mạng nhện " của tôi xưa nay chưa bao giờ để cho con mồi thoát cả. Anh mà động đậy thì không chỉ khuôn mặt ăn ảnh này, cả thân thể của anh sẽ bị hàng ngàn vết cắt nhỏ, không chết vì mất máu cũng chết vì đau đó.
Cậu tập trung nhìn về phía thằng nhóc:
- Cậu là ai?
- Thập tam giáo đầu của Thanh Long Đảng - Hạ Nguyên.
Cậu nhắm mắt lại, nhếch mép để lộ nụ cười bí ẩn:
- Thanh Long Đảng thiếu người đến mức tuyển dụng cả trẻ em cơ à?
Thằng nhóc nổi sùng:
- Cái gì trẻ em??? Tôi ghét nhất là bị người ta coi thường. Anh dám.....
" Sẹt.... Phực! "
Thằng nhóc rơi tự do xuống đất. Cậu phóng thêm mấy cay dao nữa vào thân cây Anh Đào nhiều năm tuổi.
- Con nít vẫn là con nít!! Dễ dụ chưa từng thấy.
Thằng nhóc mở to mắt nhìn cậu, rõ ràng là nó vẫn chưa hiểu tại sao mình thua.
- Anh... làm sao... tôi...
Cậu mỉm cười:
- " Mang nhện " là do một con nhện xây nên, sợi tơ chính đương nhiên là ở chỗ con nhện ấy rồi. Chỉ cần cắt đứt sơi tơ đó thì tự động cả một cái lưới lớn tự động sẽ sụp đổ thôi. Chà... Cám ơn nhóc đã lung lay sợi dây bạc đó. Nhờ vậy mà tôi mới biết vị trí của nó.
- Anh.... - Mặt thằng bé tối sầm lại - Ăn gian!!! Không tính!!! Anh chơi ăn gian! Tôi không chịu thua đâu.
Cậu quay đi: