Một sức mạnh vô hình đanh bóp nghẹt cái cổ đau bệnh kia giữa không trung.
Một ánh mắt vô hồn.
- Con nhỏ này! Mày làm gì bà ây? Buông bà ấy ra mau!
Một cái liếc mắt.
- Ối....
Người đàn ông đang la lối như một tên điên văng mạnh vào tường, cứ như ai đó vừa đạp vào bụng ông ta một cách bất thần, làm cho ông ta không kịp đề phòng.
- Cứu em...mình ơi....
Hai người này....tất cả đều phải chết!
- Naomi...thả Mẹ con ra đi mà. Naomi...con là một đứa con gái rất ngoan ngoãn đáng yêu. Thả Mẹ con ra đi....
Họ không phải những nguời đã sinh ra Naomi! Naomi không tin họ nữa.
Kiệt sức, máu chảy ra từ cánh tay khiến Naomi không còn nhìn thấy mọi thứ một cách rõ ràng nữa, và rồi ngã xuống...
- Em không sao chứ?
- Không...nó là Quỷ! Anh thấy rồi đó! Nó là Quỷ!
- Ừ, anh thấy! Chúng ta làm gì với nó đây?
- Giết nó đi! Rồi mang nó chôn ở khu đất trống trên đồi. Nếu chúng ta không giết nó thì sớm muộn gì nó cũng giết chúng ta.
Họ không phải là Ba Mẹ Naomi...
Không phải....
Chính họ mới là Quỷ Dữ...
Những con Quỷ thèm khát được giết người.
Chính họ....
Cứu Naomi....
Có ai đó cứu Naomi lúc này không?
Xin làm ơn...
Tối quá...
Lạnh quá...
Đau quá...
Đau ở lồng ngực.
Ước gì có thể chết đi bây giờ nhì?
Chỉ còn lại một khoảng tối vô vọng.
Vực thẳm đang nhấn chìm tâm hồn bé nhỏ.
Cuốn trôi...cuốn trôi...
Chìm vào vô thức....