- Mày giải quyết xong con nhỏ đó chưa?
- Dạ, rất gọn gàng thưa cậu chủ.
- Tốt! Tao bắt đầu thấy ngán mấy đứa con gái rồi đó. Bám dai như đỉa. Tao muốn tìm một cảm giác mới. Đại loại là một đứa con trai.....À...chính là đây!
Người con trai đang được vây quanh bời đám người bảo vệ đã nhìn thấy cậu.
- Tới đi! Nhưng tao không muốn nó bị thương.
- Dạ?!?
- Tao nói tới-bắt-thằng-nhóc-đó-đi!
Không dám cãi lời chủ nhân, chúng hầm hầm tiến tới gần.
"SẸT!"
- Ahhhhhh.......
Ngã xuống Tuyết, máu rỉ ra từ vết thương sau lưng, con thoi nhuộm màu đỏ được nối với một sợi dây sắt và một thằng ngóc khác đang cầm nó.
- Khốn khiếp! Mày dám phá hư chuyện của tao.
"PHẬP!" - Hình ảnh cây dao cắm vào giẵu lòng bàn tay, rất quen thuộc để biết người ta tay là cậu, khảu súng rơi xuống đất, máu nhỏ giọt. Tuyết chuyển sang màu đỏ.
- Còn chưa chịu rời khỏi đây? - Cậu đã chịu quay lại nhìn họ.
Tất cả tháo chạy. Cậu bước đến chỗ nó:
- Về chỗ anh tôi đi, Tiểu Thành.
Nó lắc đầu lia lịa.
- Tôi tự đi một mình được rồi. À, mang cái này về cho anh tôi.
Cậu đưa cái áo khoát cho nó.
- Cậu nghe lệnh tôi chứ?
Nó gật đầu. Cậu mỉm cười:
- Tốt lắm!
Rồi lại đi. Bóng cậu khuất dần ở cuối con phố. Nó nhìn theo cậu, nhìn chiếc áo lông, nó biết phải quay trở về theo ý cậu.
Trong khi đó thì ờ một nơi khác không xa......
- Thật à? Tô Gia Thành đã nói như thế? - Quất Chi xếp chéo chân lại và tỏ ra ngạc nhiên.
- Vâng, thưa Thập Giáo đầu. Sát thủ bên cạnh Tô Gia Thành rất lợi hại, vì vẻ ngoài thư sinh nên chúng tôi đã không đề phòng. Hắn phóng dao rất nhanh và chuẩn xác.
Anh bật dậy:
- Phóng dao? Có phải là dao mổ?
- Vâng! Ngài biết hắn sao, Thất Giáo đầu?
- Không còn chuyện của ông nữa, công có thể lui được rồi!
- Dạ....