Beta: LoBe
Trước kia Bạch Vi Vi làm gì cũng khiến Hàn Chính Vũ nhìn không vừa mắt. Bây giờ không biết tại sao, chỉ cần nhìn thấy ánh mắt ngây thơ của cô, anh đều cảm thấy dùng từ ngữ đáng yêu nhất trên thế giới này cũng không đủ để hình dung.
Loại cảm giác này thật sự quá mới mẻ.
【 Đinh, độ hảo cảm của nam chủ: 40. 】
Bạch Vi Vi run lên:
004, tại sao tôi lại cảm thấy độ hảo cảm của Hàn Chính Vũ quỷ dị như vậy nhỉ.
Bình thường thì rất khó tăng, nhưng một khi soát được thì lại nóng hôi hổi, cô chẳng cần làm gì cả chỉ việc nằm chờ độ hảo cảm tăng tiếp.
Hệ thống: 【Cô có khuynh hướng tự ngược à? Độ hảo cảm không tăng mới nên sợ, độ hảo cảm tăng thì cô sợ cái gì?】
Bạch Vi Vi cảm thấy cũng có lý. Dù gì, có độ hảo cảm vẫn còn hơn là không có. Hàn Chính Vũ cũng nằm lên trên giường theo, đây là lần đầu tiên anh và Bạch Vi Vi cùng chung chăn gối.
Tuy rằng trước kia Hàn Chính Vũ thật sự không thích Bạch Vi Vi, cũng chưa từng chạm qua cô, nhưng vì có hôn ước trói buộc, khiến anh không có hứng thú với bất kì người phụ nữ nào. Cho dù chán ghét, nhưng Hàn Chính Vũ sẽ không ngoại tình trước khi li hôn. Cho nên hiện tại ngủ cùng với một đứa trẻ như Bạch Vi Vi, Hàn Chính Vũ có hơi vụng về.
Bạch Vi Vi thừa dịp Hàn Chính Vũ thất thần, liền chui vào trong lòng ngực anh. Cả người Hàn Chính Vũ cứng đờ, cảm nhận được xúc cảm mềm mại của cơ thể nhỏ xinh trong ngực, cơ bắp càng thêm căng chặt. Vốn dĩ anh muốn duỗi tay đẩy cô ra, lại để ý đến cái chân bị thương của cô, không dám nhúc nhích.
Bạch Vi Vi rất tự nhiên dùng mặt khẽ cọ vào ngực anh, dùng ánh mắt sáng trong nhìn anh, giống như hoàn toàn không biết bản thân đang làm gì. Hô hấp của Hàn Chính Vũ đình chỉ, tuy rằng cô mất trí, nhưng thân thể lại là người trưởng thành, loại tiếp xúc này đối với anh quả thật quá mức kích thích.
Anh...... Bạch Vi Vi nhẹ giọng nỉ non, trong đêm thế này, thế nhưng tràn ngập tâm tư dụ hoặc người khác.
Hàn Chính Vũ chỉ cảm thấy máu cả người đều hướng xuống dưới thân, anh đột nhiên rất muốn thuyết phục chính mình, bọn họ là vợ chồng, dù phát sinh quan hệ cũng không phải chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Bạch Vi Vi ngọt ngào nói: Anh, kể truyện cổ tích cho Vi Vi nghe đi.
Hàn Chính Vũ sửng sốt, truyện cổ tích?
Truyện cổ tích gì? Hàn Chính Vũ nhìn biểu tình vô cùng ngây thơ của Bạch Vi Vi, những ý tưởng dơ bẩn trong lòng đều chậm rãi biến mất. Hiện tại chỉ số thông minh của Bạch Vi Vi chỉ có vài tuổi, thế mà anh lại sinh ra cái ý tưởng này với cô, lần đầu tiên anh có xúc động muốn trối chết.
Bạch Vi Vi nói: Ba chú lợn con?
Sắc mặt Hàn Chính Vũ chậm rãi nghiêm túc lên, Không biết.
Thế... Cô bé bán diêm.
Chưa từng nghe qua.
Công chúa Bạch Tuyết.
...... Không biết.
Vịt con xấu xí thì sao?
Vịt con xấu xí? Là kể con vịt trưởng thành như thế nào sao?
Bạch Vi Vi: ...
Hệ thống: 【Gia hỏa này chẳng lẽ không có tuổi thơ sao?】
Bạch Vi Vi yên lặng tán thành với hệ thống.
Hàn Chính Vũ nhìn Bạch Vi Vi vì thất vọng mà nhăn mặt, tuy rằng đáng yêu không nói nên lời, nhưng vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, bởi những câu chuyện cô nói anh chưa từng nghe qua một chuyện nào cả.
Anh thử nhớ lại những cuốn sách bản thân đã đọc, lại phát hiện không phải quản lý thương nghiệp thì lại là những giấy tờ logic vô cùng khó hiểu, căn bản là không có truyện cổ tích linh tinh. Sức tưởng tượng của Hàn Chính Vũ ở phương diện này ít đến đáng sợ, rõ ràng thông thạo rất nhiều thứ tiếng, hiểu biết cũng rộng, nhưng ngay lập tức bắt anh bịa ra một câu chuyện cổ xưa, Hàn Chính Vũ quả thực không có năng khiếu ở thể loại này.